Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng Lưu Thiên Hàn vẫn không thể hôn gián tiếp với Cung Tư Mỹ.

Vu Khiêm giỏi nhất là quan sát sắc mặt lời nói, nhận ra sắc mặt Lưu Thiên Hàn rất khó coi, ông ta đột nhiên nhớ tới một tin đồn về cậu hai Lưu.

Cậu hai Lưu có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Người khác chạm vào anh một chút thôi là anh đã không chịu nổi, chứ đừng nói là uống rượu bằng cái ly mà người khác từng dùng.

Vu Khiêm sợ rằng bầu không khí vừa mới dịu đi lại trở nên gượng gạo, ông ta vội vàng lấy lại cái ly đế cao trong tay Lưu Thiên Hàn.

“Tại tôi suy nghĩ không chu đáo! Để cánh phụ nữ uống rượu gì chứ! Đàn ông chúng tôi uống rượu, cánh phụ nữ uống nước ép hoa quả là được rồi.”

Nói rồi, ông ta vội vàng đổi ly, niềm nở rót nước ép hoa quả cho Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh rồi cả Cung Tư Mỹ.

Nhan Nhã Tịnh uống rượu nhiều lần rồi, nhưng tửu lượng không cải thiện hơn mấy, một ly rượu xuống bụng, cô cảm thấy cả phòng riêng đều bắt đầu quay cuồng.

Thiết bị giải trí trong phòng riêng của Lam Điều rất đầy đủ, tối nay Vu Khiêm vô cùng phấn khích, sau khi uống rượu xong, ông ta mở thiết bị karaoke lên, định làm bá chủ karaoke.

“Thẩm Quyện, có muốn hát một bài với cô Nhan không?” Sau khi Vu Khiêm gân giọng hát xong bài “Chết rồi cũng phải yêu”, bèn chu đáo hỏi Thẩm Quyện.

Ông ta sợ thờ ơ với cậu hai Lưu sẽ khiến diêm vương sống đời kế tiếp của Vân Hải không vui, vậy là hỏi Thẩm Quyện xong, Vu Khiêm lại vội vàng hỏi Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, anh có muốn hát một bài với cô Cung không?”

“Không cần!” Lưu Thiên Hàn cất lời lạnh nhạt.

Nực cười, ai muốn hát tình ca với Cung Tư Mỹ chứ! Anh không có sở thích đặc biệt đó.

Thẩm Quyện thì lại rất ủng hộ đề nghị của Vu Khiêm, anh ta quay mặt qua khẽ cười nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi hỏi: “Nhã Tịnh, chúng ta cùng hát một bài có được không?”

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh choáng váng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói rất dễ nghe vang lên bên tai cô, cô không nhịn được quay mặt sang nhìn Thẩm Quyện một cái.

Trước giờ Nhan Nhã Tịnh đều không có sức chống cự với những thứ tốt đẹp. Lúc này, dưới ánh đèn, mặt mày Thẩm Quyện dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú cười ôn hòa, mày rậm như núi xa, đôi mắt trong veo như mặt hồ gợn sóng dưới chân núi, đẹp không thể tả.

Nhan Nhã Tịnh ngoác miệng nở một nụ cười ngốc nghếch với Thẩm Quyện, sau đó túm lấy cánh tay Thẩm Quyện.

“Cậu Thẩm, để tôi bói cho anh một quẻ nhé!”

Tô Thu Quỳnh và Lê Mặc nhìn nhau, hai người đều chán chường, lại nữa rồi!

Tô Thu Quỳnh không muốn để Nhan Nhã Tịnh mất mặt trước nhiều người như vậy, vội vàng kéo lấy cô: “Nhã Tịnh, cậu uống say rồi! Đừng quậy nữa!”

Thấy Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có phản ứng với lời cô ấy nói, Tô Thu Quỳnh vội vàng nói với Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, anh đừng để ý nhé, tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh rất kém, hơn nữa vừa uống say là thích bói cho người khác.”

Không những thích bói cho người khác mà còn thích lột đồ người ta, sờ trên sờ dưới người ta nữa, Tô Thu Quỳnh đã phải chịu thiệt hại nặng nề lắm đó!

Đương nhiên Tô Thu Quỳnh không thể nói ra lời đằng sau với Thẩm Quyện được, Nhan Nhã Tịnh uống rượu xong rồi thích tán tỉnh lung tung, điều mà cô ấy lo lắng nhất bây giờ là Nhan Nhã Tịnh sờ mó cậu Thẩm ngay trước mặt anh Lưu!



Cho dù Tô Thu Quỳnh rất muốn kích thích anh Lưu, nhưng sờ mó gì đó, gu này hơi mặn, cô ấy sợ kích thích quá độ, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn chia cắt càng rạch ròi hơn!

“Không sao.” Thẩm Quyện cười dịu dàng như thể có thể bao dung tất cả, anh ta hơi cúi mặt xuống nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Đúng lúc tôi lại rất thích người khác bói cho tôi.”

Nhan Nhã Tịnh: “...”

Được rồi, cậu Thẩm, anh thắng rồi.

Nhan Nhã Tịnh nghe thấy Thẩm Quyện nói thích người khác bói cho anh ta, cô lập tức được nước lấn tới.

Miệng cô lẩm bẩm mấy câu, dáng vẻ nghiêm túc đó trông cũng rất giống thầy bói nhỏ.

“Cậu Thẩm, tôi bấm một quẻ...”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên dừng lại, ý cười nơi khóe miệng Thẩm Quyện càng thêm dịu dàng: “Em tính ra cái gì?”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục ấn đầu ngón tay, cô ngẩng mặt lên, nói vô cùng trịnh trọng: “Cậu Thẩm, tôi bấm ngón tay tính, anh trông rất đẹp trai!”

“Phụt...”

Lê Mặc vừa uống một ngụm nước lạnh, suýt chút nữa thì sặc chết.

Cậu Thẩm vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi, cái này còn cần cô phải bói nữa à!

Tô Thu Quỳnh lặng lẽ che mặt, bạn học Nhan Nhã Tịnh, cậu còn có thể mất mặt hơn được nữa không vậy!

Vu Khiêm lại rất hài lòng trước cảnh này, tối nay ông ta tổ chức buổi tụ họp này đúng là không sai, cô cũng cảm thấy Thẩm Quyện rất đẹp trai, chắc chắn là có ý với Thẩm Quyện!

Vu Khiêm lặng lẽ cười, chợt có cảm giác mình là bà mối siêu cấp đang che giấu công lao.

Người có sắc mặt khó coi nhất trong phòng riêng chính là Lưu Thiên Hàn.

Ban nãy Nhan Nhã Tịnh túm lấy tay Thẩm Quyện, độ ấm trên người anh đột nhiên giảm đi mấy độ, đôi mắt như sao băng như con dao tẩm độc, nhìn người một cái là có thể khiến người ta chết vì trúng độc.

Nhất là khi Nhan Nhã Tịnh nói, cô bấm một quẻ, Thẩm Quyện trông rất đẹp trai.

Ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị kia của Lưu Thiên Hàn càng hận không thể đâm ra mấy cái lỗ trên người Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện.

Rất đẹp trai?!

Con mắt của người phụ nữ kia kiểu gì vậy! Cái tên mặt non ẻo lả này đẹp trai chỗ nào!

Tối hôm qua cô còn si mê nằm sấp trên người anh, nâng mặt anh nói anh đẹp đấy!

Còn nói cái gì mà anh là người đẹp nhất trên đời này!



Giờ thì sao?

Ha!

Bây giờ cô lại cảm thấy cái tên ẻo lả này đẹp à! Có phải tối hôm nay cô còn muốn nâng mặt của cái tên ẻo lả này, nói rằng anh ta là người đẹp nhất trên đời này không!

Nghĩ tới cảnh tượng kia, Lưu Thiên Hàn liền tức đến mức muốn giết người, cái ly trong tay bị anh bóp tới vỡ, mảnh vụn sắc bén đâm vào lòng bàn tay anh, anh hoàn toàn không cảm nhận được.

“Em bói ra gì vậy?” Giọng nói dịu dàng của Thẩm Quyện còn có men say động lòng người, dễ nghe đến mức mê hoặc người ta: “Nhã Tịnh, em có thể bói tiếp cho anh.”

“Tôi còn bói ra...” Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đau khổ nhăn nhíu lại, như một thầy bói đang bói quẻ, phải tốn rất nhiều tế bào não.

“Tôi còn tính ra, anh là một người tốt.”

Tô Thu Quỳnh tiếp tục che mặt, cô ấy không quen Nhan Nhã Tịnh, thực sự không quen thầy bói chỉ biết ăn nói lung tung này!

Ai bói cho người khác mà bói ra người ta trông rất đẹp trai, còn là một người tốt chứ!

Nhan Nhã Tịnh làm thầy bói đúng là không dính bụi trần luôn đấy!

Nụ cười trên mặt Thẩm Quyện lại càng thêm dịu dàng, ánh mắt yêu chiều dìm chết người không đền mạng: “Nhã Tịnh, em bói giỏi thật đấy! Vậy em có muốn hát một bài với người tốt là anh không?”

“Hát á? Được chứ!” Nhan Nhã Tịnh thích thú vỗ tay: “Tôi hát hay nhất luôn!”

Lần này Tô Thu Quỳnh không muốn nghe Nhan Nhã Tịnh nói chuyện nữa luôn.

Nhan Nhã Tịnh hát hay á?

Đúng thật là IQ của Nhan Nhã Tịnh rất cao, là thiếu nữ thiên tài trong mắt giáo viên và các bạn học, nhưng phương diện khác của cô đều rất giỏi, chỉ có hát...

Giọng ca đáng sợ xuyên thủng lỗ tai luôn!


Nghĩ tới trải nghiệm bi thảm của mình khi bị giọng ca đáng sợ của Nhan Nhã Tịnh tàn phá, Tô Thu Quỳnh thực sự muốn che miệng cô lại, đừng để cô mất mặt như vậy nữa, nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh đang hứng thú, cô ấy có muốn ngăn cũng không ngăn nổi!


Vu Khiêm đúng là một trưởng bối vô cùng chu đáo. Tấy Nhan Nhã Tịnh chịu song ca với Thẩm Quyện, ông ta bèn nhanh chóng chọn xong bài hát cho bọn họ.


“Hôm nay em phải gả cho anh”.


Nhìn thấy tên bài hát hiển thị trên màn hình, khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi.


Ha!


Gả cho cái tên ẻo lả kia?!


Nếu như cô dám song ca với tên ẻo lả kia, anh đánh gãy chân của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK