"Phí Nam Châu, Liễu Đào mất rồi. Anh là chồng của cô ấy. Dù anh không thích cô ấy thế nào, anh cũng nên quay về chuẩn bị hậu sự cô ấy."
Phi Nam Châu lại hé môi, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhan Nhã Tịnh nhắc lại lần thứ hai rằng Liễu Đào đã chết, cho dù muốn lừa gạt bản thân thế nào, anh ta cũng phải tự thừa nhận rằng đó không phải là ảo giác.
Cho dù không phải là ảo giác, anh ta cũng sẽ không tin lời Nhan Nhã Tịnh, anh ta chỉ tin rằng đó là một câu đùa ác ý mà thôi.
"Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào kêu cô gọi cho tôi đúng không? Thứ đàn bà không biết xấu hổ đó, cô ta lại muốn bày trò gì nữa đây"
Khuôn mặt tựa ngọc lạnh của Phí Nam Châu không hề có chút hơi ấm nào, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong con ngươi đen sâu hun hút của anh ta lộ rõ nét hoang mang.
Dù anh ta có cố kìm nén thế nào đi chăng nữa thì cơn đau trong lồng ngực vẫn không thể nguôi ngoai.
"Phí Nam Châu, Liễu Đào đã ra đi rồi, tôi hy vọng anh có thể cô ấy cho một chút tôn trọng."
Nhan Nhã Tịnh không muốn nói chuyện với Phí Nam Châu nữa, cô biết anh ta đối với Liễu Đào tệ như thế nào, cô không ngờ đến cả khi Liễu Đào đã không còn nữa, vẫn luôn bị anh ta gọi là thứ đàn bà không biết xấu hổ.
Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế được chua xót, Liễu Đào, tại sao cô lại kết hôn với một người đàn ông vô tâm như vậy?
Nhan Nhã Tịnh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bản di chúc và một mảnh giấy dính đầy máu trên chiếc bàn gần đó.
Cô ấy khịt mũi, khó khăn lấy lại giọng, "Phí Nam Châu, lời tôi nói anh không tin cũng được. Tôi sẽ lo liệu tang lễ cho Liễu Đào. Di chúc và lời trăn trối của cô ấy để trên bàn trong phòng anh, khi nào có thời gian thì hãy xem một lát. "
Nhan Nhã Tịnh nói xong, liền trực tiếp cúp máy.
Cô biết Liễu Đào thích Phí Nam Châu đến nhường nào, cô ấy nhất định mong anh ta tiễn mình đoạn dường cuối cùng, đáng tiếc, anh lại không bằng lòng.
Nếu đã không bằng lòng, thì thôi đi, cô và Liễu Đào làm bạn một đời, cô sẽ tiễn đưa cô ấy, cô sẽ không để cô ấy lẻ loi một mình lên đường trong đêm đen vắng lặng này.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh cúp máy, Phí Nam Châu hồi lâu không định thần lại được.
Anh vẫn không muốn tin lời của Nhan Nhã Tịnh, nhưng những gì Nhan Nhã Tịnh vừa nói có vẻ không phải là nói dối, cô còn nói cái gì mà di chúc, di ngôn... của Liễu Đào.
Phí Nam Châu đột nhiên trợn to hai mắt, hai tròng mắt hằn tơ máu đỏ.
Chẳng lẽ Liễu Đào người phụ nữ đó thật sự chết rồi?
Tai họa chờ ngàn năm, thứ đàn bà không biết xấu hổ đó, sao có thể cứ thế mà chết chứ!
Không, Liễu Đào không thể chết!
Phí Nam Châu dùng lực ấn mạnh lồng ngực, cơ thể không khỏi nghiêng về phía trước, anh ta không biết trái tim mình đau đớn đến thế là vì ai. Anh ta không muốn trái tim mình đau như thế này, nhưng dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cơn đau này chỉ càng tăng lên bội phần.
Trong lòng rối bời, Phí Nam Châu lao ra như điên, cho dù cú điện thoại này là chiêu trò của Liễu Đào, là một trò đùa lố bịch, anh ta vẫn phải quay lại xác nhận Liễu Đào có ổn không, nếu không sẽ rất bất an.
Liễu Đào, cô lừa tôi quay trở lại, sẽ như cô mong muốn!
Cô thắng rồi đấy!
"Nam Châu!"
Cung Tư Mỹ muốn níu tay Phí Nam Châu, nhưng anh ta chạy quá nhanh khiến cô ta đuổi không kịp.
Nhìn bóng dáng của Phí Nam Châu dần dần biến mất trong màn đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như ánh trăng của Cung Tư Mỹ nhăn nhó gần như biến dạng.
Người đàn ông lụy cô ta nhất, đêm nay lại xảy ra chuyện quái quỷ gì thế này? !
Cô ta sẽ không để anh ta qua chỗ Liễu Đào! Cô ta còn muốn anh ta làm trâu làm ngựa cho cô ta cả đời!
Không bắt kịp Phí Nam Châu, Cung Tư Mỹ mở máy gọi cho anh ta.
Trước đây, cho dù Cung Tư Mỹ là gọi điện hay nhắn tin, Phí Nam Châu sẽ ưu tiên trả lời ngay lập tức, nhưng bây giờ, nghe tiếng chuông không ngừng vang lên trong lòng anh ta chỉ có sự chán nản khó tả.
Anh ta đã... kết hôn.
Kết hôn được năm năm.
Trong 5 năm chung sống, anh ta chưa từng nở một nụ cười với vợ, anh dành hết sự kiên nhẫn và dịu dàng cho Cung Tư Mỹ.
Nghĩ đến vẻ mặt luôn tỏ ra tẻ nhạt của Liễu Đào, Phí Nam Châu chỉ cảm thấy tim mình càng thêm đau.
Tuy rằng chưa phát sinh quan hệ với Cung Tư Mỹ, nhưng anh ta là một người đàn ông đã có gia đình, không để vợ vào trong mắt, trước sau như một cung phụng Cung Tư Mỹ, đây cũng coi là... ngoại tình.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Phí Nam Châu nhận ra rằng hình như bản thân đối xử với Liễu Đào có chút không ra gì.
Thời gian trôi qua, Phí Nam Châu càng ngày càng nóng ruột, đạp hết chân ga, dọc đường đã vượt mấy cái đèn đỏ, điên cuồng lao về biệt thự của hai người.
Bình thường mất hơn bốn mươi phút chạy xe, lần này, anh ta đã đến nơi chưa đầy hai mươi phút.
Bên ngoài biệt thự đậu hai chiếc ô tô, cửa biệt thự cũng không đóng, anh ta mặc kệ hai chiếc xe của ai, lao thẳng về phía phòng khách như nhanh như tên bắn.
"Liễu Đào!"
Trong giọng nói của Phí Nam Châu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, "Thứ đàn bà là cô, cút ra đây cho tôi! Đừng giở trò giả ma giả quỷ với tôi!"
"Liễu Đào, tôi sẽ không sập bẫy đâu!"
Đêm nay Phí Nam Châu thực sự không muốn to tiếng với Liễu Đào, nhưng anh ta đang rất sốt ruột và còn có một nỗi lo lắng khôn tả, chỉ có thể dùng tính khí nóng nảy của mình để che đậy những cảm xúc khó giải thích này.
Cửa phòng ngủ của hai người không đóng, Phí Nam Châu rảo bước tiến lên, "Liễu Đào, tôi kêu thứ đàn bà không biết xấu hổ, cút ra đây cho ..."
Giọng của Phí Nam Châu đột ngột tắt lịm vì ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Phí Nam Châu hít thở khó khăn trong chốc lát, trong phòng bọn họ sao có thể có mùi máu tanh nồng nặc như vậy?
Chẳng lẽ không phải là một trò đùa, thứ đàn bà đó thật sự đã chết rồi sao?
Một người đang yên đang lành sao có thể đột nhiên chết!
Chẳng lẽ những gì anh ta nói tối nay quá lực sát hương quá lớn khiến Liễu Đào không chịu nổi mà tự sát?
Phí Nam Châu cứng ngắc đứng ở cửa phòng ngủ, bỗng nhiên không dám nhấc chân bước vào.
Nhưng cho dù anh ta không sẵn sàng đối mặt với mọi thứ sau cánh cửa kia, thì những gì đã xảy ra cũng không thể thay đổi được.
Đứng ở cửa phòng ngủ, anh ta có thể thấy rõ trong phòng có một mảng máu đỏ lớn lan tràn trên mặt đất.
Liễu Đào đã được Lê Mặc bế lên giường, môi cong lên một nụ cười nhẹ và nhẹ nhõm, cô ấy nằm trên giường... không cử động.
Da mặt trắng hơn mọi khi, vẫn là khuôn mặt tỏ ra vẻ tẻ nhạt ấy, xinh đẹp hoàn mỹ, mái tóc buông lơi, cô ấy nằm trên giường thật yên tĩnh, giống như một người đẹp đang say ngủ chờ được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử.
Chỉ là một bức tranh diễm lệ như vậy, không có một chút tức giận, chỉ có sự im lặng đến thê lương.
Phí Nam Châu hai mắt đỏ quạch thoạt cất bước, lao về phía giường.
Nhìn thấy Lê Mặc đứng ở bên giường, anh ta chào hỏi bằng cách giơ tay đấm một quyền thật mạnh vào mặt Lê Mặc: "Lê Mặc, mày đã làm gì cô ấy?!"