Ngô Minh Triết từng cho rằng Nhan Nhã Tịnh là thể chất chịu ngược mà anh ta thích nhất, nhưng trên thực tế, thể chất chịu ngược gì đó đều không tồn tại.
Nhan Nhã Tịnh sớm đã phòng bị, cô đương nhiên không muốn bị axit ở chai bia trong tay Dương Mai hất trúng.
Cô nhanh chóng lùi về sau, duy trì khoảng cách tương đối an toàn với Dương Mai.
Nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, dù tốc độ của cô có nhanh thì cũng không kịp tốc độ bắn ra của chất lỏng, lần này, dù cô không bị hắt axit vào mặt, thì trên người ít nhiều cũng bị hắt trúng một chút.
Chính vào lúc Nhan Nhã Tịnh cho rằng Dương Mai sẽ không màng tất cả hắt axit lên người cô, Dương Mai bỗng chuyển hướng, hung hăng hắt axit trong tay lên mặt Nhan Vũ Trúc đứng đối diện cô ta.
Mọi người đều không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, ai nấy đều cả kinh.
Nhan Vũ Trúc cũng bị tình huống này làm chấn động không nhẹ, nhưng tốc độ của Nhan Vũ Trúc vẫn rất nhanh, dường như ngay tức thì, cô ta chợt bắt lấy Rose, để Rose chắn trước mặt cô ta.
Rose và Nhan Vũ Trúc quả thực là châu chấu trên một sợi dây, vì lợi ích của nhau, Rose cũng xem như trung thành với Nhan Vũ Trúc, nhưng sự trung thành này vẫn chưa đến mức không màng tất cả vì cô ta.
“Vũ Trúc, cô làm gì! Cô mau buông tôi ra!”
Rose thét lên chói tai: “Đừng! Đừng!”
Nhưng dù cô ta có hét to cỡ nào, chai axit trong tay Dương Mai vẫn hung hăng tạt lên mặt Rose.
Mặc dù Rose chắn trước mặt Nhan Vũ Trúc, nhưng vẫn có vài giọt axit bắn trúng mu bàn tay Nhan Vũ Trúc.
Cảm giác làn da bị axit ăn mòn thật sự rất đau đớn, tuy nhiên, trong lòng Nhan Vũ Trúc lại vui mừng, may mắn, cô ta phản ứng đủ nhanh, đẩy kẻ chết thay là Rose ra.
Vết thương trên tay bôi chút thuốc gần như không để lại sẹo, nhưng nếu axit tạt trúng mặt cô ta, tiền đồ rộng mở của cô ta sẽ hủy hoàn toàn.
Đúng vậy, vừa rồi Dương Mai hét to với Nhan Nhã Tịnh, mất khống chế hét khàn cả giọng, chỉ là để mê hoặc Nhan Vũ Trúc, cô ta nhắm chính xác tạt axit lên mặt Nhan Vũ Trúc.
Chỉ là cô ta không nghĩ tới, cô ta vẫn thất bại.
Cô ta đã đánh giá thấp trình độ độc ác của Nhan Vũ Trúc.
Thực ra, từ khi nhận được điện thoại của Nhan Vũ Trúc ở nhà xưởng hoang tàn đó, Dương Mai đã không còn hận Nhan Nhã Tịnh như vậy nữa.
Ngay lúc đầu, cô ta quả thực cho rằng, tất cả bi kịch của cô ta đều do Nhan Nhã Tịnh ban tặng, sau khi nhận điện thoại của Nhan Vũ Trúc, cô ta mới hiểu, cô ta bị Nhan Vũ Trúc lợi dụng.
Ngốc…
Ha, Nhan Vũ Trúc nói cô ta ngốc, cô ta quả thực ngu ngốc, cô ta vì lợi ích mà Nhan Vũ Trúc hứa hẹn, thay Nhan Vũ Trúc làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, đến cùng, còn không phải bị Nhan Vũ Trúc xem như một quân cờ mà vứt bỏ!
Nếu cuộc điện thoại Nhan Vũ Trúc gọi tới ấy khiến Dương Mai hận cô ta, vậy thì cuộc điện thoại Lâm Tiêu gọi tới sau đó khiến cô ta hận không thể chém Nhan Vũ Trúc trăm ngàn nhát.
Thuộc hạ của Lưu Thiên Hàn đã thả Dương Mai trên đường, lúc đó, Dương Mai nhận được điện thoại của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nói, nữ chính của “Tình Giới” không cần cô ta nữa.
Nghe lời nói của Lâm Tiêu, Dương Mai như bị sét đánh, cô ta bất giác truy hỏi, tại sao Lâm Tiêu muốn vứt bỏ cô ta.
Lâm Tiêu cười đầy trào phúng, ông ta hỏi ngược lại, tại sao ông ta không cần cô ta, tự bản thân cô ta chẳng lẽ không biết?
Sau đó, từ trong miệng Lâm Tiêu, cô ta mới biết Lâm Tiêu vứt bỏ cô ta là vì Nhan Vũ Trúc nói với ông ta chuyện cô ta bắt cóc Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ.
Lâm Tiêu nói, ông ta có thể dùng một nghệ sĩ hơi bẩn, nhưng sẽ không dùng một tội phạm bắt cóc.
Lâm Tiêu còn nói với cô ta, Nhan Vũ Trúc sẽ là nữ chính của “Tình Giới.
”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Mai hận đến nghiến răng, cô ta cho rằng Nhan Vũ Trúc qua cầu rút ván đã là cực hạn rồi, không nghĩ tới, Nhan Vũ Trúc còn đâm sau lưng cô ta một đao như vậy.
Đây là cơ hội duy nhất để cô ta trở mình!
Đương nhiên, Dương Mai vĩnh viễn sẽ không biết rằng, cuộc điện thoại này của Lâm Tiêu là ý của Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn sẽ không tận tay giết Nhan Vũ Trúc, nhưng không đại biểu rằng anh sẽ dung túng cô ta.
“Aaa!!!”
Rose gào lên như heo chết: “Cứu tôi! Mặt của tôi! Mặt của tôi!”
Lúc này, Dương Mai đã bị bảo vệ khống chế, Dương Mai nhìn khuôn mặt thảm hại của Rose, chợt bật cười.
Cô ta cười chua xót lại tự giễu, cô ta biết Rose vì Nhan Vũ Trúc mà làm không ít chuyện đen tối dơ bẩn, cô ta cho rằng Rose là người mà Nhan Vũ Trúc tin tưởng nhất, thậm chí có thể nói là bạn tốt nhất.
Không nghĩ tới, vừa gặp phải nguy hiểm, Nhan Vũ Trúc vẫn không chút do dự đẩy Rose ra.
Nhan Vũ Trúc thật sự độc ác!
Cô ta có chút may mắn, mình có thể nhìn thấu bản mặt thật của Nhan Vũ Trúc, lại hối hận mình bị cô ta xoay mòng mòng.
Lúc Dương Mai bị bảo vệ cưỡng chế đưa tới cục cảnh sát, cô ta không nhịn được quay mặt sang, nhìn Trịnh Kiều và Cao Trúc một cái.
Cô ta biết, họ rất động lòng với lợi ích mà Nhan Vũ Trúc hứa hẹn, họ bây giờ vẫn đang làm việc giúp Nhan Vũ Trúc, Trịnh Kiều, Cao Trúc, các cô cho rằng Nhan Vũ Trúc có thể cho các cô lợi ích sao?
Trịnh Kiều, Cao Trúc, Nhan Vũ Trúc không phải kẻ thiện nam tín nữ, cô ta chính là một con rắn độc, các cô sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị cô ta cắn chết!
Giây phút đóng cửa xe, ánh mắt Dương Mai nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, khẽ nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi.
”
Xin lỗi vì cô ta ham mê tư lợi mà làm nhiều việc bất lương như thế, xin lỗi vì xém chút nữa cô ta đã hại chết con cô.
Vốn dĩ, Dương Mai còn cảm thấy ngồi tù thật sự là một việc rất đáng sợ, nhưng giây phút Nhan Vũ Trúc đẩy Rose tới trước mặt chắn axit cho mình, cô ta bỗng cảm thấy, địa ngục còn sạch sẽ hơn cái nơi đầy danh lợi như giới giải trí.
Nước mắt Dương Mai chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt, ban đầu khi bước vào giới giải trí, cô ta thật sự là vì giấc mộng của mình, cô ta muốn trở thành diễn viên thực thụ như Audrey Hepburn, nhưng sau này cô ta lại chỉ muốn thành danh, chỉ muốn lợi ích, giấc mơ của cô ta cứ cứ vậy mà không còn nữa?
Dương Mai dùng sức lau nước mắt, nếu cuộc đời có thể quay trở lại, cô ta nhất định không trèo lên giường với người khác, cũng không vì thành danh mà đi nịnh nọt đám người nào đó, mà sẽ thành thực mài giũa kỹ năng diễn xuất của bản thân, dù luôn làm một vai quần chúng, cũng hơn cả người dơ bẩn như bây giờ!
Đáng tiếc, cuộc đời trước nay đều không có cơ hội quay lại, bước sai một bước, thua cả ván cờ!
Nhan Nhã Tịnh sững sốt đứng nguyên tại chỗ, nghe tiếng thét chói tai của Rose, cô thật lâu cũng không thể hồi thần.
Có thế nào cô cũng không nghĩ tới, người mà Dương Mai thật sự muốn tổn thương lại không phải cô, mà là Nhan Vũ Trúc!
Mà Nhan Vũ Trúc cũng thật độc ác, lại đẩy Rose ra chết thay!
“Mặt của tôi! Mặt của tôi!” Rose còn đang gào khóc: “Cứu mạng! Tôi không muốn hủy dung, tôi không muốn hủy dung! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Đoàn phim xảy ra chuyện như vậy, các lãnh đạo của đoàn phim như Tôn Lệ, Phó Thạnh đều vô cùng nôn nóng, họ vội vàng gọi cấp cứu, Tôn Lệ nhìn mặt Rose với biểu cảm thương hại, chỉ e là dù xe cấp cứu tới, mặt của Rose cũng hủy rồi.
Liễu Đào vẫn luôn ngồi cạnh bên lạnh lùng nhìn mặt Rose, bỗng mở miệng: “Nếu tôi không nhìn nhầm, Rose bị tạt axit là do Nhan Vũ Trúc đẩy ra.
Nhan Vũ Trúc làm vậy có tính là cố ý gây thương tích không?”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK