Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 573

Nhan Vũ Trúc cười như đang chế nhạo Nhan Nhã Tịnh: “Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tiếp đi, đến khi tôi thấy hài lòng thì thôi. Biết đâu khi tôi hài lòng rồi, tâm trạng tôi tốt hơn chút sẽ bỏ qua Tô Thu Quỳnh.”

“Nhã Tịnh, đừng cầu xin cô ta!” Tô Thu Quỳnh căm hận đến mức dường như muốn cắn nát hàm răng trong miệng, cô hét lên: “Đừng cầu xin cô ta!”

Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhìn Tô Thu Quỳnh sâu hơn một chút, ra hiệu rằng cô không muốn Thu Quỳnh lo lắng vì mình.

Cô rũ mí mắt, nhíu mày nhìn Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, tôi xin chị, xin chị thả Tô Thu Quỳnh ra! Nhan Vũ Trúc, người chị ghét là tôi, người chị muốn phanh thây xé xác cũng là tôi. Hôm nay tôi đã đến đây là để giao mạng sống này cho chị, muốn đánh muốn giết gì tùy chị, tôi chỉ xin chị hãy thả Tô Thu Quỳnh ra.”

“Nhan Vũ Trúc, tôi xin chị! Tôi cầu xin chị…”

“Cô cầu xin tôi à…” Nhan Vũ Trúc cười khanh khách, đột nhiên cô ta ngưng cười, lạnh giọng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô chỉ đang quỳ xuống chứ không hề dập đầu, thế này mà là cầu xin à?!”

Tô Thu Quỳnh ra sức giãy giụa, chỉ ước mình có được sức mạnh có thể huỷ diệt thế giới để giật đứt dây thừng trên cổ tay.

Nhan Vũ Trúc thật sự quá biến thái, lại yêu cầu Nhã Tịnh quỳ lạy cô ta!

“Nhã Tịnh, cậu cứ kệ mình! Nhã Tịnh, mình cầu xin cậu đấy, cậu đừng để ý đến mình nữa được không?”

Tô Thu Quỳnh lo lắng đến mức bật khóc, cô ấy và Nhã Tịnh cùng nhau lớn lên, cô ấy hiểu Nhã Tịnh hơn ai hết, đương nhiên cô ấy cũng biết Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo nhường nào.

Nhan Nhã Tịnh quỳ xuống trước Nhan Vũ Trúc, cô ấy đã đau lòng muốn chết rồi, nếu Nhan Nhã Tịnh vì cô mà dập đầu với Nhan Vũ Trúc, cả đời này cô ấy cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Nhan Nhã Tịnh không nghe theo lời Tô Thu Quỳnh, cô hít một hơi thật sâu, dập đầu xuống đất thật mạnh.

“Nhan Vũ Trúc, tôi cầu xin chị hãy tha cho Thu Quỳnh! Tha cho Thu Quỳnh đi…”

“Hahahaha!” Nhìn Nhan Nhã Tịnh vẫn đang dập mạnh đầu xuống đất, Nhan Vũ Trúc cười tới mức suýt thì đau sốc hông: “Nhan Nhã Tịnh, không ngờ lúc sinh thời cô lại quỳ trước Nhan Vũ Trúc tôi! Cô có được trái tim của Thiên Hàn thì thế nào chứ? Đến cuối cùng cô vẫn là kẻ thất bại trong tay Nhan Vũ Trúc tôi mà thôi!”

“Được, hôm nay nể tình cô rất biết điều, tôi sẽ không dạy dỗ Tô Thu Quỳnh nữa.”

Nhan Vũ Trúc quay người đi tới cái bàn bên cạnh, cầm ống tiêm chứa máu lên: “Nhan Nhã Tịnh, cô yên tâm, tôi sẽ tặng hết máu trong ống này cho cô, không chừa một giọt nào cả! Tôi đảm bảo sau khi tiêm cho cô xong, cô sẽ rất sung sướng, rất thoải mái! Hahahaha!”

“Nhan Nhã Tịnh, chẳng phải Thiên Hàn rất yêu cô sao? Anh ấy yêu cô, yêu đến mức có thể đẩy tôi vào đường cùng! Vậy để tôi xem, sau khi tôi tiêm ống máu này vào cơ thể cô, khi cô trở thành bệnh nhân HIV thì anh ấy có còn yêu cô nữa không đây?”

Nói xong, Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm máu, đi từng bước về phía Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Vũ Trúc, tôi sẵn sàng để chị tiêm ống máu này vào người mình! Nhưng chị phải thả Thu Quỳnh rời khỏi đây trước đã!” Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, nói với Nhan Vũ Trúc.

Nhan Vũ Trúc bật cười khúc khích, ánh mắt cô ta như đang nói Nhan Nhã Tịnh quá ngây thơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK