CHƯƠNG 387
Thấy lời nói vừa nãy của mình bị ngó lơ, Trịnh Kiều tiến lên một bước, nói tiếp: “Anh Lưu, tôi thật sự muốn tốt cho anh! Nhan Nhã Tịnh là người phụ nữ dối trá lật lọng, anh không thể bị cô ta lừa được!”
Nghĩ tới gì đó, Trịnh Kiều kích động nói: “Đúng vậy, anh Lưu, chắc chắn anh đã bị Nhan Nhã Tịnh lừa rồi! Anh có biết Nhan Nhã Tịnh đã có con rồi không! Cô ta có con với người đàn ông khác…”
“Cô nói đủ chưa!” Không đợi Trịnh Kiều nói xong, Cao Bắc Vinh đã ngắt lời cô ta: “Miệng rộng như vậy, không sợ căng vỡ đầu sao!”
“Cậu Cao, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi!” Cao Bắc Vinh ghét bỏ liếc Trịnh Kiều một cái, “Vừa nãy cô nói dối trá lật lọng chứ gì? Được, vậy bây giờ chúng ta bàn luận xem rốt cuộc thế nào mới gọi là dối trá lật lọng!”
Cao Bắc Vinh nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho Ngô Minh Triết.
Có một số việc, lấy thân phận của anh ta với Lưu Thiên Hàn thì không hợp để tự mình ra tay làm, nhưng Ngô Minh Triết thì lại hợp!
Sự việc ngày hôm nay, Cao Bắc Vinh với Lưu Thiên Hàn cũng đã biết sơ sơ, đơn giản là có người cố ý làm hỏng túi Shadow rồi hãm hại Nhan Nhã Tịnh.
Anh ta với Lưu Thiên Hàn đều đã chú ý tới vết cắt trên túi xách.
Cái túi xách phiên bản giới hạn này, chất liệu cao cấp, những sợi chỉ dùng để thêu hầu hết đều là chỉ vàng, nên nếu chỉ dùng móng tay thì không thể làm hỏng được.
Muốn làm hỏng chiếc túi xách này thì phải dùng đến đồ vật sắc bén mới làm được. Anh ta cá là Trịnh Kiều vừa ăn cướp vừa la làng, đồ vật sắc bén kia vẫn còn trong túi của Trịnh Kiều!
Vốn dĩ Ngô Minh Triết tới đây là vì được Cao Bắc Minh dặn dò nên tất nhiên là anh ta có thể hiểu được ánh mắt kia của Cao Bắc Vinh.
Anh ta bước nhanh về phía trước, đoạt lấy túi xách của Trịnh Kiều, ngay sau đó kéo khóa túi xách ra rồi đổ tất cả những đồ trong túi của Trịnh Kiều xuống đất.
Nhìn những đồ vật rơi trên đất, Cap Bắc Vinh lập tức tươi cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo khiến người khác run sợ.
Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, nhặt con dao tỉa lông mày giữa một đống các loại chai lọ lên. Bởi vì lúc Trịnh Kiều cắt túi xách vội vàng quá nên bên trên con dao tỉa lông mày vẫn còn chút chỉ của chiếc túi xách kia.
Cao Bắc Vinh còn cố ý cho mọi người nhìn thấy đoạn chỉ còn mắc trên con dao tỉa lông mày. Ngay sau đó, anh ta đứng dậy, gần như là áp sát con dao tỉa lông mày lên mặt Trịnh Kiều.
“Trịnh Kiều đúng không? Bây giờ chân tướng đã rõ ràng. Tôi cũng muốn hỏi thử xem rốt cuộc ai mới là người gian dối lật lọng đấy?”
“Tôi…”
Mặt Trịnh Kiều trắng bệch, cô ta hoàn toàn không ngờ Ngô Minh Triết lại dám cướp túi của cô ta trước mặt mọi người.
Hành vi này của Ngô Minh Triết là điển hình của lưu manh. Nhưng bây giờ nhìn con dao tỉa lông mày trong tay Cao Bắc Vinh, sẽ không có ai đi trách Ngô Minh Triết cả, mà mọi người chỉ cảm thấy Trịnh Kiều quá ghê tởm, rõ ràng cô ta mới là người làm hỏng túi mà lại còn muốn hãm hại Nhan Nhã Tịnh vô tội.
“Trịnh Kiều, cô còn muốn nói gì nữa không? Cô đừng có nói là có người nào đó nhét con dao tỉa lông mày này vào túi của cô đấy nhé! Tất cả mọi người ở đây đều không phải là đồ ngốc, cái tội này không ai muốn gánh đâu!”
Cao Bắc Vinh dừng một chút rồi nói tiếp: “Trịnh Kiều, cô hãm hại chị dâu Cửu như vậy, có phải cô nên nói xin lỗi chị dâu Cửu không?”
“Đúng vậy, xin lỗi đi!”