“Tôi cũng không biết gã ta có phải là nhân viên phục vụ của khách sạn hay không, tôi đâu quen biết gì gã ta đâu!”
Dương Mai vội vàng phủ nhận, cô ta thở gấp một hồi, mới uể oải nói: “Chị Tôn, lúc nãy là em có chuyện tìm Nhan Nhã Tịnh, không ngờ cô ta vừa gặp em đã thả ngay con rắn độc ra rồi!”
Dương Mai mềm nhũn dựa vào tường, thở hổn hển không ngừng: “Chị Tôn, chị xem dáng vẻ hiện giờ của em đi? Cho dù em muốn hãm hại Nhan Nhã Tịnh nhưng cũng không thể nào ném cả mạng mình vào chứ! Chị Tôn, chị nhất định phải lấy lại công bằng cho em, em…”
Dương Mai nói đến đây, hai mắt trợn ngược rồi cứ thế ngất xỉu.
“Dương Mai!”
“Tiểu Mai!”
Vài ba lời nôn nóng lập tức vang lên, Dương Mai ngất xỉu như vậy khiến mọi người bỗng chốc lại nghiêng về phía cô ta nhiều hơn.
Lời nói lúc nãy của Dương Mai cũng có lý, cô ta không cần vì hại Nhan Nhã Tịnh mà không quan tâm tới tính mạng của bản thân.
Còn việc tại sao cô ta xuất hiện ở ngoài phòng Nhan Nhã Tịnh thì rất có khả năng chỉ là có việc tới tìm Nhan Nhã Tịnh thôi, nhưng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại thả rắn độc với cô ta.
Nhan Nhã Tịnh ỷ sau lưng có cậu Hách chống lưng, đúng là vô tư làm càn làm quấy, ngay cả mạng người cũng không coi ra gì.
Tôn Lệ có lòng nói giúp cho Nhan Nhã Tịnh, nhưng hiện giờ tình trạng của Dương Mai thảm như vậy, câu nào cũng có lý, cô ta thật sự không biết còn có thể giúp Nhan Nhã Tịnh như thế nào nữa.
Nhưng Nhan Nhã Tịnh cũng không hoảng loạn, hành lang trên khách sạn này có camera giám sát, hình ảnh lúc nãy Dương Mai sai người đàn ông kia thả rắn vào phòng cô nhất định đã được camera quay lại, còn cảnh cô thả rắn ra ngoài, camera lại không quay được.
Xem xong đoạn camera giám sát, mọi người sẽ chỉ cho rằng Dương Mai muốn thả rắn độc ra cắn chết cô, nhưng không biết tại sao con rắn độc đó lại bò ra trở lại, cắn phải Dương Mai, là cô ta tự gây họa không còn đường trốn thoát.
Trịnh Kiều thấy lúc này bọn họ đã hoàn toàn đứng ở đỉnh cao đạo đức, bèn dùng lời lẽ chính đáng quát Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, nếu Tiểu Mai xảy ra chuyện bất trắc gì, chúng tôi bắt cô phải đền mạng! Một cô gái tốt như Tiểu Mai, cô ấy tối bụng như vậy, tại sao cô lại muốn hại cô ấy như thế!”
Kỹ thuật diễn xuất của Trịnh Kiều trong phim truyền hình vô cùng lúng túng, vậy mà ở ngoài cô ta diễn giỏi hơn trong phim nhiều.
Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Tôi đã nói rồi, Dương Mai không chết được! Lát nữa đến bệnh viện tiêm huyết thanh là sẽ không sao nữa!”
Dương Mai phải nên cảm ơn cô vì đã giơ cao đánh khẽ mới phải, nếu không phải lúc nãy cô đâm mấy châm lên người cô ta, ngăn cản độc tính khuếch tán, thì cho dù có tiêm huyết thanh, cánh tay này của cô ta cũng không sử dụng được nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có ở đây nói mát nữa! Bây giờ cô phải thừa nhận hành vi độc ác của mình với mọi người, xin lỗi Tiểu Mai!”
Cao Trúc sợ người khác không chú ý đến sự tồn tại của mình, bèn nhanh chóng đi đến trước camera di động của Trịnh Kiều, vô cùng chính nghĩa lên án: “Nhan Nhã Tịnh thật là quá đáng, cô ta đã hại Tiểu Mai của chúng ta ngất xỉu.
Không! Tiểu Mai của chúng ta rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa! Mọi người giúp tôi, cùng nhau đòi lại công bằng cho Tiểu Mai đi!”
Dương Mai sắp chết rồi!
Đề tài này nhanh chóng sốt xình xịch trên Facebook, một diễn viên cũng coi như có chút tiếng tăm, bị người ta hại chết một cách tàn nhẫn như vậy, so với mấy tin tức minh tinh ngoại tình gì gì đó thì càng thu hút người khác hơn, cộng đồng mạng phẫn nộ trừng phạt Nhan Nhã Tịnh, muốn cô phải đền mạng cho Dương Mai!
Nhan Nhã Tịnh vẫn lướt di động không chút hoang mang, lời đồn dù nhảm nhí thế nào nhưng nếu cứ đồn đi đồn lại thì sẽ khiến người ta tin là sự thật.
Mới đầu trên mạng chỉ nhanh chóng lan truyền tin tức Dương Mai sắp chết rồi thôi.
Dần dần, tin đồn thay đổi thành Dương Mai đã chết, là Nhan Nhã Tịnh tàn nhẫn giết chết cô ta!
Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ nguýt mắt, trông chờ Dương Mai chết đến vậy cơ à?
Vậy lát nữa khi Dương Mai tỉnh dậy, chẳng phải là xác chết sống dậy sao!
Dường như toàn bộ cư dân mạng đều đang chống lưng cho Trịnh Kiều, Trịnh Kiều nói vô cùng hợp tình hợp lý, nghiễm nhiên trở thành hóa thân của chính nghĩa, số lượng fans trên Facebook cũng từ từ tăng lên.
Nhìn tốc độ fans tăng chóng mặt trên Facebook của mình, trong lòng Trịnh Kiều vô cùng hưng phấn, lần này cô ta hot xình xịch thật rồi.
Nếu đã hot, vậy thì phải hot cho tới cùng!
Trịnh Kiều làm bộ làm tịch lau nước mắt, nhào tới trước mặt Dương Mai, dùng sức lay mạnh cánh tay của cô ta, nhưng vì lay mạnh quá nên đã làm rơi hết mấy cây châm Nhan Nhã Tịnh đang châm trên người Dương Mai.
Đối với những chuyện này, Trịnh Kiều hồn nhiên không biết, cô ta vẫn khóc vô cùng đau đớn: “Tiểu Mai, mau tỉnh lại đi! Cậu là người bạn tốt nhất của mình, nếu cậu chết rồi, cậu bảo tớ phải làm sao đây! Sao người phụ nữ ác độc Nhan Nhã Tịnh kia lại phải hại cậu như vậy chứ!”
Nhan Nhã Tịnh thấy châm bạc trên cánh tay Dương Mai đã bị Trịnh Kiều làm rơi xuống, mặt cô lập tức biến sắc, cô không thể để Dương Mai chết được, Trịnh Kiều làm vậy là đang muốn hại chết Dương Mai đây mà!
Cô không dám lề mề chút nào, vội vã tiến lên, ghim lại châm vào người Dương Mai.
Trịnh Kiều dùng sức đẩy mạnh Nhan Nhã Tịnh ra: “Người đàn bà độc ác này, tôi không cho phép cô làm hại Tiểu Mai thêm nữa! Mau buông Tiểu Mai ra ngay!”
Trịnh Kiều như vậy làm ảnh hưởng rất nhiều đến việc cô cấp cứu cho Dương Mai, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất muốn bổ cái đầu gỗ của Tịnh Kiều ra, người này bị não tàn rồi, đúng thật là không còn thuốc nào chữa được!
Nhan Nhã Tịnh thấy miệng vết thương của Dương Mai ngày càng đen, cô lập tức dùng một tay đẩy Trịnh Kiều ra bên cạnh, nhanh chóng dùng châm phong tỏa huyệt vị của cô ta, ngăn độc tính lây lan.
Trịnh Kiều đẩy Nhan Nhã Tịnh thì cảm thấy đây hẳn là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu để Nhan Nhã Tịnh đẩy cô ta, cô ta đâu chịu thiệt thòi như vậy!
Cô ta làm bộ quệt nước mắt đi rồi vồ tới người Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi! Cô sắp hại chết Tiểu Mai rồi, còn muốn đâm kim lên người cô ấy, tôi ngăn cản cô chẳng lẽ là sao? Nhan Nhã Tịnh, người đàn bà độc ác này, tôi phải báo thù cho Tiểu Mai, tôi liều mạng với cô!”
Sở dĩ Trịnh Kiều ra sức biểu diễn như vậy cũng là vì muốn học theo chuyện Nhan Vũ Trúc cứu Bùi Ninh Hinh lần trước, ở trước mặt công chúng lấy được mỹ danh vì cứu bạn tốt mà không ngại tính mạng của bản thân.
Hiện giờ các fans ghét nhất là kiểu chị chị em em chỉ có vẻ ngoài, ngược lại, những minh tinh nói đạo nghĩa trọng tình cảm thì hình tượng trong lòng fans sẽ tăng lên gấp bội.
“Đánh cô á?” Nhan Nhã Tịnh thật sự không chịu nổi dáng vẻ diễn đến nghiện này của cô ta nữa rồi, cô giơ tay, đánh lên mặt Trịnh Kiều một cái không chút nương tay: “Đây mới là đánh cô này!”
“Cô!” Trịnh Kiều ôm mặt, kinh hãi nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô dám đánh tôi! Cô…”
“Ừ, tôi đánh cô đấy!” Nhan Nhã Tịnh nắm tay vung về phía cô ta: “Trịnh Di, cô ngăn cản tôi chữa bệnh, thiếu chút nữa hại chết bệnh nhân của tôi, tôi đánh cô thôi đã là nương tay lắm rồi!”
“Cô!” Trịnh Kiều giận đến mức giậm chân, cô ta không có sức bằng Nhan Nhã Tịnh, không đánh lại người ta, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
Nhan Nhã Tịnh đẩy Trịnh Kiều qua một bên, cô nâng mặt lên, ánh mắt bình tĩnh đảo qua mọi người, thong dong nói: “Trên hành lang có camera, rốt cuộc Dương Mai bị rắn cắn thế nào, bên trong camera giám sát nhất định đã ghi lại rõ ràng! Cái tội danh đổ oan này, tôi gánh không nổi đâu!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, Tôn Lệ cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng liên hệ với khách sạn, muốn xem camera giám sát trên tầng này, nghe thấy bên khách sạn hồi âm, sắc mặt Tôn Lệ lập tức trở nên nghiêm trọng.
Video theo dõi trên tầng này đều đã bị người ta xóa hết rồi!.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK