Trần Mộ từ trong trạng thái nhập thần đi ra, kiểm tra lại một chút điểm cống hiến của mình. Một ngàn ba trăm điểm, con số này làm cho hắn có chút hồ đồ, như thế nào lại nhiều như vậy? Lắc lắc đầu, xác định mình không có hoa mắt, hắn rốt cuộc mới yên lòng.
Phù, cuối cùng cũng có thể mua được đám tài liệu kia rồi. Đây là ý nghĩ đầu tiên của hắn.
Ngồi lâu như vậy, hai chân hắn đã tê rần, tốn hết khí lực mới đứng lên được, nhìn thoáng qua bốn phía, hắn bị doạ đến giật mình.
Sao lại nhiều người như vậy? Hắn mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Lam Phong, Lam Phong cũng hé miệng cười:”mị lực của Trần tiên sinh thật lớn. Lần này ngài thật đã làm chấn động cả câu lạc bộ rồi.”
“À.” Trần Mộ trả lời cho qua, mặc dù trên mặt vẫn còn vài phần khó hiểu, bất quá hắn cũng không định tiếp tục dây dưa ở vấn đề này. Hắn trực tiếp hỏi Lam Phong:” Hiện tại ta cũng đã đủ tám trăm điểm, có thể mua nhóm tài liệu này hay không?”
“Không thành vấn đề! Những tài liệu này chúng tôi đã chuẩn bị tốt cho ngài rồi.” Lam phong sảng khoái nói, bất quá nàng nhìn lướt qua đám người dày đặc, vẻ mặt có vài phần bất dắc dĩ:” Chỉ là xem ra chúng ta phải đợi một lúc mới có thể đi ra.”
“Không cần, đi theo ta.” Trần Mộ chụp lấy cổ tay Lam Phong, thân hình liền hướng đám người phóng đi.
Ngay cả rong tảo trong thế giới nước vốn mạnh mẽ và dẻo dai cũng không thể ngăn cản Trần Mộ toàn lực thoát ra, nói gì đến đám chế tạp sư tay trói gà không chặt này.
Chỉ thấy hắn như cá đang bơi, lúc trồi lúc ngụp bên trong, liền kéo Lam Phong vẻ mặt đang ngạc nhiên từ trong đám người vọt ra.
Ngay khi Bạch Chiết Uyên đang suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể chen vào thì đột nhiên có hai người từ đám đông chui ra. Nhìn kỹ đúng là Lam Phong cùng một thiếu niên mà hắn không nhận ra. Bạch Chiết Uyên trong lòng thầm động, vội vàng nghênh đón.
“ Lam Lam, đây là Trần Mộ tiên sinh sao?” Bạch Chiết Uyên không đợi đi tới trước mặt hai người liền mở miệng hỏi.
Lam Phong ngẩng đầu, giật mình nhìn Bạch Chiết Uyên, hội trưởng không ngờ lại tự mình tới? Nàng Vội vàng gật đầu:”Vâng, vị này chính là Trần Mộ tiên sinh. Trần tiên sinh, vị này là người phụ trách cao nhất của câu lạc bộ, Bạch Chiết Uyên hội trưởng”. Lam Phong giới thiệu qua hai người với nhau liền chuẩn bị lui ra, trong lúc hai người nói chuyện nàng không cần có mặt, hơn nữa nàng còn phải đi giúp Trần Mộ đem tài liệu tới.
Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, đừng nghĩ hội trưởng đối với ai cũng đều là nho nhã lịch sự như vậy, ngài lúc nào cũng thờ ơ lãnh đạm. Ngài chưa từng có lần nào biểu hiện tha thiết giống như hôm nay.
“Tài liệu!” Trần Mộ nhắc nhở.
Bạch Chiết Uyên mỉnh cười, hoà nhã nói:” Trần tiên sinh không cần sốt ruột, Lam Lam tiểu thư đã đi lấy rồi, một lúc nữa sẽ đem tới”.
Trần Mộ “À” lên một tiếng liền không nói lời nào.
Bạch Chiết Uyên cũng không bất mãn, mặt mày rạng rỡ nói:” Trình độ chế tạp của Trần tiên sinh thật sự quá lợi hại. Ta ở phía dưới này thấy vậy cũng bội phục không thôi, trong lòng hận không thể lập tức làm quen với Trần tiên sinh. Chỉ là không ngờ rằng mị lực của Trần tiên sinh lại lớn đến như thế, ha ha, có thể mê hoặc bọn họ đến mức này, Trần tiên sinh là vị đầu tiên từ trước đến nay đấy”. Bạch Chiết Uyên nói chuyện ngữ khí không nhanh không chậm, từng chữ đọc rất rõ ràng, mà lời nói lại mang theo vài phần ngụ ý khen tặng.
Lấy địa vị cùng thân phận của hắn, nói ra những lời như vậy, đổi lại là người khác khẳng định là run rẩy kích động.
Bất quá Trần Mộ một là không nhận ra Bạch Chiết Uyên, hắn một mực vùi đầu chế tạo năng lượng tạp cấp một, nói cho chính xác, chế tạo huyễn tạp bất quá cũng chỉ là mới trong năm nay, hắn đối với cái gọi là chế tạp quen thuộc còn lâu mới bằng đối với việc quen thuộc đi chợ búa. Hai là hắn đối với mấy câu nói vô nghĩa này không có hứng thú gì, tâm tư của hắn toàn bộ đặt trên đám tài liệu kia.
Trần Mộ không yên lòng, nên đối với những lời nói của Bạch Chiết Uyên cũng nghe không có rõ ràng.
Khả năng kiềm chế của Bạch Chiết Uyên quả thực rất cao, nụ cười trên mặt vẫn tự nhiên như thế. Hắn nhạy cảm phát hiện ra phương thức nói chuyện của mình là sai lầm, ánh mắt thoáng thấy Lam Phong đi đến bên này liền cười nói: ” Thành quả lao động của Trần tiên sinh tới rồi”.
Lam Phong trên tay cầm theo một cái vali bọc bằng kim loại, lễ phép đem cái vali hai tay đưa tới trước mặt Trần Mộ: “ Bởi vì “tảo thân đen” cùng “keo đa vân” cần bảo quản ở nhiệt độ thấp, cho nên chúng tôi sử dùng vali nhiệt độ thấp”. Vali nhiệt độ thấp bên trong có đặt tạp phiến làm lạnh có thể làm cho bên trong vali bảo trì trạng thái nhiệt độ thấp.
Trần Mộ nhận lấy cái rương rồi mở ra, vừa mới mở ra, một luồng khí lạnh xộc tới. Bên trong là một đám vật thể đen như tóc, đó là “tảo thân đen”. Còn có vài khối “keo đa vân” trong suốt giống như hổ phách, “keo đa vân” chỉ có thể bảo quản tại nhiệt độ thấp, chỉ cần nhiệt độ hơi cao nó sẽ hoá thành thể keo, nếu như không sử dụng ngay sẽ mất đi hiệu quả rất nhanh.
Bên trong vẫn còn để vài món tài liệu khác, kiểm kê lại một chút, thấy không thiếu thứ gì. Trần Mộ rất hài lòng, mặc dù hắn đã rất mệt mỏi nhưng tinh thần rất phấn khởi làm cho hắn nhìn qua trông rất hăng hái.
Thấy Trần Mộ vẻ mặt thỏa mãn khép lại vali, ý cười trong mắt Bạch Chiết Uyên tăng thêm vài phần. Đây là một người rất chất phác, trong lòng Bạch Chiết Uyên thầm đánh giá. Người như vậy mới là người làm kỹ thuật thích hợp nhất.
“À, xin được mạo muội hỏi một chút, Trần Tiên sinh đang làm công việc gì vậy?” Bạch Chiết Uyên vừa nhìn thấu được tính tình của Trần Mộ liền thay đổi sách lược, dứt khoát trực tiếp đặt câu hỏi.
“Chưa có công việc.” Trần Mộ không ngẩng đầu lên, cẩn thận đem cái vali khép lại. Cho tới bây giờ, đây là tài liệu cao cấp nhất mà hắn từng tiếp xúc.
Bạch Chiết Uyên tâm trạng mừng rỡ, trên mặt khó nén được vẻ sốt ruột: ” Vậy Trần tiên sinh có hứng thú đến câu lạc bộ đảm nhiệm chức giám đốc kỹ thuật hay không?” Hắn lập tức bổ sung thêm một câu:”Đương nhiên, ta tin rằng điều kiện chỗ chúng ta đưa ra sẽ nói lên đủ thành ý.”
Lam Phong ở một bên suýt nữa hô lên thất thanh, nàng phản ứng cực nhanh, vội vàng dùng tay phải che miệng lại, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào.
Giám đốc kỹ thuật a! đó là chức vị gì? Cho dù là lãnh đạo trực tiếp của nàng - chủ quản - so với giám đốc kỹ thuật cũng còn kém hai bậc. Theo nàng biết, hai năm nay chức giám đốc kỹ thuật vẫn là do hội trưởng tự mình đảm nhiệm.
Chẳng lẽ thiếu niên này lại lợi hại đến mức có thể đảm nhiệm chức giám đốc kỹ thuật sao? Nàng có chút không thể tin vào hai mắt cùng lỗ tai của mình. Nhưng hết lần này đến lần khác lời đề nghị nhìn như hoang đường này lại rất rõ ràng, hội trưởng đại nhân từ trước đến nay luôn nổi tiếng anh minh!
Chỉ sợ trong câu lạc bộ sẽ xảy ra một làn sóng kích động a! Lam Phong thần sắc biến ảo.
“Giám đốc kỹ thuật? Là cái gì vậy?” Trần Mộ hỏi một vấn đề làm cho Lam Phong suýt nữa té ngã.
Ánh mắt trên mặt Bạch Chiết Uyên không chút biến hoá, vẫn như cũ cười nói:”Ừm, kỳ thật rất đơn giản, là làm việc giống như hôm nay ngươi đã làm. Đương nhiên, lượng công việc cũng không lớn như vậy, một năm cũng chỉ có mấy chục vấn đề.”
“ À, trả lời câu hỏi.” Trần Mộ vẻ mặt giống như đã hiểu được. Lam Phong ở một bên đầu đầy chỉ đen, giám đốc kỹ thuật, người đứng đầu về mặt kỹ thuật, không ngờ lại bị nói thành trả lời câu hỏi….
Bạch Chiết Uyên trên mặt ý cười càng lúc càng rõ, hắn gật đầu phụ hoạ:”Kì thật rất đơn giản, chính là trả lời câu hỏi, thế nào? Cảm thấy hứng thú không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK