CHƯƠNG 530
Cửa phòng thật sự đã quá cũ. Ô cửa thiếu mất một mảng lớn. Thông qua lỗ trống ấy, Tô Thu Quỳnh có thể nhìn rõ cảnh tượng Chiến Mục Hàng đang đứng ở bên ngoài.
Ha!
Khẩu vị của Chiến Mục Hàng cũng nặng thật!
Anh ta còn muốn thưởng thức hình ảnh vợ cũ chơi 4P à?
Dù sao đêm nay cô cũng không thể chạy thoát, chỉ có thể bị giày vò tới chết thôi. Vậy mà anh ta còn muốn nhìn cô lăn giường với người đàn ông khác, vậy thì thoả mãn anh ta thôi!
Dù đêm nay cô có bị ác quỷ chà đạp, muôn đời muôn kiếp không thể quay về thì cô cũng phải cười.
Thế nên, ngay cả khi không thể trốn thoát, ngay cả trong thời khắc tuyệt vọng nhất, thì cô cũng cười.
Chiến Mục Hàng là một con quỷ, anh ta không tin cô, anh ta không buông tha cho cô. Đến cả đứa con trong bụng cô, anh ta cũng mặc kệ. Vậy nên đêm nay, cô không còn đường lui nữa rồi.
Ha!
Vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa rồi!
Chiến Mục Hàng cứng nhắc xoay người, có thế thì anh ta mới nhìn rõ được toàn bộ cảnh tượng trong phòng.
Anh ta nghĩ, có lẽ mình điên thật rồi. Anh ta đang đứng ở đây nhìn vợ cũ và những người đàn ông khác làm chuyện đó.
Hoặc là có thể nói, anh đang không muốn Tô Thu Quỳnh và những người đàn ông đó thân mật.
Anh ta siết chặt tay. Chiến Mục Hàng hận Tô Thu Quỳnh, rất hận, nhưng dù gì Tô Thu Quỳnh cũng là vợ cũ của anh ta, nếu cô mất mặt thì anh cũng bị mất mặt đúng không?
Nếu chuyện Tô Thu Quỳnh bị bốn người đàn ông cưỡng hiếp truyền ra ngoài thì đầu Chiến Mục Hàng anh sẽ mọc một đống sừng đó!
Đúng vậy, Chiến Mục Hàng căng thẳng đứng ở đây không phải vì anh ta quan tâm đến sự sống chết của Tô Thu Quỳnh mà là vì anh ta không muốn bị cô vợ cũ ghê tởm của mình cắm sừng thôi!
Vì để không bị cắm sừng mà thậm chí Chiến Mục Hàng còn âm thầm xuống nước với Tô Thu Quỳnh.
Chỉ cần Tô Thu Quỳnh phản kháng, chỉ cần Tô Thu Quỳnh hét cứu với, chỉ cần Tô Thu Quỳnh cầu xin anh ta, thì hôm nay anh ta sẽ tha cho cô.
Lúc nãy Tô Thu Quỳnh đã bị doạ tới phát khóc rồi, chắc chắn cô sẽ cầu xin anh ta thôi. Nhưng không ngờ rằng Tô Thu Quỳnh không chỉ không cầu xin Chiến Mục Hàng mà còn cười với bọn đàn ông kia.
Chiến Mục Hàng tức tới mặt mày xanh mét!
Người phụ nữ này đúng là bụng đói vơ quàng!
Nắm tay của Chiến Mục Hàng kêu lên răng rắc, anh ta thật sự muốn xông lên bổ đôi đầu Tô Thu Quỳnh ra để xem trong đó chứa thứ gì.
Bốn tên đàn ông vừa thô lỗ vừa xấu xí, còn không bằng một ngón tay của Chiến Mục Hàng này, thế mà khi đối mắt với anh ta, Tô Thu Quỳnh luôn mặt nặng mày nhẹ. Còn bây giờ, khi đối mặt với bốn người đàn ông ghê tởm, cô lại cười như thích thú lắm?!
Như thể chưa từng nhìn thấy đàn ông!
Đúng là ti tiện!
Sắc mặt của Chiến Mục Hàng càng ngày càng khó coi, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép anh ta bỏ qua cho Tô Thu Quỳnh. Đôi mắt anh ta loé lên sự nguy hiểm, anh ta muốn xem thử Tô Thu Quỳnh có thể trụ được bao lâu!