Đó là hình cô ta ở cùng với người đàn ông tối hôm qua!
Hơn nữa, mỗi một bức ảnh đều không thể tả nội, nếu bị đăng lên mạng, cô ta đừng mong có thể trở mình!
Rốt cuộc người đàn ông tối hôm qua là ai?
Tại sao lại muốn hại cô ta như vậy?
Trước giờ Rose luôn làm việc ổn thỏa, sao cô ta lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế!
Nhan Vũ Trúc nhìn số điện thoại đã gửi ảnh đến cho mình, cô ta vừa định gọi điện thoại sang để chất vấn người nọ sao lại không biết xấu hổ đến vậy, ai ngờ, điện thoại di động của cô ta đã vang lên.
Thấy người gọi đến là người đã gửi ảnh, cô ta vội vàng nhấc máy.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại chụp loại ảnh này của tôi! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bất kể anh muốn thế nào, tôi cũng sẽ không để anh được toại nguyện đâu!”
“Nhan Vũ Trúc, đã lâu không gặp.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia bình tĩnh không gợn sóng, nhưng rơi vào tai Nhan Vũ Trúc lại như âm thanh của ác ma.
Cô ta đã từng nghe được giọng nói này, đó là lời nguyền trong lòng vô số người.
Nhan Vũ Trúc rất sợ người ấy, nhưng vì tương lai của mình, cô ta đành cắn răng gào thét: “Tôi và anh không thù không oán, sao anh lại hại tôi? Xóa hết mấy tấm hình đó đi! Xóa nó đi cho tôi!”
“Nhan Vũ Trúc, muốn tôi xóa những bức ảnh đó, cũng không phải là không thể.”
Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ cực kỳ nhàn nhã và bình tĩnh, nhưng lại khiến hai tròng mắt của Nhan Vũ Trúc bốc hỏa.
“Nói mau, anh có điều kiện gì?” Chỉ cần anh ta bằng lòng bàn điều kiện với cô ta thì chứng tỏ chuyện này vẫn còn đường sống.
Danh tiếng được cô ta khổ tâm gầy dựng sẽ không bị phá hủy trong nháy mắt.
“Nhan Vũ Trúc, cô biết tôi hận ai nhất không?”
Không đợi Nhan Vũ Trúc trả lời, người đàn ông đã nói tiếp đầy sâu xa: “Người tôi hận nhất là Lưu Thiên Hàn.
Toàn thế giới đều biết người mà tôi hận nhất chính là Lưu Thiên Hàn.”
Mặc dù giọng nói của người đàn ông vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng sự oán hận trong đó như một con rắn độc quấn chặt lấy trái tim người ta, làm cho người ta không thể thở nổi.
Nhan Vũ Trúc vô thức rụt người lại.
Đương nhiên là cô ta biết anh ta hận Lưu Thiên Hàn nhất, nhưng cô ta lại yêu Lưu Thiên Hàn sâu đậm.
Rốt cuộc anh ta muốn cô ta làm gì?
Nỗi bất an không rõ khiến lòng Nhan Vũ Trúc rối loạn tột cùng, cô ta không nhịn được mà hỏi: “Anh nói nhanh đi! Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn cô…”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cả trái tim của Nhan Vũ Trúc cũng vọt lên, cô ta nghe thấy anh ta âm trầm nói: “Tôi muốn cô lấy một món đồ giúp tôi.
Sắp tới Lưu Thiên Hàn sẽ tham dự một buổi đấu thầu ở châu Âu, tôi muốn cô lấy giá thầu thấp nhất của bọn họ giúp tôi!”
Người đàn ông ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Nhan Vũ Trúc, cô phải giúp tôi, cô không còn lựa chọn nào khác!”
Nhan Vũ Trúc cắn chặt môi, cô ta không trả lời ngay mà tức tốc động não.
Cô ta không muốn tổn hại đến lợi ích của Lưu Thiên Hàn, nhưng cô ta càng quan tâm hình tượng của mình hơn.
Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn đã bị Nhan Nhã Tịnh làm cho mê tít rồi, cô ta không chiếm được lợi thế trong cuộc tranh giành này.
Nếu những bức hình xấu xí đó của cô ta lại bị phơi ra, chỉ sợ Lưu Thiên Hàn sẽ hoàn toàn ghét bỏ cô ta!
Móng tay dài ngoằng hung hăng đâm rách thịt non trong lòng bàn tay, dù mãi mãi không thể ngóc đầu lên được, cô ta vẫn muốn đá Nhan Nhã Tịnh đi, đứng bên cạnh Lưu Thiên Hàn một cách đường đường chính chính!
“Được, tôi giúp anh!” Trong mắt Nhan Vũ Trúc là sự hung ác tàn nhẫn đập nồi dìm thuyền: “Nhưng anh phải đồng ý với tôi, những tấm hình này không bao giờ được lộ ra ngoài ánh sáng!”
Người đàn ông nho nhã đầu bên kia điện thoại nhếch môi, nhưng bất kể anh ta biểu hiện nho nhã cỡ nào cũng không thể che đậy hết hơi thở tà ác âm u trên người: “Đồng ý! Nhan Vũ Trúc, tôi đợi tin tốt của cô!”
Sau khi ngắt máy, lòng Nhan Vũ Trúc mãi không thể nào bình tĩnh lại được.
Cô ta nhìn màn hình điện thoại dần dần tối đen, suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn.
Nhan Vũ Trúc chưa bao giờ là một bình hoa bằng lòng với hiện thực, cô ta là một kẻ có tham vọng và mưu kế, cô ta sẽ tìm cách chú ý đến công việc của Lưu Thiên Hàn.
Cô ta biết dự án này do Nhạc Dũng chủ đạo, đương nhiên giá đấu thầu cũng ở chỗ Nhạc Dũng.
Nhạc Dũng…
Nhan Vũ Trúc khẽ đọc cái tên ấy lên, sau đó khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Cô ta tiếp xúc với Nhạc Dũng không ít lần.
Lúc cô ta mới biết Nhạc Dũng, anh ta vẫn chưa phải là trợ lý cao cấp tiền lương hàng năm ba mươi tỷ mà chỉ là một tên nhóc ngây ngô.
Khi đó, Nhạc Dũng vẫn kính mến cô ta, coi cô ta như nữ thần.
Cô ta vĩnh viễn không bao giờ quên khuôn mặt khiếp sợ và mất mát của Nhạc Dũng khi biết cô ta là người phụ nữ đã cứu Lưu Thiên Hàn vào đêm đó.
Người đàn ông như Lưu Thiên Hàn quá mức bí ẩn, cao không thể chạm tới, cô ta không thể nắm Lưu Thiên Hàn trong tay, nhưng nếu muốn lợi dụng Nhạc Dũng thì lại là chuyện rất dễ dàng.
Nụ cười trên môi Nhan Vũ Trúc càng rực rỡ hơn.
Ừ, đợi cô ta nắm chắc lá bài Nhạc Dùng trong tay, đừng nói thoát khỏi sự uy hiếp của người kia, cho dù muốn anh ta diệt trừ Nhan Nhã Tịnh giúp mình, anh ta cũng sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay cô ta!
Nhan Vũ Trúc nhìn về phía tấm gương, chơi đùa với lọn tóc xoăn dài của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn cười yếu ớt trông cực quyến rũ động lòng người.
Mặc dù trên người vẫn còn những vết máu chưa khô nhưng hoàn toàn không làm tổn hại đến khí chất xinh đẹp của cô ta.
Ngẩng cao đầu lên, chiếc cổ thiên nga hoàn mỹ không tỳ vết, cô ta vẫn là nữ thần được hàng nghìn hàng triệu trạch nam âm thầm ước mơ, bao gồm cả Nhạc Dũng.
Nhan Mỹ Trúc hài lòng thu hồi tầm mắt từ trên gương, sau đấy lập tức gọi điện cho Nhạc Dũng, giọng nói của cô ta đầy vẻ mềm mại đáng yêu khiến người khác say mê: “Trợ lý Nhạc, tôi có việc cần anh hỗ trợ, chúng ta gặp mặt được không?”
Nhan Nhã Tịnh rúc ngời trong ngực Lưu Thiên Hàn, đây là giấc ngủ ngon nhất mà trước nay cô chưa từng có.
Cô duỗi tấm lưng nhức mỏi, vốn muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng nhớ ra mình phải rời giường để chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa con, cô đành ép buộc bản thân mở mắt.
Ừ, ga giường hôm nay sờ dễ chịu thật đấy.
Nhan Nhã Tịnh khẽ dụi mắt, muốn nhìn xuống dưới để xem ga giường kia là mẫu nào, sau đấy sẽ đến siêu thị mua thêm vài cái.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn, cô khiếp sợ đến mức nhảy phắt dậy khỏi giường.
“Anh… Anh Lưu…”
Người khác say rượu, thỉnh thoảng còn nhớ một vài chuyện vụn vặt, tuy lúc Nhan Nhã Tịnh uống say không biết trời cao đất rộng, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại cô vẫn nhớ được chút ít.
Nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra vào hôm qua, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn tìm một miếng đậu hũ đập chết mình.
Tối hôm qua cô đã xem bói cho anh Lưu, cô còn nói anh Lưu là nương tử của mình, cô muốn sinh em bé với anh, hình như cô còn kéo quần của anh Lưu nữa!
Mặt Nhan Nhã Tịnh ngày càng nóng ran.
Sau đó thì sao?
Sau đó, hình như cô đã chết gục rồi, nhưng trước khi gục, cô nhớ rất rõ suýt nữa cô đã lấy váy của mình thay cho anh Lưu…
Nhan Nhã Tịnh giấu mặt trong lòng bàn tay, thật sự xấu hổ muốn chết.
Cô thà uống say quắc cần câu, vĩnh viễn đừng nhớ ra những chuyện mất mặt như vậy.
Thấy trên người không phải bộ váy dạ hội mình mặc tối hôm qua, mặt Nhan Nhã Tịnh bỗng chốc biến sắc: “Anh Lưu, tối hôm qua, không phải chúng ta…”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK