CHƯƠNG 258
“Nhan Nhã Tịnh, cô nói ai đáng đời?” Đôi mắt đỏ ngầu của Tô Thái An như muốn nứt ra: “Nhan Nhã Tịnh, cô hại tôi còn hai bàn tay trắng, hại tôi thân bại danh liệt, dựa vào đâu mà cô còn ở đây xỉa xói tôi!”
“Tô Thái An, anh rõ là vô lý. Anh hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt là do tội ác buôn người của anh. Tôi nào có năng lực ép anh buôn người chứ!”
Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn tốn nước bọt với Tô Thái An, cô cố gắng rút tay ra khỏi tay anh ta: “Tô Thái An, buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? E là cô không có cơ hội đó đâu!”
Nói xong, Tô Thái An lập tức kéo mạnh Nhan Nhã Tịnh đi về phía chiếc xe thể thao đậu bên cạnh.
“Tô Thái An, anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Nhan Nhã Tịnh ra sức giãy dụa, cô muốn quật ngã Tô Thái An, nhưng anh ta đã nhìn thấu ý định của cô từ trước, nên cô hoàn toàn không thể thực hiện được.
Với khả năng của Nhan Nhã Tịnh, nếu đánh một tên côn đồ bình thường thì có lẽ còn chiếm phần thắng. Nhưng đối mặt với Tô Thái An có sức vóc đàn áp tuyệt đối, cô lại chẳng có bao nhiêu sức lực để phản kích.
“Cứu với!”
Nhan Nhã Tịnh hét lên, hòng gọi bảo vệ chung cư ra ngoài, nhưng động tác của Tô Thái An rất nhanh. Cô còn chưa đợi được người tới cứu thì đã bị anh ta cưỡng ép nhét vào trong chiếc xe thể thao.
Tô Thái An nhét Nhan Nhã Tịnh vào trong xe xong, lập tức khóa chốt an toàn từ bên ngoài.
Nhan Nhã Tịnh ra sức đập cửa xe: “Tô Thái An, anh đừng nổi điên nữa! Mau thả tôi xuống xe đi!”
“Nhan Nhã Tịnh, với hành vi phạm tội của tôi, nếu bị cảnh sát bắt được, cô biết sẽ có kết quả gì không?” Tô Thái An cười lạnh lùng: “Trên tay tôi có vài mạng người, nếu bị bắt thì nhẹ nhất cũng là tù chung thân.”
“Đương nhiên, khả năng lớn nhất là tử hình.”
“Nhan Nhã Tịnh, cho dù tôi làm gì thì cũng đều phải chết, chẳng bằng dẫn cô theo cùng!”
Đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Tô Thái An qua gương chiếu hậu, cơ thể Nhan Nhã Tịnh không nhịn được run rẩy.
Tô Thái An không hề nói đùa, anh ta thật sự muốn giết cô!
Không!
Cô không thể chết được!
Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Nhan Minh Tự vẫn chưa tỉnh lại, nếu cô chết thì bọn họ phải làm sao đây!
Con có mẹ giống như báu vật, còn con không mẹ như cây không rễ…
Sao cô có thể để con mình trở thành trẻ mồ côi được chứ!
“Tô Thái An, dừng xe lại! Tôi phải xuống xe!”
Tô Thái An lái xe thể thao phóng nhanh như chớp, Nhan Nhã Tịnh cố gắng bảo anh ta dừng xe lại, nhưng anh ta đã ôm suy nghĩ muốn cùng chết với cô rồi, hoàn toàn không có chuyện dừng lại.
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, cô không ngừng tự nhủ, không được rối, không được rối.
Cô cố gắng nhớ lại biển số xe của Tô Thái An, cầm điện thoại lên định báo cảnh sát.
Nói thật, với tình huống hiện tại, khả năng cảnh sát có thể đuổi kịp xe của Tô Thái An rồi cứu cô ra là gần như bằng không. Nhưng dù vậy, ngoài gọi điện báo cảnh sát ra, cô không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.