Lý Độ Hồng nhìn quanh một vòng.
Từ trước thời điểm này, Mặc Sĩ tộc đã chiếm được thượng phong. Đối phương hiển nhiên không thích ứng lắm với phương thức tác chiến bọn họ. Nhưng đối với Mặc Sĩ tộc mà nói, bộ kỹ xảo vô tạp lưu này bọn họ không hề lạ lẫm. Nhớ năm đó Duy A tự mình chỉ đạo Lý Độ Hồng, phương pháp huấn luyện của Duy A trong mấy năm gần đây đã sớm phổ biến trong Mặc Sĩ tộc. Trừ Hư Không kĩ làm cho bọn họ cảm thấy có chút kinh ngạc ra, các thứ khác cũng không có gì bất ngờ. Trong rừng sâu, một vài loại dã thú hung mãnh có tốc độ và sức lực không thua kém mấy vô tạp lưu này chút nào mà vẫn bị bọn họ săn giết.
Ban Trạch ở trong đám người ung dung chói mắt như thế, Lý Độ Hồng liền dễ dàng nhận ra. Trong tất cả tộc nhân Mặc Sĩ, chỉ có hắn được Duy A tự mình chỉ điểm cho nên sức chiến đấu cũng là mạnh nhất. Mấy năm nay hắn gian khổ huấn luyện đến độ tự ngược đãi bản thân, trình độ tiến triển cực nhanh. Trong hoạt động săn bắn thường ngày cũng hết sức chú ý rèn luyện kỹ xảo nên trình độ ngày càng đề cao, trong tộc hắn đã khó có thể tìm được đối thủ. Như giờ có một cao thủ ở trước mặt, chiến ý của hắn đột nhiên tăng vọt.
Hắn quấn đầy tia màu lam xuống chân, nhẹ nhàng đạp mạnh, cả người giống tên lìa cung hướng Ban Trạch đánh tới. Từ trên người vốn trống không của hắn phút chốc xuất hiện một cái lưới lớn hướng đối phương trùm tới! Tia màu lam chấn động cao tần phát ra tiếng gió u u, sát khí tràn ra tứ phía.
Sắc mặt Ban Trạch rất xấu, bởi hắn phát hiện tình hình đang dần dần mất đi khống chế. Mấy cái tên quái dị này chẳng biết từ nơi nào chui ra, người người đều như đám dã thú hung mãnh. Xét tổng thể, những người này bất quá chỉ ỷ vào trang bị sắc bén, nhưng sự dũng mãnh bọn họ vô thức phát ra làm cho hắn kinh ngạc. Mấu chốt ở chỗ, người của mình đối với thủ đoạn của đối phương tựa hồ không có biện pháp gì ứng đối.
Đây là điều làm Ban Trạch cảm thấy buồn bực nhất. Trong cuộc chiến rõ mặt thế này, cho dù đối diện tạp tu bọn họ cũng tuyệt đối không thảm hại như thế. Đang suy nghĩ, trong lòng hắn đột nhiên phát sinh cảnh báo. Dư quang trong khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một màng lam mỏng tạo thành lưới lớn đang nhanh chóng nhắm đỉnh đầu mình phủ đến.
Đột nhiên mất đi tung tích đối phương, Lý Độ Hồng không hề bối rối. Không một chút do dự những tia màu lam chấn động cao tần này cấp tốc rút về. Trong chớp mắt, một cái kén cấu thành từ các sợi năng lượng màu lam như suối đem hắn bảo hộ ở bên trong.
Xuất hiện phía sau Độ Hồng, Ban Trạch thầm khen đối phương phản ứng nhanh chóng. Đối phó với loại tia màu lam này hắn cũng không có biện pháp gì khả dĩ, huống chi tia màu lam tinh mịn bảo hộ đối phương kín kẽ chặt chẽ. Bất quá, thực lực Ban Trạch so với vô tạp lưu khác mà nói đích xác là cao hơn một bậc. Rất nhanh hắn liền có biện pháp ứng đối, nếu không có biện pháp gì hợp lý vậy lấy lực phá xảo.
Dưới chân vững vàng, cánh tay vung lên, bàn tay rung lên giống như roi vụt, một viên đạn khí hình tiêm trùy rời tay thoát ra!
Khác hẳn với tiếng rít gió sắc nhọn của Hư Không trảm bình thường, tiếng rít gió của đạn khí hình tiêm trùy trầm thấp nức nở hơn, nhưng tín hiệu phát ra lại khiến cho lòng người phát run.
Ban Trạch hai tay xuất thủ nhanh đến nỗi khiến cho kẻ khác không nhìn thấy được, đạn khí tựa như mưa to bắn tới Lý Độ Hồng! Không như Hư Không trảm, đạn khí thế lớn lực nặng, lại có mật độ rất cao nên không dễ bị cắt đứt.
Rầm rầm rầm!
Lý Độ Hồng tựa như bị búa đập liên miên không dứt, cả người từng bước một bị đẩy lùi. Mặc dù đạn khí thế lớn lực nặng khi đánh lên tia màu lam nhỏ đều bị tia này cắt đứt, nhưng lúc đạn khí cùng tia màu lam va chạm, chấn động cường đại làm cho Lý Độ Hồng khó chịu muốn hộc máu. Trong lúc nhất thời, hắn tự nhiên miễn cưỡng bị đập đến nỗi không có một chút sữa hoàn thủ, đến sói cũng không chịu nổi.
Động tác Ban Trạch không một dấu hiệu chậm lại, đạn khí giống như như mưa to tựa như không có điểm tạnh.
Không như vẻ bình tĩnh trên mặt, Ban Trạch trong lòng có chút sốt ruột. Hơn mười viên đạn khí bắn ra, mặc dù đập cho đối phương đầu nâng không dậy nổi, nhưng thực tế đối phương lại chưa tổn hại đến một cọng lông. Địch nhân trước mắt mặc dù mang mặt nạ, nhưng tuổi tác thực chừng không vượt quá hai mươi. Một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi nhưng lại làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Điều này nếu nói lộ ra ngoài thật làm cho hắn quá mất mặt.
Thân thể tố chất đối phương cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi. Thân thể tố chất như vậy, nếu ở Ma Cáp Địch Vực chỉ có thể coi là trung bình, còn kỹ xảo vô tạp lưu là không đáng xếp hạng. Từ đối phương huy quyền liền đó có thể thấy được, không có kỹ xảo cao cấp gì, chỉ là một ít động tác cơ bản nhất. Nhưng một thiếu niên không đầy hai mươi tuổi như vậy, lại bức mình đau đầu như thế, trong lòng hắn thầm tức giận.
Hắn cũng biết, đối phương chỉ ỷ vào trang bị lợi hại, thực tế thực lực song phương chênh lệch đâu chỉ ngàn vạn lần. Nhưng không ngờ, chính mình lại không có cách gì xử lý. Sự thật này, hắn quả thực không cao hứng nổi.
Không. Nếu có thể đoạt cái bao tay của đối phương..
Ý niệm này đột nhiên nảy ra trong đầu hắn, ý nghĩ nhất thời phát ra này liền không thể kiềm chế, chiếm cứ cả đại não hắn. Hắn đối với tia màu lam tung bay này không có nhiều hứng thú, nhưng hắn đối với cái bao tay có tác dụng tập trung lực lượng toàn thân, lại đem lực lượng của địch nhân phân tán đến các bộ vị thân thể, lại rất ham muốn.
Nếu chính mình có được hai bộ bao tay này, vậy lấy thân thể cường hãn của mình, lực bộc phát trong nháy mắt sẽ to lớn như thế nào. Hắn tin tưởng, không ai có thể chịu được một quyền này! Mà đồng dạng, lực phòng hộ của hắn cũng sẽ đề cao hết mức. Một quyền bình thường đánh lên người hắn cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Lý Độ Hồng khốn khổ không lời tả xiết. Tia màu lam có một bộ phận hình thành phòng hộ bên ngoài hắn, một bộ phận khác quấn quanh các bộ phận của thân thể. Mỗi lần đạn khí va chạm trên lồng phòng ngự, lực chấn động trong nháy mắt bị phân tán thành các lực nhỏ truyền đến các bộ phận của thân thể hắn. Nhưng mà một ít cỗ lực lượng nhỏ như thế vẫn đủ làm cho cả người hắn tê rần. Trong lòng hắn hoảng sợ. Rõ ràng một ít cỗ lực lượng này đã khiến hắn khó chịu như thế, thì có thể thấy được lực đạn khí của đối phương lớn như thế nào!
Hắn rốt cục ý thức sâu sắc được thực lực mình cùng gã trung niên trước mặt này quá chênh lệch. Thực lực của gã trung niên này có lẽ không bằng Duy A, nhưng tuyệt đối không kém nhiều lắm. Nghĩ đến đây, Lý Độ Hồng đích lập tức hiểu được chính mình nên có lựa chọn như thế nào. Duy A ở trong lòng hắn là không thể vượt qua. Hắn mấy năm nay mặc dù thực lực tiến rất nhiều, nhưng mà vẫn còn rất rõ ràng, chính mình còn kém Duy A quá xa.
Lý Độ Hồng không phải vì chọn cao thủ mà nguyện ý giao phó ra bản thân sinh mệnh mình. Trong lòng cảm thụ được sóng lực, chân hắn chợt phát lực. Nhờ vào lực trùng kích của đạn khí đối phương đánh vào mà nhanh chóng lui về phía sau!
Chạy? Ban Trạch là nhân vật già dặn. Ngay lập tức nắm bắt chuẩn xác được ý đồ của Lý Độ Hồng! Trong lòng hắn cười lạnh, trên mặt ung dung thản nhiên. Thiếu niên trước mắt này mặc dù còn không biết thân phận cụ thể, nhưng Ban Trạch vẫn nhận ra thực lực của hắn phải mạnh hơn so với địch nhân khác! Giống như địch nhân khác, trên người gã thiếu niên trước mắt này dấu vết luyện vô tạp lưu quá rõ. Hắn đã bắt đầu dần dần tiếp cận được kỹ xảo phát lực. Trong lòng hắn thầm phán đoán thân phận đối phương tương đối cao! Nhân vật như vậy đối với hắn mà nói, mới có giá trị. Cân nhắc biện pháp, thân hình hắn di chuyển, nghiêng nghiêng xuyên vào bên sườn sau Lý Độ Hồng.
Mặc dù có mặt nạ hỗ trợ, Nhưng đối phương vẫn dọa cho Lý Độ Hồng nhảy dựng! Tốc độ của đối phương còn nhanh hơn trước, nhanh hơn không niết bao nhiêu lần, gần như vượt ra khỏi phạm vi tốc độ mặt nạ có thể nắm bắt!
Lão gia hỏa đáng chết! Thế mà vẫn còn ẩn tàng thực lực!
Trong tâm Lý Độ Hồng thầm nguyền rủa, trên tay phản ứng cũng không chậm. Mười ngón phát ra, tia màu lam nối với đầu ngón tay chuyển hướng, trong nháy mắt đan xen vào nhau thành một cái lưới phòng hộ phía sau lưng.
Tiếu ý trên mặt Ban Trạch càng đậm, thân hình hắn lại biến mất.
Tim Lý Độ Hồng nhảy dựng. Mười ngón tay vội vàng chuyển động, lưới phòng hộ một lần nữa lại hiện trước người hắn. Quả nhiên, vừa đúng lúc Ban Trạch xuất hiện bên ngoài lưới phòng hộ.
Ban Trạch nhàn nhạt cười, lại biến mất. Hắn không ngừng thay đổi vị trí, không ngừng biến mất. Tốc độ càng lúc càng nhanh!
Trán Lý Độ Hồng bắt đầu thấm mồ hôi lạnh. Tốc độ đối phương càng lúc càng nhanh, hắn nắm bắt hình bóng đối phương càng ngày càng khó. Hắn dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm, nhưng hắn không dám buông lỏng chút nào. Đối với cao thủ như gã trung niên này, bất luận một sơ hở nhỏ bé gì đều đủ để mất mạng. Nhưng hắn lại không dám giống như trước đem chính mình che phủ ở bên trong. Làm như vậy sẽ lâm vào tình cảnh như lúc trước. Hắn không tin lồng phòng hộ của hắn có thể ngăn cản được đạn khí liên miên không ngừng giống như mưa bão của đối phương!
Trong màn bay lượn hoa mắt của tia màu lam, Lý Độ Hồng có thể cảm nhận được sau lưng mình mồ hôi lạnh giống như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi xuống.
Tốc độ tia màu lam bay lượn càng ngày càng chậm, Lý Độ Hồng càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra ảo giác. Đối phương tựa như núi lớn cao không thể tới được. Bản thân mình nhỏ bé như thế, tất cả điều mình làm đều chỉ có phí công mà thôi. Lý Độ Hồng cắn răng kiên trì, hắn vốn là người cứng cổ. Hắn cảm giác thân thể càng ngày càng vô lực, nhưng hung quang trong mắt lại càng phát ra mạnh mẽ, tựa như một con sói cùng đường!
Ban Trạch khóe miệng khẽ trễ xuống. Dạng ngoan cố ngạnh kháng hắn đã gặp nhiều rồi. Đối mặt với thực lực tuyệt đối, sự vùng vẫy của cá nhân nào có ý nghĩa gì? Nếu chính mình có được đôi bao tay, đến như Duy A, bản thân mình cũng có thể thủ thắng!
Cơ hội!
Trong mắt hắn bạo xuất một đoàn tinh mang. Thể lực đối phương! Rốt cục đã lộ ra một sơ hở trí mạng! Không có bất luận một chút do dự gì, hắn nhẹ nhàng ép thân tiến vào.
Nhưng vào lúc này, cảnh báo trong hắn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại mãnh liệt chưa từng có! Hắn bỗng nhiên kinh sợ, sao lại thế này?
Không đợi hắn phản ứng, hắn đột nhiên lâm vào một vùng bóng tối.
Có đánh lén!
Ban Trạch mặc dù sợ hãi nhưng không loạn. Lúc này thay vì lấy mạng nhỏ đối phương, thân thể hắn nhanh chóng lui lại.
Hoàn toàn là bóng tối, không một tia ánh sáng, thanh âm cũng bị ngăn cách, tựa như đột nhiên đặt mình trong hư không. Hừ! Huyễn tượng tạp! Ban Trạch lập tức phán đoán ra nơi tập kích mình. Lúc này hắn cũng biểu hiện ra thực lực của một cao thủ tuyệt đỉnh. Trên mặt hắn nhìn không ra một chút hỗn loạn, bỗng nhiên đứng khựng lại, hai tay khẽ giơ ra trong không khí, hắn nhắm mắt lại, tận lực cảm nhận mọi dao động xung quanh. Thanh âm và tầm mắt mặc dù bị khóa lại, nhưng cao thủ vô tạp lưu như hắn, mức độ nhạy cảm của thân thể cũng cực kỳ kinh người.
Nhắm lại hai mắt, Ban Trạch bỗng nhiên nhẹ nhàng né qua bên phải, một tia màu lam hiểm hóc xẹt qua sát thân thể hắn!
Lý Độ Hồng lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn rốt cục biết được, gã trung niên hắn xem không vừa mắt này thực lực không ngờ lại cao quá mức như thế! Không chút do dự, hắn đang chuẩn bị chuyển rời đi. Nhưng mà, hắn bỗng nhiên giật mình dừng lại.
Một bàn tay nhìn qua không có cái gì đặc biệt, đang nhẹ nhàng kẹp cổ họng người trung niên!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK