CHƯƠNG 167
Nghe mọi người trong đoàn làm phim bàn tán sôi nổi, Dương Mai càng thêm tự tin, cũng càng thêm cố gắng diễn xuất: “Bác sĩ Nhan, cô đừng giả câm nữa! Cô ăn cắp nhẫn kim cương của tôi, chẳng lẽ cô không nên xin lỗi tôi sao? Được rồi, cô đã không biết xấu hổ, vậy bây giờ tôi sẽ gọi báo án, tìm cảnh sát tới phân xử cho bọn tôi!”
Tôn Lệ lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nào chuyện gì chưa từng thấy qua. Ở trong cái giới này, chỗ nào cũng có hãm hại, phản bội, e là chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài.
Tôn Lệ lo lắng nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, cho dù Nhan Nhã Tịnh thật sự vô tội, nhưng đứng trước chứng cứ xác thực, có lẽ cô cũng chỉ có thể là người câm ăn Hoàng Liên.
Tôn Lệ lo chuyện này ầm ĩ quá lớn sẽ phá hủy hoàn toàn sự nghiệp tương lai của Nhan Nhã Tịnh, thấy Dương Mai bấm điện thoại báo cảnh sát, cô ấy vội vàng giật điện thoại của Dương Mai: “Được rồi, đừng giày vò nữa! Không phải em muốn tìm nhẫn kim cương à? Bây giờ đã tìm được nhẫn kim cương rồi, em nên có chừng mực đi!”
“Chị Tôn, rõ ràng là chị thiên vị cho Nhan Nhã Tịnh!” Dương Mai không hào lòng kêu to: “Chị Tôn, mọi người đều nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh trộm nhẫn của em. Cô ta là kẻ trộm, cô ta làm chuyện không biết xấu hổ như thế, chẳng lẽ không nên cho em một lời giải thích công bằng sao?”
“Dương Mai, tôi nói rồi, tôi không trộm nhẫn kim cương của cô.” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh vẫn bình tĩnh không dao động, giống như người bị đám đông chỉ trỏ không phải cô vậy.
Lúc đầu khi ý thức được mình bị hãm hại, đúng là Nhan Nhã Tịnh có hơi bối rối, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô cũng từ từ tìm được điểm đột phá.
Nhan Vũ Trúc thiết kế để vu khống cô là kẻ trộm, cô lại muốn chứng minh với mọi người, Nhan Nhã Tịnh cô trong sạch!
“Nhan Nhã Tịnh, cô có biết xấu hổ không thế! Mọi người đều nhìn thấy mà cô còn không chịu thừa nhận bản thân là kẻ trộm à? Tôi đã gặp qua người da mặt dày, nhưng chưa thấy ai dày như vậy!” Dương Mai chán ghét liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong giọng nói mang theo ý uy hiếp nồng đậm: “Nhan Nhã Tịnh, hôm nay tôi nói ở đây, chỉ cần cô xin lỗi tôi, thừa nhận mình là kẻ trộm rồi cút ra khỏi đoàn làm phim, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nếu không, tôi sẽ đưa cô vào cục cảnh sát!”
“Dương Mai, đúng là nhẫn kim cương nằm trong túi của tôi, nhưng cho dù là trong túi của tôi, thì cũng không thể chứng minh là tôi trộm được. Hôm nay tôi đến phòng nghỉ sớm hơn cô, sau khi cởi áo khoác thì tôi rời khỏi phòng nghỉ để tới sân quay phim, lúc đó cô vẫn chưa đến. Hôm nay tôi vẫn luôn đối kịch bản với Hỉ Bảo, chưa từng về phòng nghỉ, tôi hoàn toàn không có thời gian gây án!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Dương Mai không khỏi ngẩn ra, nhưng cô ta cũng phản ứng lại gần như ngay lập tức: “Nhan Nhã Tịnh! Cô đừng lấy Hỉ Bảo làm lá chắn! Tôi không tin cả ngày mà hai người không tách ra một giây nào! Nhẫn của tôi năm trong túi cô, bằng chứng rất xác thực, cô đừng hòng chối cãi!”
Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng thu lại tấm mắt khỏi gương mặt của Dương Mai. Cô nhìn quanh phòng nghỉ một vòng: “Dương Mai, có phải cô cảm thấy phòng nghỉ không có camera, tôi không thể chứng minh sự trong sạch của mình, nên cô có thể tùy ý hắt nước bẩn vào người tôi không?”
“E là phải khiến cô thất vọng rồi, bên trong phòng nghỉ không có camera, nhưng bên ngoài phòng nghỉ thì có. Chị Tôn, cho em xin video quay lại bên ngoài phòng nghỉ nhé, chứng minh hôm nay em không hề vào phòng nghỉ vào ban ngày, trả lại trong sạch cho em!”
“Được, chị sẽ cho người gửi hết video giám sát tới.” Ánh mắt Tôn Lệ nhìn Nhan Nhã Tịnh đầy sự thưởng thức, gặp nguy không loạn, xứng đáng là người cô ấy chọn để làm cố vấn ý học.
Thấy Tôn Lệ bắt đầu gọi điện cho nhân viên công tác của đoàn làm phim, sắc mặt Dương Mai không khỏi có hơi khó coi, nghĩ đến Nhan Vũ Trúc đã hứa sẽ cho cô ta một nhân vật nữ hai trong một bộ có chế tác lớn, Dương Mai cắn răng nói tiếp: “Camera có góc chết, ai biết lúc Nhan Nhã Tịnh lén vào thì camera có quay được hay không!”