Nhan Nhã Tịnh không sợ những lời lẽ lạnh lùng trên thế giới này, nhưng cô sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng của Anh Lưu, chống lại ánh mắt khiến da đầu người ta tê dại của Lưu Thiên Hàn, cô vẫn là nói lời trái lương tâm.
“Hừ!” Lưu Thiên Hàn cười đến mỉa mai, “Nhan Nhã Tịnh, cô còn đúng thật coi tôi là anh trai a!”
“Đúng vậy, em coi anh là anh trai.” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng nhỏ, Anh Lưu quá doạ người đi, cô đều sắp bị anh doạ đến phát khóc luôn rồi.
“Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại một lần cho tôi!”
Lưu Thiên Hàn tiến tới trước một bước, trên người anh toát ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến Nhan Nhã Tịnh không thở nổi.
“Nói! Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì!”
Thẩm Quyện thật sự cảm thấy Lưu Thiên Hàn hùng hổ doạ người như vậy có chút quá đáng, anh ta bước tới trước một bước, chắn trước mặt Nhan Nhã Tịnh, “Anh hai, anh quá đáng quá rồi đấy! Nhã Tịnh thật lòng coi anh là anh trai, anh lại bắt nạt cô ấy, bức ép cô ấy như vậy, sao anh có thể làm được!”
“Quá đáng?” Ý cười nơi khoé môi của Lưu Thiên Hàn càng thêm lạnh, “Nhan Nhã Tịnh, cô ngay cả quan hệ giữa chúng ta cũng không dám thừa nhận, chẳng lẽ cô không quá đáng sao?”
“Nói, chúng ta rốt cục là quan hệ gì!”
Lưu Thiên Hàn ép gắt như vậy, Nhan Nhã Tịnh thực là vừa gấp vừa tức, anh bảo cô nói ra quan hệ giữa bọn họ trước mặt mọi người, anh đây là thật sự tính muốn thân bại danh liệt rồi có phải không?!
Hôm nay khí thế của anh đáng sợ như vậy, còn không chịu nói lý như vậy, Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ còn có chút sợ hãi, bây giờ cô cũng nổi cáu lên.
Giữa bọn họ, có thể có quan hệ gì chứ! Cùng lắm chính là bạn tình thôi!
“Anh hai, đây chính là anh kêu em nói ra mối quan hệ giữa chúng ta đấy nhé!”
Nhan Nhã Tịnh nhích nhích môi, lời tiếp sau cô còn chưa có nói ra, Lưu Thiên Hàn từ khẩu hình của cô liền có thể rõ ràng nhìn ra, chữ đầu tiên mà cô muôn nói là “bạn”.
“Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi lắm!”
Người phụ nữ này, thà rằng nói bọn họ là loại quan hệ đó, cũng không chịu thừa nhận bọn họ là người yêu!
Thật đúng là giỏi mà!
Lưu Thiên Hàn đương nhiên không bằng lòng để Nhan Nhã Tịnh nói bọn họ là loại quan hệ đó, nhưng anh cũng không thể thật sự đánh cô đi, anh tức đến nỗi gân xanh trên trán đều nảy lên, đột nhiên, tay anh ra sức túm một cái, cưỡng ép tóm lấy tay Nhan Nhã Tịnh đi về phía trước.
“Anh hai, anh buông em ra!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh trắng bệch như giấy, cô phải giữ kín mối quan hệ không chính đáng giữa bọn họ!
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không có ý buông cô ra, không chỉ có thế, anh còn táo tợn hơn, trực tiếp vác cô lên giống như vác bao tải.
Thẩm Quyện cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ làm ra loại chuyện này với Nhan Nhã Tịnh ngay trước mặt mọi người, trong khoảnh khắc mà anh ta sững ra đó, anh đã đem Nhan Nhã Tịnh lao vào trong chiếc xe ở một bên.
Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu như thể hoá đá, hoà hoãn lại một lúc lâu, hai người các cô mới hoàn hồn lại.
Hà Hân Nghiên lắp ba lắp bắp nói với Vu Tiếu, “Chị… chị Tiếu, đây là tình huống gì? Chủ nhiệm Nhan sao lại cùng với Cậu hai Lưu…”
“Vừa rồi, không phải mắt em hỏng mất rồi chứ? Em nhìn thấy Cậu hai Lưu cưỡng hôn chị Nhã Tịnh, em còn nhìn thấy anh ấy vác chị Nhã Tịnh…”
“Cậu hai Lưu thật sự là muội khống sao? Nhưng dù có là muội khống hơn nữa, hình như cũng không hôn em gái mình đi? “
Vu Tiếu ngược lại nhìn thấu hơn so với Hà Hân Nghiên, “Hình như là chủ nhiệm Nhan và Cậu hai Lưu ở bên nhau. Có điều, chủ nhiệm Nhan hình như là bị Cậu hai Lưu bắt ép.”
“Cô chẳng lẽ không chú ý tới, vừa rồi chủ nhiệm Nhan một mực không bằng lòng đến gần Cậu hai Lưu sao? Là Cậu hai Lưu vẫn luôn ép bức dụ dỗ, để chủ nhiệm Nhan nói ra quan hệ giữa bọn họ. Tôi nghi ngờ Cậu hai Lưu ngấp nghé sắc đẹp của chủ nhiệm Nhan, muốn cưỡng đoạt dân nữ.”
“Vậy phải làm sao? Chủ nhiệm Nhan không phải sẽ rất thảm sao? Chúng ta có cần đi cứu chủ nhiệm Nhan về không?” Hà Hân Nghiên đầy mặt lo lắng hỏi.
“Khó!” Vu Tiếu chậm rì rì mở miệng, “Hai người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Cậu hai Lưu, chúng ta đi cứu chủ nhiệm Nhan, chỉ có thể bị anh ấy bóp chết! Có điều Hân Nghiên, chuyện ngày hôm nay, chúng ta ngàn vạn không thể nói ra ngoài.”
“Chủ nhiệm Nhan là người cần thể diện, nếu để mọi người đều biết cô ấy bị Cậu hai Lưu bức bách, cô ấy phải khó chịu đến nhường nào!”
Tay Thẩm Quyện nắm thành nắm đấm, anh ta cứng ngắc nhìn chằm chằm phương hướng mà chiếc Koenigsegg của Lưu Thiên Hàn rời đi, anh ta cũng cảm thấy Nhan Nhã Tịnh là bị Lưu Thiên Hàn bức bách, suy cho cùng, vừa rồi cô không tình nguyện như vậy mà đi với anh ta.
Cũng đúng, trong lòng Nhã Tịnh chỉ có Cậu Lưu, sao có thể dây dưa không rõ với anh trai ruột của Cậu Lưu được chứ!
Thế lực của anh ta không cách gì so sánh được với Cậu hai Lưu, nhưng anh ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu cô gái mà anh ta yêu ra khỏi móng vuốt ma quỷ!
Nhan Nhã Tịnh, người đang ở trong móng vuốt ma quỷ của Lưu Thiên Hàn, làm thế nào cũng không ngờ được cô đã trở thành đoá hoa trắng nhỏ đáng thương trong lòng đồng nghiệp mình và Thẩm Quyện.
Lúc này cô rất rất muốn xuống xe, giải thích một chút với Hà Hân Nghiên với cả Vu Tiếu về mối quan hệ của bọn họ, để các loại tin đồn đừng bay đầy trời.
Cô dò xét thử giao lưu với Lưu Thiên Hàn, “Anh hai, anh để em xuống xe có được không? Chị Tiếu và Hân Nghiên bọn họ, chắc chắn đều cho rằng chúng ta ở bên nhau rồi, nếu chuyện này gây đến mức mọi người đều biết thì sẽ huỷ hoại anh mất!”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi không kém như em nghĩ!”
Ngừng một chút, Lưu Thiên Hàn nói tiếp, “Nhan Nhã Tịnh, chuyện chúng ta ở bên nhau, không thể dấu diếm cả đời, sớm muộn gì mọi người cũng đều biết! Cho nên, đừng nghĩ đến chuyện phủ nhận mối quan hệ giữa tôi và em nữa!”
“Anh hai, thực ra giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì lắm mà, trong xã hội hiện tại, bạn tình cũng không được tính là một mối quan hệ gì ghê gớm.”
Cô không dám thừa nhận quan hệ của bọn họ, trong lòng Lưu Thiên Hàn vốn dĩ đã đủ không vui rồi, giờ cô lại lôi chuyện bạn tình ra nói, sắc mặt anh càng thêm đen sầm xuống.
“Nhan Nhã Tịnh, em coi Lưu Gia Thành tôi là cái gì chứ? Bạn… Hừ! Em coi Lưu Gia Thành tôi là kẻ bán sắc có phải không?!”
Nhan Nhã Tịnh ức nha, cô lúc nào thì coi anh là kẻ bán sắc chứ! Rõ ràng là anh đem cô coi như gái làng chơi.
Người đàn ông này vừa làm người tức vừa không nói lý lẽ, Nhan Nhã Tịnh không muốn để ý đến anh, cô ngoảnh mặt qua một bên, tức phụng phịu nói một câu, “Anh hai, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ đi!” Lười nói chuyện tiếp với anh.
Cô như này là thật sự coi anh thành kẻ bán sắc rồi hả?!
Lưu Thiên Hàn đánh mạnh vô-lăng, chiếc Koenigsegg liền rẽ vào một con hẻm nhỏ bên đường, anh mau chóng xuống xe, ngồi vào bên cạnh Nhan Nhã Tịnh ở dãy ghế sau, nụ hôn, liền rơi xuống.
“Nhan Nhã Tịnh, em là vị hôn thê của anh!”
“Không phải!” Nhan Nhã Tịnh vô thức phủ nhận, “Vị hôn thê của anh là Cung Tư Mỹ!”
Nghĩ tới gì đó, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp, “Ồ, anh cũng có thể đi tìm Tô Ảnh! Hôm đó chính anh đã gửi tin nhắn cho em, anh nói tin đồn của anh và Tô Ảnh là thật!”
“Đúng, Nhạc Dũng còn nói với em, ồn ào mà anh và Tô Ảnh gây ra, quanh quẩn khắp toà nhà Lưu Thị suốt ba ngày!”
Lưu Thiên Hàn, “…”
Anh lại một lần nữa cảm thụ sâu sắc cái gì gọi là tự nâng đá đập chân mình.
Anh lăn lộn ra những chuyện không có căn cứ này, lúc anh và Nhan Nhã Tịnh cãi cọ, anh có thể chọc giận cô, đến lúc anh muốn làm lành với cô, điều đó lại thật sự trở thành lịch sử đen tối không thể vượt qua.
Lưu Thiên Hàn không thích giải thích, nhưng vì dỗ dành Nhan Nhã Tịnh, anh vẫn tính nén lại tính khí mà giải thích với cô một chút.
Anh vừa muốn mở miệng, điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên, thấy là một số lạ, anh nghĩ một chút, vẫn là nhận điện thoại.
Điện thoại vừa thông, liền truyền đến giọng nói của Tô Ảnh, “Cậu hai Lưu, bây giờ mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh rồi! Tối nay em qua với anh có được không?”