CHƯƠNG 448
Bọn họ từng có một đứa trẻ. Hiện giờ cô lại mang trong mình giọt máu của anh ta. Đây có tính là sự bù đắp của ông trời không!
Chiến Mục Hàng sợ rằng nếu còn chậm trễ nữa thì Tô Thu Quỳnh thật sự sẽ bỏ đứa trẻ. Anh ta không chút do dự mà tóm lấy chìa khoá rồi lao nhanh ra ngoài.
Tô Thu Quỳnh vuốt nhẹ bụng mình. Cô ấy cảm thấy thật thần kỳ, bất tri bất giác, nơi này lại có một sinh mệnh bé nhỏ.
Khi cô bị cưỡng ép phá thai trong tù, bác sĩ đã nói rằng, tử cung của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể cả đời này cô sẽ không thể mang thai được nữa. Ai ngờ lần này bị Chiến Mục Hàng cưỡng bức, cô lại “trúng thưởng” nữa rồi.
Đây là con của cô nhưng trên người nó cũng chảy dòng máu ác quỷ của Chiến Mục Hàng.
Cô ấy không nỡ giết sinh mệnh này, nhưng nếu không phá thai thì cả đời này, cô sẽ phải quấn chặt với Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng có An Tình, bọn họ sắp kết hôn rồi. Nếu sinh đứa trẻ này ra thì cô là cái thá gì đây?!
Kẻ thứ ba? Tình nhân? Hay là gái điếm của Chiến Mục Hàng?!
“Nhã Tịnh, phiền cậu giúp tớ gọi bác sĩ tới, tớ muốn phá thai.”
“Thu Quỳnh, cậu phải nghĩ cho kỹ. dù gì đây cũng là một sinh mạng.” Nhan Nhã Tịnh biết Tô Thu Quỳnh muốn thoát khỏi Chiến Mục Hàng biết bao, nhưng cô cũng không hi vọng Tô Thu Quỳnh vì một phút bốc đồng mà sau này phải hối hận.
“Đúng vậy đó dì Thu Quỳnh, dì đừng không cần em bé nhỏ nhé, em bé nhỏ sẽ đau lòng đó.” Nhan An Mỹ đi tới trước một bước, bé nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh rồi nhẹ nhàng nói.
Nhan An Mỹ là đứa nhóc ranh ma học sâu hiểu rộng. Cô bé từng nghe người lớn nói rằng, phá thai gì gì đó rất có hại cho cơ thể.
Bé không muốn đứa trẻ trong bụng Tô Thu Quỳnh đau lòng, bé càng sợ Tô Thu Quỳnh phá thai sẽ khiến cơ thể bị tổn thương.
Sức khoẻ của dì Thu Quỳnh vốn đã tệ rồi, bé không hi vọng dì Thu Quỳnh lại bị bệnh nữa.
Nhan An Mỹ thấy Tô Thu Quỳnh không đáp, cô bé lắc lắc cánh tay của Tô Thu Quỳnh: “Dì Thu Quỳnh, An Mỹ rất thích em bé nhỏ, dì sinh em trai em gái để chơi với con có được không?”
“Dì Thu Quỳnh, dì đừng không cần em bé nhỏ nhé. Nếu mẹ không cần An Mỹ thì An Mỹ sẽ khóc đó. Dì Thu Quỳnh, dì đừng bảo bác sĩ bỏ em bé nhỏ có được không?”
Nhan An Mỹ cảm thấy một mình bé không đủ sức thuyết phục. Bé vừa nói vừa liếc nhìn Nhan An Bảo, hi vọng Nhan An Bảo sẽ giúp cô bé thuyết phục Tô Thu Quỳnh.
Nhan An Bảo hiểu ra ngay, cộng với việc cậu cũng không hi vọng Tô Thu Quỳnh đem cơ thể của mình ra làm trò đùa, nên cậu tiến lên phía trước, chân thành nói với Tô Thu Quỳnh: “Dì Thu Quỳnh, nếu dì bảo bác sĩ bỏ em bé thì em bé sẽ đau đó.”
Em bé sẽ đau đó…..
Lồng ngực Tô Thu Quỳnh bỗng co thắt lại. cô ấy không nhịn được mà nhớ về đứa trẻ đã chết thảm kia.
Đúng vậy, đứa trẻ năm ấy bị người khác dùng kìm sắt đập vào, nó phải đau đớn biết bao!
Ánh mắt cô ấy trôi về phương xa như thể nhìn thấy một khối thịt đầy máu nhão nhoẹt mơ hồ trên mặt đất, đó là máu của con cô…..
Chẳng lẽ cô ấy còn muốn đứa trẻ trong bụng lại chịu đau đớn như thế thêm một lần nữa sao?!
Tô Thu Quỳnh không nhẫn tâm.
Nhưng cô ấy buộc phải nhẫn tâm.