Đối diện với ánh mắt tràn đầy chấn động của Lưu Diễm Mai, Nhan Nhã Tịnh có loại cảm giác bối rối như học sinh tiểu học yêu sớm bị phụ huynh phát hiện.
Lưu Diễm Mai, bà không chỉ là mẹ của Hách Trung Văn, còn là chị ruột của Lưu Thiên Hàn.
Chắc chắn bà cảm thấy cô là người phụ nữ có đời sống cá nhân vô cùng hỗn loạn, sinh con với con trai bà, lại dây dưa với em trai ruột của bà.
“Thiên Hàn, Nhã Tịnh là mẹ của An Bảo và An Mỹ, sao em có thể ở bên Nhã Tịnh chứ! Nhã Tịnh và Trung Văn sắp kết hôn rồi!”
Theo Lưu Diễm Mai thấy, Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn đã sinh đôi trai gái, cả nhà họ nhất định phải ở bên nhau, cho nên, bà không cách nào hiểu hành vi của em trai mình.
Lưu Diễm Mai không phải người không hiểu lý lẽ, bà cũng sẽ không vì con trai mình mà khiển trách em mình, nhưng bà lại cảm thấy, Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau là không có đạo đức.
Lưu Thiên Hàn sớm đã biết, An Bảo và An Mỹ là con của Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn, về tình về lý, anh đều không nên dây dưa với Nhan Nhã Tịnh, đứa em trai trước nay luôn lý trí bình tĩnh của bà sao lại làm ra chuyện hồ đồ thế này!
Giọng Lưu Diễm Mai vẫn đang tiếp tục: “Thiên Hàn, em không thể làm chuyện thế này! Em thế này rõ ràng là đào góc tường của Trung Văn! Em chia rẽ gia đình của Trung Văn, thế này…thế này khác gì kẻ thứ ba! Em trai của Lưu Diễm Mai chị, sao có thể làm kẻ thứ ba!”
Quan trọng hơn là, còn làm kẻ thứ ba của con trai mình!
Kẻ thứ ba?!
Nhan Nhã Tịnh sững sốt, Lưu Diễm Mai lại nói anh Lưu là kẻ thứ ba?
Yêu một người, đương nhiên không nỡ khiến anh bị người khác hiểu lầm, càng không nỡ để anh gánh ô danh là kẻ thứ ba.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, định giải thích cho Lưu Thiên Hàn: “A…”
Vừa mở miệng, Nhan Nhã Tịnh lại không biết nên gọi Lưu Diễm Mai là dì, hay là chị mới đúng.
Cô và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau, quả thực là mối quan hệ vô cùng hỗn loạn, nhưng vậy thì sao! Cô đã quyết định muốn nắm tay anh, thì sẽ không dễ dàng buông ra.
Là cô chủ động bày tỏ với anh Lưu, cô sẽ không quấy cho loạn rồi từ bỏ.
Trầm ngâm giây lát, Nhan Nhã Tịnh vẫn là gọi Lưu Diễm Mai là chị Lưu, dù sao cô cũng không thể gọi chị của bạn trai mình là dì được.
“Chị Lưu, chị hiểu lầm anh Lưu rồi, anh Lưu không đào góc tường Hách béo, là em thích anh Lưu, em chủ động bày tỏ với anh Lưu.
”
Lưu Diễm Mai vẫn có chút khó tiếp nhận mối quan hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn: “Sao cháu có thể ở bên người lớn của mình chứ Nhã Tịnh, dì cũng rất thích cháu, dì hi vọng cháu có thể suy nghĩ rõ ràng, Thiên Hàn không phải người có thể nắm tay cháu đến cuối đời, nó là cậu trẻ của cháu!”
“Chị Lưu, xin lỗi, chỉ e em phải khiến chị thất vọng rồi, em muốn ở bên anh Lưu mãi mãi.
” Nhan Nhã Tịnh nghênh đón ánh mắt Lưu Diễm Mai, nói từng câu từng chữ.
Lưu Thiên Hàn nắm tay Nhan Nhã Tịnh càng chặt, cô gái này là muốn bảo vệ anh sao? Cô luôn có thể khiến anh bất ngờ.
Lưu Diễm Mai lại không trách Nhan Nhã Tịnh, bà chính là không cách nào hiểu lựa chọn của Nhan Nhã Tịnh, bà thừa nhận, Lưu Thiên Hàn thật sự rất ưu tú, nhưng con trai cưng của bà cũng không tệ! Bà không hiểu, tại sao Nhan Nhã Tịnh lại không muốn ở bên con trai mình chứ!
Chẳng lẽ cả nhà đoàn tụ, không tốt sao?!
“Nhã Tịnh, có phải cháu bị Thiên Hàn tẩy não rồi không! Cháu suy nghĩ kỹ lại đi, An Bảo và An Mỹ nhất định đều muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
” Lưu Diễm Mai vò đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Chị Lưu, anh Lưu không tẩy não em, em thật sự thích anh ấy, em thật sự đã quyết định rồi, muốn ở bên anh ấy.
” Nhan Nhã Tịnh nói từng câu từng chữ, vô cùng kiên định.
Nhan Nhã Tịnh chính là như vậy, khi chưa chấp nhận Lưu Thiên Hàn, cô sẽ trốn tránh tình cảm của mình, nhưng đã quyết định chấp nhận rồi, cô sẽ không cho mình lý do rút lui nữa.
Nghe lời của Nhan Nhã Tịnh, đầu Lưu Diễm Mai càng đau dữ dội, bà trách móc nhìn Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, em rốt cuộc làm sao lừa Nhã Tịnh?”
“Chị, em không lừa cô ấy, mỗi lời thề của em với cô ấy đều xuất phát từ đáy lòng.
” Dừng một lát, Lưu Thiên Hàn tiếp tục nói với Lưu Diễm Mai một cách chắc nịch: “Chị, em sẽ không buông tay.
”
Lưu Diễm Mai biết rõ tính tình em trai nhà mình nhất, anh cũng đã nói sẽ không buông tay, thì bất kể bà nói gì, cũng không cách nào ngăn cản anh và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau nữa.
Lưu Diễm Mai lo âu nhìn Hách Trung Văn, bà vốn cho rằng, trùng hợp đến bất ngờ, Nhan Nhã Tịnh sinh con cho con trai nhà mình, con trai nhà mình yêu thầm người ta lâu như thế, cuối cùng có thể có kết quả.
Không nghĩ tới, trong ba người, vẫn là con trai mình cô đơn lẻ bỏng.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Lưu Diễm Mai thương con trai, càng thương em trai.
Nếu Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh thật lòng yêu nhau, dù Nhan Nhã Tịnh từng sinh con cho Hách Trung Văn, bà cũng chúc phúc.
Bà không phải kẻ cổ hủ không hiểu tình đạt lý, ngược lại, tư tưởng của bà đổi mới cởi mở, rất nhiều tình cảm vượt khỏi thế tục, bà đều có thể tiếp nhận.
Tuy nhiên, quan hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, bà có thể tiếp nhận, nhưng mẹ bà, sẽ không hiểu.
Đừng nói Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn từng sinh con, dù Nhan Nhã Tịnh là cô gái trong sạch, mẹ Lưu Thịnh Vân Hiên cũng không thể chấp nhận cô con dâu Nhan Nhã Tịnh này.
Người Thịnh Vân Hiên có thể chấp nhận làm con dâu chỉ có một, là Cung Tư Mỹ.
Thật ra Lưu Diễm Mai cũng không hiểu, tại sao mẹ Lưu lại cứng ngắc như vậy, bà nghĩ, có lẽ trong lòng mỗi người đều có chấp niệm đi, giống như chấp niệm của Hách Trung Văn là Nhan Nhã Tịnh, chấp niệm của mẹ Lưu chính là muốn Cung Tư Mỹ làm con dâu mình.
Càng nghĩ càng đau đầu, Lưu Diễm Mai không muốn tiếp tục nhúng tay vào chuyện giữa Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn và Hách Trung Văn nữa, bà ôm chặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “An Bảo An Mỹ, các cháu không sao thật tốt quá! Bà nội sắp bị hù chết rồi, bà cho rằng làm mất các chau rồi!”
Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, Lưu Diễm Mai vẫn còn sợ hãi, sau khi bà tỉnh lại ở bệnh viện, thật sự cảm thấy trời đất sắp sụp đổ, may mắn, cháu trai cháu gái cưng của bà vẫn mạnh khỏe.
Lưu Diễm Mai hôn khuôn mặt nhỏ của Nhan An Bảo, lại hôn khuôn mặt nhỏ của Nhan An Mỹ, bà không thèm bận tâm yêu hận dây dưa giữa ba người kia đâu! Chỉ cần cháu trai cháu gái cưng của bà khỏe mạnh, bà liền thỏa mãn.
Hách Trung Văn vẫn không cam tâm buông tay như vậy, nhưng anh ta giành không lại Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cuối cùng vẫn bị Lưu Thiên Hàn dẫn đi.
Nhan Nhã Tịnh xém chút mất đi hai đứa bé, cô vốn là muốn hôm nay xin nghỉ ở cùng hai đứa nhỏ, nhưng Lưu Diễm Mai ôm hai đứa nhỏ không buông tay, muốn ở bên cháu trai cháu gái cưng của bà, Nhan Nhã Tịnh cũng không nhẫn tâm khiến Lưu Diễm Mai đau lòng, chỉ có thể để Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đến chỗ Lưu Diễm Mai một ngày.
Sau khi xảy ra chuyện lần này, Lưu Thiên Hàn sắp xếp vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.
Nếu là trước đây, Nhan Nhã Tịnh nhất định không muốn phiền anh như vậy, nhưng qua chuyện lần này, cô không có bất kỳ dị nghị gì với sắp xếp của anh.
Không có gì quan trọng bằng an toàn của hai đứa bé, cô lại không muốn hoảng sợ vì xém chút đánh mất hai đứa bé như hôm nay nữa.
Nhan Vũ Trúc luôn đối chọi với cô, Nhan Nhã Tịnh không định cứ ngồi yên chờ chết như vậy, cô còn chưa bắt đầu phản kích, chiều này, trong đoàn phim đã xảy ra chuyện không ngờ.
.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK