Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 389

“Tôi…”

Trịnh Kiều đỏ bừng mặt, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, môi cô ta run run một hồi lâu mà vẫn không thể tìm lại giọng nói của bản thân.

Lưu Thiên Hàn không phải là một người có kiên nhẫn, thấy Trịnh Kiều chậm chạp mãi không chịu xin lỗi, mắt anh càng ngày càng lạnh xuống, chỉ nhấc mắt một cái mà gần như đóng băng ngàn dặm, nhìn đến mức Trịnh Kiều run như cầy sấy.

“Xin lỗi!”

Mặt Trịnh Kiều càng đỏ hơn, cô ta ra sức cắn chặt môi, vẫn không cam lòng.

Nhưng không cam lòng thì đã sao?

Cô ta đấu với Lưu Thiên Hàn thì chả khác nào châu chấu đá xe. Đối mặt với sức mạnh áp đảo, cô ta chỉ có thể cúi đầu.

“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi cô, tôi không cố ý đâu, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”

Trịnh Kiều khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, tôi thật sự xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi được không?”

“Anh Lưu, chúng ta về thôi.” Nhan Nhã Tịnh nắm tay Lưu Thiên Hàn, nhẹ giọng nói.

Nhan Nhã Tịnh không phải thánh mẫu, Trịnh Kiều hãm hại cô như vậy, cho dù cô ta có xin lỗi thì cô cũng sẽ không tha thứ.

Hơn nữa, cho dù bây giờ cô có tha thứ hay không thì đám người Trịnh Kiều, Bùi Ninh Hinh, Cố Vũ Trúc đều sẽ không từ bỏ ý định. Tiếp theo bọn họ sẽ càng ra chiêu hiểm hơn.

“Ừ.” Nhan Nhã Tịnh chủ động nắm lấy tay anh làm trong lòng Lưu Thiên Hàn vô cùng sung sướng. Anh lạnh lùng quét mắt nhìn Trịnh Kiều một cái, sau đó dặn dò một câu với Nhạc Dũng đứng bên cạnh: “Đưa cô ta đến cục cảnh sát.”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn đảo khách thành chủ, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đi ra ngoài cửa hàng.

Sau khi Dương Quỳnh Thư biết Nhan Nhã Tịnh là bạn gái của Lưu Thiên Hàn, chân cô ta mềm nhũn xuống, muốn đuổi theo cầu xin Nhan Nhã Tịnh tha thứ, đừng để cho anh Lưu đuổi việc cô ta. Nhưng cô ta còn chưa kịp bước thì đã bị Nhạc Dũng ngăn lại. Rõ ràng là Nhạc Dũng không định cho cô ta đường lui.

Mặt Dương Quỳnh Thư với Chu Bội Linh xanh mét.

Một bước sai, thua hết cả bàn cờ.

Bọn họ cho rằng giúp đỡ đám người Trịnh Kiều, Nhan Vũ Trúc hãm hại Nhan Nhã Tịnh thì sẽ được nhận chút lợi lộc. Không ngờ cuối cùng vẫn là tự làm bậy thì không thể sống.

Nhưng mà cho dù bọn họ có bị Lưu Thị sa thải thì cũng chẳng trách người khác được. Phẩm chất cơ bản nhất trong công việc của bọn họ chính là sự chính trực và nhiệt tình, nhưng bọn họ lại thấy cao dẫm thấp, xu nịnh. Nếu Lục Thị còn tiếp tục thuê bọn họ làm việc thì sẽ chỉ làm cho nhãn hiệu Lưu Thị càng ngày càng bị ô uế!

Hôm này Trịnh Kiều đã mất mặt đủ lắm rồi. Thấy Nhan Nhã Tịnh cùng Lưu Thiên Hàn rời đi, cô ta cũng định bết bát chuồn mất, nhưng sao Nhạc Dũng có thể cho cô ta cơ hội rời đi được.

Nhạc Dũng bắt lấy cánh tay cô ta, thái độ lịch sự nhưng lại không cho phép kháng cự: “Cô Trịnh, tiếp theo chúng ta nên nói một chút về chuyện bồi thường đi!”

Bồi thường?

Sắc mặt Trịnh Kiều càng thêm khó coi. 2.666.400.000, với giá trị con người của cô ta thì có quay vài bộ phim cũng không kiểm đủ!

Hôm nay cô ta thật sự là tiền mất tật mang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK