CHƯƠNG 514
“Cao Đại, tôi làm sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi! Lẽ nào cậu không cảm thấy Lưu Cửu đã ở bên tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi, còn ân ái, quấn quýt với cô Cung rất vinh quang?”
Câu nói này của Giang Kiến Huy đã chặn họng Cao Bắc Vinh, khiến anh ta đột nhiên không nói gì được nữa.
Kiểu người có xuất thân như Cao Bắc Vinh, bên cạnh có không ít cậu ấm chơi hoa, nhưng anh ta chưa từng cảm thấy bên cạnh một người đàn ông có vô số phụ nữ vây quanh vinh quang đến mức nào, thứ anh ta hướng về cũng là tình yêu hai người một đời một kiếp.
Nên, đến tận bây giờ Cao Bắc Vinh vẫn chưa từng yêu đương, không phải người mà bản thân mình thật sự muốn, thì không cần phải lãng phí thời gian và tình cảm của nhau.
Hơn nữa, anh ta cũng cảm thấy, trước khi gặp người phụ nữ mình thật sự yêu, tình trường của anh và những người phụ nữ khác đều sẽ trở thành lịch sử đen tối.
Anh ta không muốn có một ngày, cô gái mà anh ta yêu, vì lịch sử đen tối của anh ta mà không vui.
Cao Bắc Vinh bên ngoài đùa giỡn với đời, trong lòng đơn thuần, đương nhiên cũng không thuận mắt với hành vi ăn trong bát nhìn trong nồi này.
Thấy Cao Bắc Vinh không nói gì, Giang Kiến Huy càng có thêm sức mạnh, anh ta dùng mũi hừ một tiếng với Lưu Thiên Hàn, sau đó lại muốn nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, đừng sợ, sau này tôi sẽ bảo vệ cô, có tôi ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện ức hiếp cô!”
Lần này, Giang Kiến Huy vẫn chưa chạm vào tay của Nhan Nhã Tịnh, trên mặt anh ta đã phải chịu một nắm đấm rất mạnh của Lưu Thiên Hàn.
Giang Kiến Huy trợn tròn mắt, anh ta không dám tin nhìn Lưu Thiên Hàn, Lưu Cửu lại đánh anh ta?
Rõ ràng là Lưu Cửu ức hiếp tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh ta, Lưu Thiên Hàn này còn lý sự với anh ta?
Không thể nhịn!
Giang Kiến Huy nắm chặt tay lại, một nắm đấm hung hăng vung về phía mặt của Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, tôi cho anh ức hiếp tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi này, tôi cho anh đánh tôi này! Hôm nay tôi liều với anh!”
“Ai nói tôi ức hiếp Nhã Tịnh?” Lưu Thiên Hàn bắt lấy nắm đấm mà Giang Kiến Huy vung qua một cách chuẩn xác, anh cứ nắm lấy nắm đấm của Giang Kiến Huy như vậy, Giang Kiên Huy cảm thấy ngón tay của mình sắp bị anh bóp gãy rồi.
Giang Kiến Huy đau đến mức nhăn cả mặt, anh ta đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn: “Chuyện giữa tôi và Nhã Tịnh, không cần cậu quan tâm!”
Vốn dĩ, Giang Kiến Huy còn đau đến mức co rút lại, nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, tính khí của anh ta đột nhiên lại bộc phát.
Anh ta dùng lực thoát khỏi sự kìm hãm của Lưu Thiên Hàn: “Cái gì mà không cần quan tâm! Anh ức hiếp cô ấy như vậy, anh có tư cách gì bá chiếm cô ấy?”
“Lưu Cửu , chúng ta đúng là anh em tốt, nhưng vậy thì sao? Anh là anh em tốt của tôi, thì có thể tùy tiện ức hiếp người con gái mà tôi thích?”
“Giang Nhị, tôi nói tôi không ức hiếp Nhã Tịnh!” Lưu Thiên Hàn không vui, cau mày, một bên là cháu ngoại của anh, một bên là người anh em từ nhỏ đã mặc cùng một chiếc quần mà lớn lên của anh, cảm giác tình địch khắp nơi này, khiến anh thật sự không vui!
“Anh Lưu, chính anh đã ức hiếp em!” Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn yên tĩnh đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trầm mặc một lúc, cô lặp lại một lần nữa: “Anh Lưu, anh ức hiếp em!”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn, mang theo sự ủy khuất của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không khỏi đau lòng.