Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 543

Chiến Mục Hàng bước nhanh về phía trước, anh ta nắm lấy cổ áo Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, cậu nói rõ cho tôi, cái gì gọi là con của tôi và Tô Thu Quỳnh không còn? Ai nói con của tôi không còn? Lưu Thiên Hàn, ai cho cậu nói bậy bạ ở đây!’

Nói rồi, Chiến Mục Hàng kích động vung nắm đấm, chào hỏi Lưu Thiên Hàn một cách dữ tợn.

Động tác của Lưu Thiên Hàn nhanh hơn anh ta, anh bắt lấy nắm đấm của Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, anh nổi điên cái gì?”

“Lưu Thiên Hàn, cậu mới điên! Nếu cậu không điên, sao có thể nói bậy nói bạ! Con tôi không sao, ai cho cậu nguyền rủa nó! Lưu Thiên Hàn, cậu nguyền rủa con tôi, tôi liều mạng với cậu…”

“Rầm!”

Trước khi nắm đấm giơ lên lần nữa của Chiến Mục Hàng rơi xuống mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh đã nhặt chiếc thùng rác bằng inox bên ngoài phòng cấp cứu đập mạnh lên mặt Chiến Mục Hàng.

Thùng rác vừa mới được dọn dẹp, bên trong không có rác, nhưng cái chất liệu inox của thùng rác này, đập mạnh lên mặt, cảm giác không hề dễ chịu.

Mặt mày Chiến Mục Hàng tái mét, không biết là bị Nhan Nhã Tịnh đập cho xanh mặt, hay là tức giận.

Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, giữ chặt người phụ nữ của cậu! Nếu không, tôi nhất định sẽ không nương tay!”

Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn không hề bị Chiến Mục Hàng lấn át, anh bảo vệ Nhan Nhã Tịnh sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú bắt đầu sưng tấy của Chiến Mục Hàng, lời nói như dao nhưng với Nhan Nhã Tịnh lại ngọt đến tận xương tủy.

“Người phụ nữ của tôi muốn giết người phóng hỏa, tôi sẽ chỉ cho cô ấy thêm dầu và dao!”

Chiến Mục Hàng lập tức bị những lời này của Lưu Thiên Hàn làm cho tức giận, anh ta vừa định phát tác thì cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra.

Anh ta thậm chí còn không quan tâm đến việc dạy dỗ Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, vội vàng tiến lên lo lắng hỏi: “Tô Thu Quỳnh cô ấy… cô ấy thế nào rồi?”

Chiến Mục Hàng cho rằng, thứ anh ta quan tâm hơn, chính là đứa con trong bụng của Tô Thu Quỳnh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh trắng bệch, không động đậy gì, được bác sĩ đẩy ra từ phòng cấp cứu, anh ta mới hiểu ra, thứ anh ta quan tâm chính là Tô Thu Quỳnh.

Nếu như đứa con này, là do người phụ nữ khác mang, cho dù là An Tình, thật sự anh ta cũng không cần.

Chỉ là vì đứa trẻ này đang ở trong bụng của Tô Thu Quỳnh, anh ta mới phá lệ mong chờ.

Mặt Nhã Tịnh cũng vô cùng nóng nảy, cô dùng sức nắm chặt lấy tay của bác sĩ: “Bác sĩ, Thu Quỳnh không sao rồi đúng không?”

Bác sĩ nhìn Nhã Tịnh và Chiến Mục Hàng một cái, không nhịn được nặng nề thở dài một tiếng: “Người lớn tạm thời đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng đứa nhỏ trong bụng cô ấy, đã không còn nữa.”

Cơ thể Chiến Mục Hàng bỗng nhiên cứng đờ, đứa nhỏ, mất rồi?

Đứa con của anh ta và Tô Thu Quỳnh, không còn nữa?

Chiến Mục Hàng không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt của Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh của lúc này, trên gương mặt không có nụ cười nhìn vào tức chết người ta không cần đền mạng của ngày thường, trông cô cũng không còn là bách độc bất xâm, nhưng lại thêm vẻ yếu đuối, trắng bệch nói không nên lời, trông như có thể tan biến trước mắt anh ta bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK