Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 592

“Anh Lưu, xin lỗi anh, tôi không làm được! Chỉ khi ở bên Tô Tô, tôi mới có thể vui vẻ từ tận đáy lòng, tôi không muốn sống như một cái xác biết đi nữa.”

“Anh Lưu, có thể anh cho rằng Tô Tô không đủ tốt, nhưng mỗi người có một sở thích riêng, người tôi yêu là người như Tô Tô đây! Anh Lưu, cầu xin anh buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự muốn được ở cùng với Ảnh Quân!”

“Nhan Nhã Tịnh, anh nói rồi, anh sẽ không tác thành cho em và người đàn ông khác đâu!” Giọng của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo tới mức có thể khiến nước đóng thành băng: “Anh sẽ chỉ đưa anh ta xuống địa ngục thôi!”

Dường như sợ Lưu Thiên Hàn sẽ làm hại Tô Ảnh Quân, Nhan Nhã Tịnh bèn bảo vệ trước mặt anh ấy như gà mẹ bảo vệ gà con: “Anh Lưu, tôi không cho phép anh làm tổn thương Tô Tô! Nếu anh nhất quyết muốn làm tổn thương Tô Tô thì giết tôi trước đi!”

“Anh Lưu, tác thành cho tôi, hoặc là… giết chết tôi!”

Tác thành cho cô? Ha! Nằm mơ đi!

Giết cô? Sao mà nỡ chứ!

Quan trọng hơn là, Lưu Thiên Hàn vẫn không muốn tin Nhan Nhã Tịnh lại thay lòng đổi dạ để yêu một tên ẻo lả!

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc nhìn Tô Ảnh Quân, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn đen đến đáng sợ, anh cười lạnh lùi về sau: “Nhan Nhã Tịnh, em giỏi! Em giỏi lắm!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn quay người nhanh chóng lao ra khỏi nhà của Nhan Nhã Tịnh.

Nghĩ đến điều gì đó, Lưu Thiên Hàn lại quay về, anh nắm lấy Tô Ảnh Quân, thô lỗ kéo vai anh ấy xuống đất.

Dáng người của Tô Ảnh Quân không thấp, nhưng bị Lưu Thiên Hàn kéo như thế, trông cứ như chim ưng bắt gà vậy.

Tô Ảnh Quân chưa bao giờ nghĩ Lưu Thiên Hàn lại lôi anh ấy xuống đất một cách mạnh bạo như thế, anh ấy không thể không kêu lên: “Buông tôi ra! Nhã Tịnh, cứu tôi!”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn nở nụ cười chế giễu, đôi mắt đen láy kia lạnh lùng đến nỗi gần như có thể đóng băng linh hồn người khác.

Trên đời này, đúng là mỗi người đều có một sở thích khác nhau, nhưng dù gu của Nhan Nhã Tịnh có kỳ lạ đến đâu, cũng không thể thích một tên ẻo lả cần phụ nữ bảo vệ như vậy!

Cảm nhận quần áo trên người mình sắp bị Lưu Thiên Hàn cởi ra hết, Tô Ảnh Quân càng hét càng lớn: “Cứu mạng! Thả tôi ra! Anh muốn làm gì! Đừng chạm vào tôi! Nam nữ…”

Tô Ảnh Quân muốn nói, nam nữ không được đụng chạm cơ thể nhau, nhưng nghĩ lại thì hình như mình cũng là con trai, nên những lời còn lại anh ấy đành nuốt ngược vào trong.

Nhan Nhã Tịnh cũng rất sợ hãi trước hành động của Lưu Thiên Hàn, cô vội vàng chạy tới, muốn tách Lưu Thiên Hàn và Tô Ảnh Quân ra, nhưng sức của Lưu Thiên Hàn quá lớn, động tác cũng quá nhanh, cô hoàn toàn không thể cứu được Tô Ảnh Quân.

Không đợi cô ôm lấy Tô Ảnh Quân, Lưu Thiên Hàn đã lôi Tô Ảnh Quân ra khỏi nhà, tiện tay nhét mạnh anh ấy vào thang máy.

Đôi mắt Lưu Thiên Hàn bừng bừng lửa giận, lúc nãy trong chung cư của Nhan Nhã Tịnh, anh tức giận đến nỗi suýt mất đi lý trí.

Sau khi bình tĩnh lại, anh mới nhận ra điều kỳ lạ trong chuyện này.

“Cứu mạng! Sàm sỡ kìa!” Tô Ảnh Quân thét chói tai, anh ấy giữ chặt áo ngủ, trông cứ như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK