Thời tiết.
Thời tiết rét lạnh như thế nhưng lưng Nghiêm Vũ trong phút chốc đã bị mồ hôi ướt nhẹp. Hắn chưa từng nghĩ đến sát khí lại có thể đậm đến mức độ như thế. Hắn tựa như đột nhiên rơi vào một khối chất lỏng sền sệt, sát khí kích thích khiến cho lỗ chân lông của hắn không tự chủ mà thít lại, tóc gáy dựng đứng, da đầu như muốn rách ra, từng khớp xương trong cơ thể như cứng đơ lại, cứng đến mức ngay cả cử động hắn cũng không dám. Hắn có một loại ảo giác là sát khí len lỏi khắp mọi nơi, tựa như một con dã thú đang phát tác, dù chỉ có một điểm phản ứng rất nhỏ cũng sẽ khiến cho bản thân hắn trong phút chốc sẽ bị luồng sát khí đó nuốt chửng, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Thân hình của Nghiêm Vũ vẫn ổn định như trước, chỉ là trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh hoảng. Hắn hiện giờ đang mở lồng năng lượng, muốn phản kích thì nhất định phải thay đổi tạp phiến. Nhưng hắn biết là đối phương tuyệt đối sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào để thay đổi tạp phiến.
Hắn giết người vô số, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú nên mặc dù kinh hoảng nhưng lập tức có quyết định. Không hề lưu lại một chút nào, năng lượng trong độ nghi tuôn vào lồng năng lượng với tốc độ kinh người. Trong bóng đêm, chỉ thấy lồng năng lượng của Nghiêm Vũ bừng sáng lên, tạo thành một vầng hào quang cực thịnh, phảng phất như một vầng mặt trời nhỏ.
Sát khí nghiêng trời lệch đất cơ hồ trong phút chốc co rút lại như một mũi dùi, Duy A đã sớm vận sức chờ phát động, đột nhiên lao vụt ra tựa như một con báo đã mai phục từ lâu rình mồi.
Sử dụng một lực lượng cường đại, tầng băng chung quanh thân thể hắn vỡ tan thành vô số mảnh bắn nhanh ra bốn phía. Trong lúc những mảnh băng bắn tứ tung, một bóng ảnh màu đen nhoáng lên như chớp, chợt lóe lên rồi biến mất. Tốc độ của Duy A thì không gì có thể so sánh nổi, tựa như từ hư không xuất hiện ở trước mặt Nghiêm Vũ.
Lồng năng lượng vốn màu vàng nhạt bỗng hóa thành hào quang sắc nhọn màu vàng đậm. Lồng năng lượng phát ra chấn động mãnh liệt giống như tiếng biển gầm thét từ xa truyền lại. Không thể không nói rằng khi lâm nguy, Nghiêm Vũ có khả năng ứng biến rất mạnh. Để có thể tranh thủ cho bản thân mình dù chỉ là một chút thời gian, hắn không tiếc hy sinh cái tạp phiến lồng năng lượng đã theo hắn suốt cả chục năm dài. Tập trung toàn bộ năng lượng như thế thì có thể so được với tính năng phòng thủ cường đại lúc bình thường, nhưng sẽ tạo thành thương tổn không thể khôi phục đối với tấm tạp phiến này. Nói cách khác, tấm tạp phiến này sau đó sẽ bị phế đi.
Hắn tính toán cũng không chỉ vẻn vẹn như vậy. Tập trung toàn bộ năng lượng sẽ sinh ra chấn động năng lượng cường đại và sẽ làm kinh động tất cả các đội viên. Hắn tràn ngập tin tưởng đối các đội viên thủ hạ của chính mình. Bọn họ ai nấy đều là tạp tu có sức chiến đấu mạnh mẽ đã trải qua trăm trận. Ngay cả là chính bản thân đại ca đến, bị vây hãm trong đó thì có thể chạy thoát hay không cũng vô cùng khó nói. Chỉ đáng tiếc cho tấm tạp phiến này. Đây là tấm tạp phiến bốn sao, là của sư phụ đưa cho hắn. Tuy vậy, có thể cứu được tính mạng của mình thì hy sinh tấm tạp phiến này cũng đáng.
Nguy hiểm đến mức sinh tử tồn vong cũng kích thích hung tính trên người Nghiêm Vũ. Hung quang sáng rực lên trong mắt hắn. Cái tên đánh lén đáng chết này, hắn nhất định phải giết chết tươi nó. Song, ngay khi cái ý nghĩ này vừa mới bốc lên đến đầu thì hắn đã thấy một cảnh tượng nguy hiểm nhất trong cả đời hắn.
Một tiếng va chạm nặng nề làm cho khí huyết bốc lên trong lồng ngực, hắn kinh hãi nhìn thì thấy lồng năng lượng trước mặt đã xuất hiện những vết rạn nứt như mạng nhện. Những vết rạn nứt này phân bố chằng chịt giữa các điểm năng lượng, làm cho nó trông tựa như một cái vỏ trứng gà màu vàng kim bị vỡ vụn.
Sao? Sao lại có thể như vậy?
Con ngươi của Nghiêm Vũ lồi ra. Hắn nhìn cái lồng năng lượng đầy vết rạn nứt hiện lên trước mắt mà không thể tin nổi đây chính là cái lồng năng lượng bốn sao mà chính mình đã toàn lực phát động nữa.
Hắn cũng không cho rằng lồng năng lượng có thể bảo vệ an toàn cho mình. Kẻ có thể lẻn vào đến khoảng cách như thế này, có thể có được sát khí kinh khủng như thế thì tuyệt đối là một cao thủ chân chính. Đối phương thậm chí còn mạnh hơn cả bản thân mình. Đối với loại cao thủ như vậy mà nói, bọn họ tất nhiên có phương pháp đối phó với lồng năng lượng bốn sao. Nhưng cái lồng năng lượng của mình ngay cả một kích của đối phương cũng ngăn cản không được, thế thì còn nói gì đến việc kéo dài thời gian? Điều này vượt xa ngoài dự tính của hắn.
Ngay trong lúc hắn hết sức hoảng sợ, một nắm đấm trông có vẻ bình thường đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Mà quang mang màu vàng kim từ từ tan biến đi khiến cho Nghiêm Vũ biết rằng cái lồng năng lượng của hắn đã hoàn toàn tan rã.
Nắm đấm? Tại sao lại có thể là nắm đấm?
Hắn tưởng tượng ra vô số loại phương thức công kích, các loại các dạng năng lượng thể. Nhưng cho đến tận bây giờ cũng không nghĩ rằng đánh vỡ nát lồng năng lượng bốn sao do chính mình toàn lực tạo ra lại là một cái nắm đấm.
Tất cả hung hãn, tất cả dũng khí, tất cả tâm cơ đều hóa thành hư vô trước một quyền như vậy. Còn dư lại chỉ là bản năng, một bản năng sinh tồn. Thân hình vội vàng thối lui, cứ thế phát động lực mà chẳng màng đến chuyện có thể chịu nổi hay không. Trong phút chốc, Khí lưu tạp bị hắn tăng đến tốc độ lớn nhất.
Hắn sợ. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn sợ. Hắn đột nhiên cảm giác được rằng thần chết đến gần hắn như thế. Gần đến mức những hơi thở từ mũi thần chết phun ra đều trúng vào mặt hắn. Chạy! Nhất định phải nới rộng khoảng cách với cái tên đáng sợ này, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể sống sót.
“Sống sót!” Nghiêm Vũ gào lên một tiếng phẫn nộ trong lòng. Trong một khắc, tất cả mọi ý nghĩ đều biến thành một điều đơn giản như thế này. Bị tử vong kích thích, cảm giác của hắn, suy nghĩ của hắn đều trở nên rõ ràng như thế. Cảm giác khống chế lực của hắn đạt tới độ tinh tế trước nay chưa từng có. Thời khắc này, hắn có thể tùy tâm sử dụng điều khiển năng lượng thể làm bất cứ biến hóa gì cũng được.
Đột phá? Chẳng lẽ là đột phá?
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một nỗi mừng như điên. Vui sướng này cũng không phải vui sướng vì đột phá mà là vì rốt cuộc mình có thể sống sót. Chung quanh bỗng trở nên rõ ràng trước nay chưa từng có. Loại cảm giác này mê ly đến cực điểm.
Bỗng nhiên, Nghiêm Vũ lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc. Một bàn tay, trông giống hệt như của người thường không có gì khác biệt, xuất hiện cách người hắn không đầy nửa thước. Bàn tay này thu hút tất cả mọi sự chú ý của Nghiêm Vũ. Trong tích tắc, tất cả ánh sáng chung quanh tựa hồ đều tập hợp ở trên bàn tay này.
Một sự sợ hãi không thể ngăn chặn nổi đột nhiên nảy sinh trong lòng Nghiêm Vũ. Chính bàn tay này vừa mới nắm lại thành nắm đấm phá nát lồng năng lượng của mình. Nhưng điều làm cho hắn an tâm một chút chính là bàn tay này còn cách hắn đến nửa thước. Hắn đang ở trong trạng thái gia tốc vừa được khởi động, tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh. Gây giờ chỉ cần nới rộng khoảng cách ra từng chút một thì khoảng cách giữa hắn và bàn tay này sẽ càng lúc càng lớn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay này. Tinh thần khẩn trương, cũng không biết có phải quá khẩn trương hay không nữa. Tất cả mọi thứ chung quanh tựa hồ đột nhiên trở nên rất chậm chạp ở trong mắt hắn. Vì vậy, hắn chứng kiến bàn tay này nhẹ nhàng dựng thẳng đứng lên, sau đó chém một nhát rất nhẹ nhàng hết sức quái dị.
Nhẹ nhàng - đây là thứ nảy sinh trong đầu hắn để chỉ động tác của kẻ đánh lén hết sức êm ái không hề có sức lực.
Một cảm giác khác là “quái dị”. Đó là một cảm thụ trực tiếp khác của hắn. Hắn không biết làm thế nào để hình dung được nhát chém này bởi vì nó tựa hồ ẩn chứa những biến hóa hết sức phức tạp. Mỗi động tác của bàn tay này đều khiến cho khí lưu ở chung quanh phát sinh những biến hóa kì diệu. Mà khi những động tác của nhát chém này vừa hoàn thành thì tất cả khí lưu đã tập hợp lại hình thành một đao khí dài khoảng 20 cm.
Hư Không kĩ! Nghiêm Vũ chợt bừng tỉnh khỏi trạng thái này. Hắn nghĩ đến một kĩ năng đã đồn đại xôn xao trong khoảng thời gian trước.
Vù.
Âm thanh không khí bùng nổ còn chưa dứt thì trước ngực hắn tựa như có một bàn tay bay múa. Mặt hắn trực tiếp bị bổ trúng.
Nghiêm Vũ bị mất thăng bằng bàng hoàng nhìn cảnh vật chung quanh vùn vụt lao ngược về phía sau, nhìn một cột máu phun thẳng lên cao, nhìn chúng nó ở trong không khí nhanh chóng ngưng kết thành những hạt băng màu đỏ tươi, nhìn những tia chớp trắng xóa chạy ngoằn nghoèo trong tầng mây đen sẫm trên không trung.
Bùng. Thân thể Nghiêm Vũ như một cái bao bay vút ra ngoài, té xuống ở chỗ thật xa.
Một loạt biến cố này phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến mức mọi người ngay cả phản ứng cũng không thể kịp. Duy A không ngừng lại. Hắn đi về phía trước, tới bên cạnh thi thể Nghiêm Vũ. Cặp mắt Nghiêm Vũ vẫn còn mở trừng trừng. Đồng tử đã mất đi tiêu cự xám trắng vô thần, ngây ngốc nhìn thẳng lên trên không trung. Duy A lại nhẹ nhàng vung bàn tay lên, phát ra một đao không khí chém đúng vào cổ Nghiêm Vũ. Đầu lâu của Nghiêm Vũ liền bị cắt rời khỏi thi thể của hắn.
Duy A xách đầu lâu của Nghiêm Vũ lên rồi chuẩn bị bỏ đi. Hắn không biết Nghiêm Vũ, cũng không biết làm thế nào mô tả cho Đầu Gỗ về cái đội ngũ này. Hắn liền quyết định đem đầu lâu của Nghiêm Vũ về cho Đầu Gỗ xem, nói không chừng hắn có thể nhận biết được.
Lúc này, các đội khác như mộng như tỉnh. Nhìn Nghiêm Vũ ngã trên mặt đất, đầu óc mọi người ong ong lên, như nổ tung ra. Cơ hồ đã quyết ý, mọi người lập tức đánh về hướng Duy A.
Duy A điềm nhiên nhìn thoáng qua những tạp tu đang tỏ vẻ kích động, khuôn mặt vẫn thản nhiên không hề có bất cứ biến hóa gì. Bóng tối là che chở tốt nhất cho hắn. Hắn dùng động tác như quỷ mị, đối với các tạp tu này mà nói, tựa như một làn khói nhẹ bay đi, khó có thể bắt được. Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên, những tạp tu này liền mất đi bóng dáng của Duy A.
Cảm giác của những tạp tu bình thường cực kì mẫn cảm đối với dao động năng lượng, nhưng mà lại hết sức trì trệ đối vật chất. Chỉ có như Trần Mộ và Tây Trạch thì mới có loại hình cảm giác này, mới có thể có cảm giác đối với vật chất mạnh hơn cảm giác đối với dao động năng lượng. Nhưng cho dù là Trần Mộ dưới hoàn cảnh như thế này cũng khó có thể nhận thấy được sự tồn tại Duy A. Trần Mộ vẫn là hết sức buồn bực về điểm này. Cũng biết thứ Duy A dùng chỉ là một kĩ xảo gì đó nhưng muốn tìm ra Duy A đã ẩn nấp kín thì cơ hội thành công của hắn thấp đến thương cảm.
Lúc này cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa tối đen, còn có cả mưa to và giá lạnh thấu xương, đối với Duy A mà nói thì tất cả đều là đồng đội chiến đấu của hắn. Hư Không trảm ở dưới loại tình huống này sẽ có thể chém ra uy lực lớn nhất. Mà lồng năng lượng của những tạp tu này đối Duy A mà nói, thì không chịu nổi một quyền. Duy A cũng không ham chiến, cho dù là một chiêu không thành công thì cũng tuyệt đối không đứng nguyên một chỗ.
Lồng năng lượng nát bấy hình thành những chùm quang mang, vào ban đêm trông tuyệt đẹp như là pháo hoa. Cùng những tiếng kêu thảm thiết liên tục, tạp tu của Thương Giang quân không hề hay biết cái địch nhân đáng sợ này đến tột cùng là ở chỗ nào, chỉ thấy lồng năng lượng của đồng bạn không ngừng bị nghiền nát, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hơn nữa, vị trí mà những lồng năng lượng bị nghiền nát hoàn toàn không có bất cứ điểm gì đặc thù, tốc độ của đối phương nhanh như tia chớp.
Không tìm được hình bóng của đối phương mà bản thân mình lại là bia ngắm tốt nhất. Không có cái gì tồi tệ hơn so với cục diện này. Bọn họ hoàn toàn trở thành những con dê chờ đợi bị làm thịt.
“Mọi người chú ý. Hủy bỏ lồng năng lượng. Tiến vào trạng thái chiến đấu.” Nghiến răng một cái, một tạp tu có uy danh ở trong Thương Lan quân gầm lên.
“Mọi người..” Tiếng của hắn im bặt. Đội ngũ càng thêm bối rối.
Không có người tổ chức, đám tạp tu này hoàn toàn không biết làm gì bây giờ. Không hủy bỏ lồng năng lượng thì bọn họ chính là bia ngắm di động, còn nếu như hủy bỏ lồng năng lượng thì bọn họ đánh mất đi một chút đỉnh năng lực cuối cùng để tự bảo vệ mình.
Duy A tựa như thần chết, máy móc cướp lấy tính mạng của các tạp tu này. Tay trái xách đầu lâu của Nghiêm Vũ, tay phải vẫn công kích sắc bén như cũ. Ngay từ đầu đến giờ, tần suất công kích của hắn không có bất cứ biến hóa gì.
Từ khi bắt đầu hắn tập kích cho đến bây giờ, suốt trong ba phút, số lượng tạp tu chết trên tay Duy A đã đạt tới mức kinh người là hai trăm mười mốt người. Nói cách khác, cứ trung bình mỗi giây đồng hồ là Duy A giết chết một tạp tu của Thương Giang quân. Nói theo một góc độ khác thì trong thời gian ba phút này, Thương Giang quân đã tổn thất tới một phần hai mươi số thành viên của bọn họ.
Vẫn tiếp tục tiến hành tàn sát, nét mặt Duy A vẫn thản nhiên như cũ, không hề thấy một tia dao động. Hiệu suất của hắn vẫn như cũ không có bất cứ dấu hiệu gì giảm sút. Hắn giống như một con sư tử giữa bầy dê, thong dong tiến hành tàn sát.
Thời gian cứ trôi. Mùi máu tươi trong không khí đã dày đặc đến mức ngạt thở. Nơi này đã trở thành địa ngục, một địa ngục trần gian.
Sự khủng hoảng trong lòng Thương Giang quân không những không giảm bớt chút nào mà ngược lại càng thêm sâu nặng. Trơ mắt nhìn đồng đội ở bên cạnh ngã xuống hết đám này đến đám khác mà bọn họ thì ngay cả cái bóng của địch nhân cũng không phát hiện ra. Bọn họ cũng không biết địch nhân có bao nhiêu người nữa.
Tuyệt vọng khủng hoảng nhanh chóng lan tràn. Đúng lúc này, tia chớp chợt phát ra trong tầng mây thấp, dày đặc, tiếng sấm nổ ầm ầm như muốn chứng tỏ cho loài người thấy tất cả uy lực cuồng bạo ẩn chứa trong đó.
Có vài tên tạp tu thật sự không chịu nổi, bay lên trên trời cao. Bọn họ chỉ muốn rời xa cái địa ngục này thêm một chút. Song, bọn họ vừa mới bay lên không trung chưa đầy hai mươi thước thì vài tia chớp to bằng cánh tay đã đánh mạnh vào mấy tên tạp tu này. Tia chớp tỏa hào quang màu trắng đến lóa mắt. Lồng năng lượng thậm chí ngay cả một giây đều cũng không chống đỡ nổi, liền hóa thành hư vô. Những tên tạp tu này, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, lập tức hóa thành một khối cháy đen từ trên trời rơi xuống mặt đất. Ông trời cũng giúp cho địch nhân!
Nếu chỉ là một đội ngũ bình thường thì lúc này chắc đã sụp đổ, nhưng Thương Giang quân có thể trở thành hắc đạo đệ nhất quân thì ý chí của bọn họ cũng rất cứng cỏi, ngay cả Duy A cũng có chút bất ngờ.
Lúc này cách lúc hắn bắt đầu phát động công kích đã là bảy phút, số lượng tạp tu chết ở trên tay hắn đã đạt đến năm trăm bốn mươi mốt người. Bảy phút ngắn ngủi, Thương Giang quân đã mất đi thủ lĩnh, còn nhân viên đã tổn thất một phần mười.
Rốt cuộc, một tên tạp tu đã cứu đội ngũ này. Hắn bỏ lồng năng lượng, cố nén cái lạnh đến thấu xương do mưa tuyết quất vào thân mình, run rẩy đổi sang Chiếu sáng tạp bình thường vẫn dùng.
Khi một quầng sáng trắng bay lên không trung trên đỉnh đầu hắn, chiếu sáng khoảng không trong phạm vi bán kính mười thước thì những tạp tu khác cũng hiểu được rốt cuộc bọn họ cần phải làm gì.
“Tiểu đội Một. Chiếu sáng tạp.” Đội trưởng tiểu đội Một cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân rống lên những lời này.
Đội trưởng tiểu đội Hai cũng phản ứng cực nhanh, rống lên: “Tiểu đội Hai. Chuẩn bị chiến đấu. Phát hiện bất cứ đối tượng nào khả nghi - toàn lực công kích.”
Đội trưởng các tiểu đội khác cũng ào ào ra chỉ thị tương tự.
Hiểu rằng đã tới lúc thối lui, hắn không có một tia lưu luyến, quay người bỏ đi.
Từng khối quang cầu bay lên không trung. Hơn một nghìn khối Chiếu sáng tạp đồng thời được sử dụng, phát ra hào quang đủ để soi tỏ từng ly từng tí quân doanh của Thương Giang quân.
Các tạp tu của Thương Giang quân trông thấy một cảnh tượng mà bọn họ cả đời khó quên. Doanh trại vốn chỉnh tề của Thương Giang quân bây giờ đã là một khoảng hỗn độn. Cả đám tạp tu này trợn tròn cặp mắt đỏ ngầu của bọn họ lục tìm khắp mọi nơi nhưng không hề phát hiện ra bất cứ một tên địch nhân nào. Chỉ có thi thể. Khắp nơi toàn là thi thể! Những thi thể đã sớm đông lạnh thành từng khối băng – vết thương trên mỗi thi thể đều hết sức giống nhau: chỉ có một vết máu thật nhỏ tựa như bị ba nhận của năng lượng thể đánh trúng và lưu lại dấu tích. Mà chỗ lão đại Nghiêm Vũ thì chỉ còn lại một thi thể không đầu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK