Tô thu Quỳnh muốn cùng với Lâm Tiêu chầm chậm già đi, nhưng nếu hôm nay Chiến Mục Hàng vì cô mà chết, cô và Lâm Tiêu, còn đến già thế nào được?
Cho nên, dù cho cô rất muốn sống, cô cũng không muốn Chiến Mục Hàng phải trả giá để cứu cô.
Cô không muốn mắc nợ anh ta dù chỉ một chút nào.
“Tô Thu Quỳnh, anh nói rồi anh sẽ không đi.” Chiến Mục Hàng cố chấp nói ra từng câu từng chữ, ánh mắt anh ta nhìn về phía Tô Thu Quỳnh, mang theo thâm tình không thể thay đổi.
Anh ta rời mắt khỏi mặt cô, không nhanh không chậm nói với An Trí Dũng, “An Trí Dũng, mạng của tôi anh lấy đi, bỏ qua cho Tô Thu Quỳnh!”
“Chiến Mục Hàng, tối nay tôi đích xác muốn lấy mạng của anh. Có điều, con người tôi ấy mà, bất kể làm chuyện gì cũng chú trọng khúc dạo đầu. Chiến Mục Hàng, trước khi anh chết, chúng ta chơi đùa cho tốt đã, có được không?”
Chiến Mục Hàng biết, cái chơi đùa cho tốt trong miệng An Trí Dũng chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng vì muốn cho Tô Thu Quỳnh được sống, anh ta mắt không gợn sóng mà nhận lời nói, “Được.”
Chiến Mục Hàng không ngốc, anh ta đương nhiên biết, cho dù tối nay anh ta có chết, An Trí Dũng cũng chưa chắc sẽ tha cho Tô Thu Quỳnh.
Nhưng mở to mắt mà nhìn Tô Thu Quỳnh chết trước mặt anh ta, anh ta không làm được.
Thích cô ấy như vậy, thích đến mức không hay không biết đã trở thành tâm ma, cho dù anh ta vạn kiếp bất phục, cho dù anh ta phải rơi xuống địa ngục vô tận, anh cũng muốn trên mặt cô được nở thêm vài nụ cười.
“Tốt, đủ sảng khoái!” An Trí Dũng nhếch nhếch môi, tầm mắt của anh ta chầm chậm di chuyển trên người Chiến Mục Hàng, đột nhiên, tầm mắt của anh ta rơi xuống trên tay Chiến Mục Hàng, không chớp lấy một cái.
“Chiến Mục Hàng, chị hai tôi bị người dưới tay anh chặt mất hai ngón tay.”
An Trí Dũng ngừng một lát, đoạn nói tiếp, “Nếu anh cũng chỉ chặt hai ngón tay thì quá không đủ thành ý rồi, bằng không, anh liền chặt bốn ngón đi, coi như trả lãi cho chị hai tôi.”
“Được.” Sắc mặt Chiến Mục Hàng vẫn không chút phập phồng như cũ, ngay cả giọng nói của anh ta, cũng mang theo nét nhàn nhạt không nói nên lời.
Dường như, lời An Trí Dũng vừa mới nói, không phải bảo anh ta chặt đứt ngón tay của anh ta, mà chỉ như nói với anh ta, hôm nay thời tiết thật đẹp nha!
Nghe thấy Chiến Mục Hàng đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy của An Trí Dũng, Tô Thu Quỳnh gấp đến không xong, gương mặt nhỏ quen mang theo một lớp mặt nạ của cô hiện rõ vẻ nôn nóng, “Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à!”
“Đừng nhận lời với An Trí Dũng! Cho dù anh có chặt hết tay chân của anh, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!”
Sau khi bị An Trí Dũng tiêm loại thuốc này, Tô Thu Quỳnh không còn sức lực, ngay cả nói chuyện cũng có chút mệt.
Cô liên tiếp nói những lời này xong, mệt tới không ngừng hít thở từng ngụm lớn, sau khi cô hoà hoãn lại một chút, mới tiếp tục nói với Chiến Mục Hàng, “Chiến Mục Hàng, anh mau đi! Tôi không cần anh giả vờ tốt bụng, muốn sống muốn chết vì tôi!”
“Chiến Mục Hàng, có lẽ anh cảm thấy bản thân mình trả giá vì tôi là rất vĩ đại, nhưng sự trả giá của anh, tôi sẽ không cảm kích, tôi một chút cũng không thèm! Chiến Mục Hàng, anh mau đi đi! Đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa! Việc lương thiện nhất mà đời này anh có thể làm, là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của tôi!”
“Tô Thu Quỳnh, tất cả những gì anh làm, không cần em cảm kích.” Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng mang theo sự dịu dàng khiến người tim đập loạn nhịp, “Anh chỉ muốn em được tốt.”
Tô Thu Quỳnh hô hấp ngừng trệ, nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, cô nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Tầm mắt của Chiến Mục Hàng quyến luyến khoá trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, có lẽ anh ta sợ nhìn chằm chằm cô quá lâu sẽ khiến cô phiền chán, anh ta hoang mang đem tầm mắt từ trên mặt cô rời đi.
Anh ta biết, An Trí Dũng đã nắm được điểm yếu của anh ta, tối nay anh ta ở vào thế hạ phong, nhưng anh ta là người làm ăn, bất luận tình thế khó khăn đến đâu, anh ta đều phải cố gắng để tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
“An Trí Dũng, ngón tay, tôi có thể chặt, mạng của tôi cũng có thể cho anh, nhưng anh phải thả Tô Thu Quỳnh trước!”
“Chiến Mục Hàng, anh coi tôi là kẻ ngốc phải không? Chút bản lĩnh này của tôi, căn bản không phải đối thủ của anh! Nếu tôi thả Tô Thu Quỳnh đi, anh còn không chơi chết tôi sao!”
“An Trí Dũng, tôi có thể chặt tay của tôi trước! Anh đích thực đánh không lại tôi, nhưng nếu tôi chặt đứt hai tay hai chân đi, đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của anh nữa! An Trí Dũng, thả Tô Thu Quỳnh ra!”
Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, thân thể của An Trí Dũng nhịn không được run lên.
Nhưng nghĩ tới tối nay là sân khấu chính của anh ta, trái tim của anh ta lại nhanh chóng rơi về vị trí ban đầu.
Anh ta cong khoé môi, đôi mắt nhảy nhót sắc đỏ khát máu, “Chiến Mục Hàng, anh không có vốn liếng để cò kè mặc cả với tôi! Ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, bằng không, tôi bây giờ liền cắt đứt cổ Tô Thu Quỳnh!”
Môi của Chiến Mục Hàng nguy hiểm mím lại, An Trí Dũng không bằng lòng thả Tô Thu Quỳnh trước, anh ta đích thực không cam lòng.
Có điều, trong lòng anh ta hiểu rõ, An Trí Dũng nói không sai, hiện giờ, anh ta không có vốn liếng để cò kè mặc cả với hắn.
Anh ta cò kè mặc cả với An Trí Dũng, chỉ càng chọc giận An Trí Dũng, khiến hắn kết thúc tính mạng của Tô Thu Quỳnh trước.
Mà tính mạng của Tô Thu Quỳnh, anh ta cược không nổi.
Thấy Chiến Mục Hàng vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, trên tay An Trí Dũng dùng thêm vài phần sức lực, trong thoáng chốc, trên cổ Tô Thu Quỳnh liền thấm ra những giọt máu nhỏ.
“Chiến Mục Hàng, bây giờ anh còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả với tôi nữa hay không?”
Nhìn thấy một mảnh đỏ tươi đang nhanh chóng lan ra trên cổ Tô Thu Quỳnh, cùng dáng vẻ vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh và kiên cường cho dù cô rõ ràng đang rất đau, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy như có một lưỡi dao cùn đang cắt từng nhát vào tim mà lăng trì anh ta từng tấc một.
Anh ta sợ An Trí Dũng nhất thời mất lý trí mà đả thương Tô Thu Quỳnh nghiêm trọng hơn, liền vội mở miệng nói, “An Trí Dũng, tôi không cò kè mặc cả với anh! Đừng động vào Tô Thu Quỳnh nữa!”
Trên người Chiến Mục Hàng luôn có mang theo dao, anh ta mau chóng móc dao ra, “An Trí Dũng, tôi bây giờ liền chặt ngón tay của tôi!”
“Đừng nha!” An Trí Dũng cười mở miệng ngăn cản, “Chiến Mục Hàng, gấp như vậy làm gì! Quy tắc trò chơi là do tôi đặt ra, tôi còn chưa hô bắt đầu đâu!”
Nụ cười trên mặt An Trí Dũng thoắt cái thu lại, anh ta âm trầm mở miệng, “Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống trước mộ chị hai tôi, sám hối với chị ấy!” Vừa nhắc tới An Tình, An Trí Dũng liền hận tới toàn thân nhịn không được mà phát run, “Chiến Mục Hàng, tất cả bi kịch của chị hai tôi, đều là do anh! Xin lỗi chị ấy, sám hối với chị ấy!”
“Chiến Mục Hàng, anh có lỗi với chị hai tôi, anh có lỗi với chị ấy!”
Tô Thu Quỳnh thay đổi sắc mặt, cô không ngờ An Trí Dũng lại vặn vẹo đến vậy, lại bắt Chiến Mục Hàng quỳ xuống trước mộ An Tình.
Cô thực ra cũng không muốn Chiến Mục Hàng quỳ xuống, cho dù bọn họ đã chấm dứt, nhưng dù gì anh ta cũng từng là thiếu niên mà cô đã dành cả thanh xuân để yêu sâu đậm, cô không muốn nhìn thấy anh ta phải quỳ.
Chưa kịp mở miệng ngăn cản, Chiến Mục Hàng đã trẫm tĩnh không chút gợn sóng mà quỳ xuống trước mộ An Tình, nhưng cho dù có quỳ, phong thái cao quý từ lúc sinh ra đã có của anh ta vẫn khiến anh ta nhìn lên có vẻ cao cao tại thượng đến bức người.
Nhìn thấy Chiến Mục Hàng đã quỳ xuống, An Trí Dũng không nhịn được điên cuồng cất giọng cười lớn.
“Chị hai, chị nhìn thấy chưa? Chiến Mục Hàng quỳ xuống với chị đó kìa! Anh ta đã sám hối với chị rồi! Chị hai, chị có phải là rất vui hay không?”
An Trí Dũng đột nhiên xoay người, anh ta nghiến răng từng câu từng chữ nói với Chiến Mục Hàng, “Chiến Mục Hàng, bây giờ, anh có thể chặt ngón tay của anh rồi!”