Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cậu Giang, giờ chúng ta đi đâu đây ạ?”
Giang Kiến Huy có rất nhiều biệt thự, tài xế thật sự không biết đêm nay anh ta muốn về chỗ nào.
“Tới Lam Điều!”
Giang Kiến Huy đánh mắt nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn, trắng trong thuần khiết của Nhan Nhã Tịnh, đắc ý ngân nga mấy điệu hát, mặt mày như hoa đào nở.
Tối nay Cao Bắc Vinh hẹn anh ta, Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng tụ tập sau buổi tiệc từ thiện, anh ta có thể nhân tiện khoe khoang với mấy người anh em của mình cô gái anh ta gặp đêm nay hấp dẫn nhường nào.
Vừa đến Lam Điều, Giang Kiến Huy đã bế Nhan Nhã Tịnh đi thẳng tới căn phòng VIP mà mấy người bọn họ thường tụ tập.

Anh ta đến sớm nhất, đám Lưu Thiên Hàn còn chưa tới.

Anh ta đặt Nhan Nhã Tịnh xuống ghế sofa trong góc, sau đó ném áo vest ngoài sang một bên, hưng phấn đi qua đi lại trong phòng.
Lát nữa nên khoe khoang với đám anh em thân thiết thế nào bây giờ nhỉ?
Đúng rồi, cứ giả bộ khiêm tốn trước đã, chờ bọn họ tiếp tục cười nhạo mắt thẩm mỹ của anh ta về phụ nữ thì lôi vương bài ra, đảm bảo dọa đám Lưu Cửu tròn mắt há miệng!
Giang Kiến Huy vốn muốn thắm thiết với Nhan Nhã Tịnh một lát trước, nhưng sợ một khi hôn là không phanh lại nổi, bị đám anh em chê cười, vậy là đành phải kìm nén cơn kích động trong lòng.
Giang Kiến Huy nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay nhỏ xinh của Nhan Nhã Tịnh, lòng âm thầm cảm thán, nếu không uống rượu thì hay biết mấy, lúc cô mở mắt mới đẹp ngỡ ngàng!
Nhưng chờ cô theo anh ta rồi, anh ta có thừa cơ hội dẫn cô đi gặp đám anh em thân thiết.


Đến lúc ấy mới làm cho họ choáng ngợp cũng không muộn!
Giang Kiến Huy đợi không bao lâu, Chiến Mục Hàng, Cao Bắc Vinh và Lưu Thiên Hàn đã lần lượt tới.
Lưu Thiên Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào di động, anh nhắn tin cho Nhan Nhã Tịnh nhưng không thấy cô trả lời, gọi điện cũng không bắt máy.
Đêm nay Nhan Nhã Tịnh không bị Ngô Long ức hiếp, chắc chắn cô đã an toàn rời đi.

Cô không để ý tới anh chắc hẳn còn đang giận dỗi vì tối qua anh sàm sỡ cô.

Giờ anh nên làm gì để cô không giận nữa đây?
Đêm nay Giang Kiến Huy hưng phấn quá độ, nghĩ tới Lưu Thiên Hàn là trai tân vạn năm, đã vậy còn gặp chướng ngại trong chuyện nam nữ thì liền đằng hắng giọng, định kích động anh đầu tiên.
“Lưu Cửu, cậu vẫn chưa khỏi bệnh kia đúng không?”
Nếu là bình thường, Giang Kiến Huy láo toét như thế chắc đã ăn đòn lâu rồi, nhưng giờ trong đầu Lưu Thiên Hàn chỉ có Nhan Nhã Tịnh, thậm chí còn chẳng nghe rõ Giang Kiến Huy nói gì.
“Giang Nhị, nói bậy bạ cái gì đó? Ai nói Lưu Cửu nhà chúng ta bị bệnh? Lưu Cửu nhà chúng ta chiến hơn bất cứ ai nhé!”
Trước kia Cao Bắc Vinh cũng hay chê bai Lưu Thiên Hàn có bệnh khó nói, nhưng từ ngày Nhan Nhã Tịnh xuất hiện, anh ta đã thay đổi quan điểm.

Anh ta cảm thấy chỉ cần đứng trước mặt Nhan Nhã Tịnh là Lưu Cửu tuyệt đối không bị bệnh!
“Chiến hơn bất cứ ai?” Giang Kiến Huy cố ý giả bộ khiếp sợ tột độ, sau đó chợt nở nụ cười gian xảo nhìn Cao Bắc Vinh: “Cao Đại, có vấn đề nhé! Sao cậu lại biết Lưu Cửu chiến hơn bất cứ ai? Hả?”
“Cút, cút, cút!”
Cao Bắc Vinh là thẳng nam sắt thép, ghét nhất bị người khác nghi ngờ tính hướng của mình: “Nói tóm lại là Lưu Cửu vẫn rất được, rất chiến!”
Đêm qua thấy Lưu Thiên Hàn ở cùng Nhan Nhã Tịnh, Chiến Mục Hàn biết FA trường kỳ nhà mình cuối cùng cũng đã có mùa xuân rồi.

Nhưng trước nay anh ta luôn kín tiếng, cũng không nói với Giang Kiến Huy chuyện Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh.
“Cao Đại, mau nói cho tôi nghe đi.

Sao cậu biết Lưu Cửu không bị bệnh?”
Giang Kiến Huy vỗ đùi cái bép, không nhịn được thốt lên: “Chẳng lẽ có phụ nữ xuất hiện bên cạnh Lưu Cửu đấy à? Hay Lưu Cửu bị phụ nữ… Chắc không phải Nhan Vũ Trúc đấy chứ? Với cái tính tình ấy của Nhan Vũ Trúc mà Lưu Cửu cũng xơi được cơ à? Gu này mặn thế!”
“Giang Nhị, cậu còn mặt mũi nói Lưu Cửu à? Gu của cậu còn mặn hơn người ta nhiều!”

Cao Bắc Vinh ghét bỏ ra mặt: “Tôi vừa nghe thằng nhóc nhà họ Tô nói rồi đấy, thấy bảo trong bữa tiệc tối nay anh nói anh mê mệt heo mẹ!”
“Cao Đại! Cậu câm ngay cho tôi! Cậu mới mê mệt heo mẹ thì có!” Giang Kiến Huy thẹn quá hóa giận, trên gương mặt đào hoa cuộn trào lửa giận khó chịu: “À không, người như cậu thì đến heo mẹ còn chê!”
“Ừ, chê càng tốt, nhường cậu cả đấy! Dù sao tôi cũng chướng mắt với cả cái đám con gái cậu từng chạm vào!” Cao Bắc Vinh kiêu ngạo nguýt mắt: “Tôi không đói bụng ăn quàng giống người nào đó đâu nhé!”
“Cậu mới đói bụng ăn quàng! Cả nhà cậu đều đói bụng ăn quàng!” Giang Kiến Huy đặt mông ngồi phịch xuống ghế sofa da sau lưng, ra vẻ ‘đừng chọc vào anh đây’.
Mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, rõ ràng bị Cao Bắc Vinh châm chọc khó chịu vô cùng.

Chợt, anh ta sực nhớ ra điều gì đó, mặt mày lại tươi roi rói.
Cao Bắc Vinh và Giang Kiến Huy xưa nay đều thuộc kiểu chạm mặt là cắn nhau, thấy Giang Kiến Huy tự nhiên cười ngây ngô, Cao Bắc Vinh đương nhiên không bỏ qua cơ hội đâm thọc.
“Giang Nhị, cười gì mà đần thế? Có phải dạo này ăn mặn quá, ngu người rồi không?”
Vừa dứt lời, chính bản thân Cao Bắc Vinh không nhịn được phì cười: “Mà nói chứ gu của cậu mặn thật sự, nào là Tuyết Tuyết, Điềm Điềm, rồi thì Diễm Diễm.

Không phải hổ với sườn heo thì là sư tử đực châu Phi.

Trừ cậu Giang ra thì ai chịu cho nổi?”
Nếu là bình thường, Cao Bắc Vinh xỉa xói như vậy sẽ khiến Giang Kiến Huy bùng nổ ngay lập tức, nhưng bất ngờ là anh ta vẫn dựa người trên ghế sofa, cười ngây ngô vui vẻ.
Cao Bắc Vinh nheo mắt, quan sát Giang Kiến Huy thêm một lát.

Anh ta khẳng định chắc chắn, Giang Kiến Huy thật sự tự mình làm mình ngu người rồi!
Chiến Mục Hàng cũng nhìn ra sự khác thường của Giang Kiến Huy, một con người kiệm lời như anh ta bình thản buông một câu: “Giang Nhị, đầu óc cậu không sao đấy chứ? Có cần đi khám không?”
Giang Kiến Huy không dám cãi Chiến Mục Hàng, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, đầu óc cậu mới có vấn đề! Cả nhà các cậu đầu óc có vấn đề! Người ta vui mới cười chứ sao? Các cậu biết cái gì!

Giang Kiến Huy không lập tức đáp lời mà bắt chéo hai chân, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, chỉ thiếu mỗi ngậm nhánh cỏ đuôi chó nữa thôi.
Bỗng, anh ta buông chân xuống, ngửa người ngã về phía sau: “Tôi thừa nhận, gu của tôi trước kia hơi kém thật, nhưng bây giờ gu của tôi ngày càng khá lên rồi!”
Giang Kiến Huy ra vẻ bí hiểm, dáng vẻ thâm sâu khó lường: “Nói cho mấy cậu biết, hôm nay tôi sẽ có một đêm mặn nồng với tiểu tiên nữ tươi đẹp thoát tục chứ không phải hạng son phấn thô bỉ gì sất!”
Nhớ đến Nhan Nhã Tịnh một ly là gục, Giang Kiến Huy không nhịn được cảm khái: “Tiểu tiên nữ này cũng đáng yêu lắm, tôi mới đưa cô ấy uống một ly mà đã gục luôn.

Đấy, xem ra cô ấy được tôi vác về là do định mệnh an bài rồi.”
Giang Kiến Huy khoe khoang đánh mắt nhìn Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, đừng có kênh kiệu, tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi đẹp hơn Nhan Vũ Trúc nhà cậu nhiều! Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!”
Nói xong lại vênh váo với Chiến Mục Hàng: “Đúng rồi, đẹp hơn cả An Tình nhà cậu nữa.

Nếu so với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi ấy à, An Tình kia cũng chỉ như bùn lầy thôi!”
Giang Kiến Huy ghét bỏ liếc nhìn Cao Bắc Vinh: “Cao Đại, cậu ấy hả? Tôi không buồn nói.

Chắc cả đời cũng không có cô nào nhìn trúng cậu đâu!”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh?” Cao Bắc Vinh đã ý thức được điều gì đó: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh cậu nói tên là gì?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK