Chương 320
Nhan Nhã Tịnh không trách bà ta, Lưu Diễm Mai lại càng tự trách mình hơn, bà ta không biết nên nói gì để biểu đạt sự áy náy và cảm giác khó chịu trong lòng mình với Nhan Nhã Tịnh, cũng chỉ có thể liên tục nói xin lỗi.
Nhan Nhã Tịnh an ủi Lưu Diễm Mai vài câu, sau đó liền cúp điện thoại, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng góp đủ một trăm năm mươi tỷ để cứu hai đứa nhỏ ra.
Một trăm năm mươi tỷ đối với cô mà nói là một con số cao ngất ngưỡng, có thể là cả đời này cô cũng sẽ không thể trả hết khoản nợ ấy, nhưng chỉ cần có thể cứu hai đứa nhỏ, cô cũng không thèm quan tâm nhiều như thế.
Lưu Thiên Hàn vẫn luôn ngồi cạnh Nhan Nhã Tịnh, đã xảy ra chuyện gì, anh biết rất rõ ràng.
Anh biết bây giờ không thể lấy cứng chọi cứng với kẻ điên Dương Mai, vì hai đứa nhỏ, trước tiên bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.
Anh không hi vọng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xảy ra chuyện, nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không để Nhan Nhã Tịnh có sơ suất gì.
“Anh Lưu, em lại phải mượn tiền anh rồi.”
Nhan Nhã Tịnh thấp giọng nói với Lưu Thiên Hàn.
Thật ra cô rất ngại mở miệng, ba tỷ lần trước cô vẫn còn chưa trả cho Lưu Thiên Hàn, bây giờ vừa mới mở miệng lại đòi nhiều tiền như thế, cô thật sự xem Lưu Thiên Hàn như là oan đại đầu.
Mà có thể là sau này cô không có cơ hội trả lại cho anh số tiền đó.
“Nhan Nhã Tịnh, em không cần phải lo lắng chuyện tiền nong, anh đã cho Nhạc Dũng chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Lưu Thiên Hàn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh là sự kiên định mà không có ai có thể dám chống lại: “Nhan Nhã Tịnh, để anh đi cùng em.”
Nhan Nhã Tịnh không muốn buông tay Lưu Thiên Hàn ra, dường như chỉ cần nắm chặt lấy tay anh thì cô không còn sợ cái gì hết, nhưng mà trong lòng cô biết rất rõ cho dù cô có dựa dẫm vào Lưu Thiên Hàn bao nhiêu đi nữa thì ngày hôm nay cô cũng không thể để Lưu Thiên Hàn đi theo mình.
“Anh Lưu, lúc nãy anh cũng nghe rồi đó, Dương Mai kêu em đến đó một mình, em không thể đánh cược mạng sống của An Bảo và An Mỹ.”
Ban đầu, Nhan Nhã Tịnh muốn kêu Lưu Thiên Hàn đừng quan tâm tới cô, cho dù ngày hôm nay cô có chết thì cô cũng phải cứu hai đứa nhỏ, nhưng cô lại không nỡ để anh phải lo lắng cho mình. Cô suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là nhẹ giọng nói: “Anh Lưu, anh yên tâm đi, em sẽ không để An Bảo và An Mỹ xảy ra chuyện, em cũng sẽ bảo vệ cho mình thật tốt.”
“Anh Lưu, vất vả lắm em mới có thể tìm một người bạn trai tốt giống như anh, em sẽ không đành lòng làm con ma chết sớm mà tặng anh cho người phụ nữ khác.”
Lưu Thiên Hàn là người thông minh, đương nhiên anh biết lời này của Nhan Nhã Tịnh chỉ là không muốn khiến anh phải lo lắng.
Nhưng mà lúc nãy Dương Mai đã nói rồi, tất nhiên là cô ta muốn mạng của Nhan Nhã Tịnh, làm sao anh có thể không lo lắng được chứ.
Nhưng mà trong lòng Lưu Thiên Hàn biết rất rõ dù có chuyện gì xảy ra, Nhan Nhã Tịnh cũng muốn một mình đi cứu Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, ai cũng không thể thay đổi quyết định của cô, anh chỉ có thể làm hậu phương vững chắc cho cô.
Dương Mai cùng với bốn người đàn ông cao lớn mà cô ta đã thuê dẫn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đến một nhà máy bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Dương Mai nhìn khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống với Hách Trung Văn của Nhan An Bảo cùng với gương mặt rất giống với Nhan Nhã Tịnh của Nhan An Mỹ, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.