Nhìn thấy câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh suýt nữa phun ra một ngụm máu, cậu Lưu đây là đang nói đùa sao?
Gương mặt lạnh lùng cấm dục đó của cậu Lưu thích hợp làm một phụ huynh cổ hủ đang sợ, anh tự dưng nói đùa với cô như vậy, trái tim nhỏ bé này của cô có hơi không chịu nổi.
Cô thật sự nghi ngờ, người gửi tin nhắn cho cô không phải là cậu Lưu.
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt nước bọt: “Anh thật sự là cậu Lưu sao?”
“Không phải.
”
Nhận được câu trả lời này, Nhan Nhã Tịnh lập tức thở phào, quả thật không phải là cậu Lưu, nhất định là Cao Bắc Vinh cầm điện thoại của cậu Lưu giở trò ác với cô, người lạnh lùng như cậu Lưu, sao có thể nói ra lời lẽ như này!
Nhan Nhã Tịnh còn chưa làm dịu trái tim bé nhỏ bị kinh sợ này thì lại nhận được một tin nhắn: “Tôi là chồng của em.
”
Nhan Nhã Tịnh bị dọa trực tiếp ném điện thoại đi, người trả lời tin nhắn của cô vậy mà thật sự là cậu Lưu!
Cậu Lưu đây là hạ quyết tâm muốn dọa cô mắc bệnh tim có phải không?
Nhan Nhã Tịnh cầm lấy điện thoại, run rẩy trả lời: “Cậu Lưu, cậu đừng nói đùa nữa, đùa như vậy không vui một chút nào.
Cậu Lưu, tôi sẽ trả tiền đúng hạn, ngủ ngon.
”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh vội tắt máy, sợ Lưu Thiên Hàn lại trả lời tin gì khiến trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.
Thật ra, tâm tư của phụ nữ thật sự khá kỳ lạ, Nhan Nhã Tịnh sợ nhận được loại tin nhắn khiến cô loạn lòng đó, nhưng vài phút sau, cô lại không nhịn được mà mở điện thoại lên.
Cậu Lưu không có trả lời.
Đây là điều cô mong chờ, nhưng cô lại không nói ra được sự thất vọng không thể phát ra ở trong lòng cô, rốt cuộc là sao.
Quả thật, trái tim của đàn ông, trái tim của phụ nữ đều như kim đáy bể, bản thân cũng hiểu thấu!
Đến đoàn làm phim làm cổ vấn y học, điều này đối với Nhan Nhã Tịnh mà nói thật sự là một cơ hội rất tốt, cô muốn để lại ấn tượng tốt cho Tôn Lệ, mới sáng sớm thì cô đã đến đoàn làm phim.
Cô bình thường rất ít quan tâm tin tức giải trí, cô thế nào cũng không ngờ nữ chính của “Thịnh Thế Y Phi” lại là Nhan Vũ Trúc.
Nghĩ đến việc Nhan Vũ Trúc nhiều lần hại cô, Nhan Nhã Tịnh hận không thể xé tan cái bộ mặt giả tạo đó của Nhan Vũ Trúc, có điều, cô cuối cùng vẫn nhịn.
Thế giới của người trưởng thành không có yêu ghét rõ ràng như vậy, mà có càng nhiều sự ngụy tạo và hòa bình.
Nhan Nhã Tịnh không muốn ở trước của mọi người trong đoàn làm phim, xảy ra xung đột với Nhan Vũ Trúc.
Đương nhiên cô cũng sẽ không vì Nhan Vũ Trúc là nữ chính của bộ phim này mà từ bỏ làm cố vấn y học của bộ phim này.
Nhan Vũ Trúc hận cô, muốn loại bỏ cô, cho dù cô trốn tới nơi chim không thèm ỉa, Nhan Vũ Trúc cũng sẽ không dễ dàng tha cho cô, nếu đã không trốn được, không bằng để mình trở nên càng ngày càng mạnh, nghênh địch trực diện.
Sức mạnh của cô bây giờ quả thật là quá yếu, đấu không lại Nhan Vũ Trúc, càng đấu không lại nhà họ Nhan, nhưng rồi sẽ có một ngày, cô sẽ trở nên lớn mạnh, cướp lại mọi thứ mà nhà họ Nhan đã cướp từ trong tay mẹ cô!
Vinh hoa phú quý mà Nhan Thành Lâm có ngày hôm nay đều là lừa từ trên người mẹ cô, nhà bọn họ không có tư cách hưởng thụ mọi thứ vốn nên thuộc về mẹ cô!
Nhan Nhã Tịnh biết, cô đến đoàn làm phim, Nhan Vũ Trúc chắc chắn sẽ cố ý nhằm vào cô, cô buộc phải cẩn thận.
Cô không quan tâm Nhan Vũ Trúc, sau khi ký hợp đồng thì cô tập trung vào việc giúp tổ biên kịch lọc ra số đơn thuốc dùng đến trong những cảnh quay.
Nhan Vũ Trúc cũng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, nghĩ tới mọi việc cô ta tỉ mỉ thiết kế vậy mà cuối cùng để Nhan Nhã Tịnh trong họa được phúc, trở thành thần tượng được không ít người mến mộ, Nhan Vũ Trúc hận đến mức muốn giết người.
Nhan Nhã Tịnh, mày làm cố vấn y học của “Thịnh Thế Y Phi” rất đắc ý đúng không? Tao nói cho mày biết, điều này đối với mày mà nói, không phải là cơ hội, mà là tai họa!
Mày ở dưới mí mắt của tao cũng tốt, tao vừa hay có thể từ từ dày vò mày từng chút, khiến mày không có ngày trở mình!
Nhan Vũ Trúc là người phụ nữ duy nhất xảy ra tin đồn với Lưu Thiên Hàn, cô ta có thể có thành tựu như ngày hôm nay cũng là do có được sự hậu thuẫn của Lưu Thị.
Ở đoàn làm phim, Nhan Vũ Trúc có thể nói là nhân vật chủ chốt, ngay cả đạo diễn Phó Thạnh nói chuyện với cô ta cũng mang theo vài phần nghe theo, ông ta khen Nhan Vũ Trúc kính nghiệp, diễn xuất tốt, nhờ cô ta nói giúp ông ta mấy lời tốt đẹp ở trước mặt Lưu Thiên Hàn.
Nhan Vũ Trúc cười ưu nhã mà lại khéo léo, dáng vẻ như phu nhân danh chính ngôn thuận của Lưu Thiên Hàn, trong đoàn làm phim có không ít nữ diễn viên nhìn không quen vẻ mặt này của Nhan Vũ Trúc, nhưng ngại chỗ dựa của người ta quá lớn, bọn họ hiểu gió chiều nào xoay chiều đó, chỉ có thể hùa theo.
Nhan Nhã Tịnh không muốn nghe thấy tiếng mọi người lấy lòng Nhan Vũ Trúc, nhưng vị trí của tổ biên kịch ở đối diện Nhan Vũ Trúc, cô cũng không thể yêu cầu tổ biên kịch đổi vị trí, chỉ có thể lạnh lùng nhìn mọi người nịnh nọt đủ kiểu với Nhan Vũ Trúc.
“Xin hỏi vị nào là cô Nhan Vũ Trúc?” Nhan Nhã Tịnh đang tập trung đọc lại tên các loại thuốc trung y, một giọng nói dứt khoát vang lên ở đằng cô.
Rose đi đôi cao gót, đi đến trước mặt anh trai ôm một bó hoa hồng lớn: “Anh tìm Vũ Trúc của chúng tôi có chuyện gì?”
“Ồ, có anh nào đó đặt hoa ở tiệm của chúng tôi, bảo tôi đưa tới cho cô Nhan.
” Anh trai đó thành thật nói.
“Tôi thay Vũ Trúc của chúng tôi cảm ơn anh! Vất vả cho anh rồi!” Nói xong, Rose mỉm cười rạng rỡ nhận một bó hoa hồng to từ trong tay anh trai đó.
“Vũ Trúc, có người tặng cho cô!” Rose ôm bó hoa hồng đi tới trước mặt Nhan Vũ Trúc, vô cùng nịnh nọt nói.
“Wow, hoa hồng đỏ thật đẹp! Chắc không phải là cậu Lưu tặng chứ!” Dương Mai nữ bốn trong đoàn làm phim liếc nhìn bó hoa hồng đỏ rực đó với vẻ ngưỡng mộ: “Cậu Lưu đối xử thật tốt với chị Vũ Trúc, hoa hồng này là vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài tới nhỉ? Cậu Lưu thật lãng mạn.
”
“Phải đó, cậu Lưu đối xử với chị Vũ Trúc thật tốt, tôi ngưỡng mộ chết đi được.
” Trịnh Kiều nữ phụ thứ N của đoàn làm phim cũng vô cùng thèm muốn mà nói.
Nhan Vũ Trúc liếc nhìn bó hoa hồng đó ở một bên, mỉm cười không nói, dáng vẻ đó, rõ ràng là mặc nhận rồi.
Sự kinh diễm trong mắt Dương Mai càng rõ hơn, bó hoa hồng lớn như vậy, có lẽ không phải quá đắt giá, nhưng cậu Lưu dụng tâm đối với Nhan Vũ Trúc như vậy, quý giá hơn bất cứ cái gì.
Vân Hải rộng lớn, người phụ nữ nào không muốn có một đêm vui vẻ với cậu Lưu, nhưng người trong tim cậu Lưu chỉ có Nhan Vũ Trúc.
“Phải, cậu Lưu đối với Vũ Trúc của chúng tôi quả thật chu đáo.
” Rose nói với vẻ cao cao tại thượng: “Có điều, cậu Lưu có thể đối tốt với Vũ Trúc của chúng tôi như vậy, cũng là vì Vũ Trúc của chúng tôi đủ xuất sắc.
Không giống như ai đó, chả ra làm sao, còn suốt ngày muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng!”
Nói xong lời này, Rose còn vô tình hay hữu ý nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh.
Ý tứ này của Rose quá rõ ràng, đám người Dương Mai cũng không tự chủ mà nhìn theo ánh mắt của Rose nhìn sang Nhan Nhã Tịnh.
Dương Mai giả bộ không hiểu mà hỏi: “Chị Rose, lời này của chị là có ý gì? Chị chắc không phải là nói, đoàn làm phim của chúng ta có người dám ở trước mặt chị Vũ Trúc, ham muốn cậu Lưu chứ?”
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, Nhan Nhã Tịnh cho dù có trì độn hơn nữa, cũng biết người Rose nói là cô.
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ lườm, nói ra thì cô thật cảm thấy mình rất vô tội, cô cái gì cũng không làm, nhưng nằm không cũng trúng đạn?!
Rose liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, cười khinh thường: “Không phải sao, có một số người ấy, dốc mọi tâm tư muốn leo lên giường của cậu Lưu, không ngờ bị cậu Lưu một cước đạp xuống, mất mặt chết đi được!”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK