Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn thấy những biểu hiện non nớt của đám thủ hạ, Văn Tá Phu cơ hồ tức giận đến cực điểm, hắn hét lớn: ”Tất cả dừng tay lại cho ta!”


Tiếng quát này được thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh truyền tới từng góc của chiến trường.


Mọi người sửng sốt, một cách vô ý thức đều dừng lại, uy tín cùa Văn Tá Phu tại liên minh Xuyên Hạ đã sớm ăn sâu vào tâm trí của mọi người.


Các tạp tu nhanh chóng dừng tay và lấy lại bình tĩnh. Vẻ mặt của bọn họ ngơ ngác, không rõ vừa rồi đến tột cục là có chuyện gì đã xảy ra?


“Một đám ngu ngốc!” Trong đám chiến đấu tạp tu ở phía xa có người không nhịn được cười khẩy nói.


“La Bá Đặc, ngươi không thể đòi hỏi bọn họ giống như chúng ta vốn có kinh nghiệm thực chiến dày dặn.” Một người ở bên cạnh cười nói.


“Ta rất hoài nghi, những người này trên chiến trường không biết có thể tạo nên tác dụng như thế nào? Chẳng hiểu tại sao lão đại lại sử dụng một đám phế vật như vậy?” La Bá Đặc lạnh lùng nói.


“Ha ha. Lúc này chính là cơ hội để chúng ta thể hiện giá trị của mình. Bằng không lão đại làm sao biết được giá trị của chúng ta đến đâu?” Người nọ chợt cười.


“Đủ rồi!” Vị tạp tu cầm đầu với khuôn mặt chữ điền lạnh lùng cắt ngang câu chuyện của bọn họ: ”Tất cả xốc lại tinh thân đi! Thủ đoạn của đối phương các ngươi cũng đã thấy, cẩn thận nếu không sẽ bị lật thuyền trong mương.” Người này chính là thủ lĩnh của đám chiến đấu tạp tu tên là Hi Văn Đặc.


“Lão đại yên tâm đi, chỉ là thủ đoạn cỏn con ấy mà, muốn hù dọa chúng ta thì quả thật là buồn cười.” La Bá Đặc tùy tiện nói.


Hi Văn Đặc gật đầu không nói gì, ánh mắt nhìn về phía những tạp tu đang ngơ ngác ở bên kia, không tự chủ được toát ra vài phần coi thường.


Văn Tá Phu cảm giác được mình sắp điên lên vì giận dữ, cả người hắn run cầm cập. Giống như một kẻ bị dồn đến đường cùng, hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào những thủ hạ của mình.


Phía dưới sơn cốc vẫn còn đang cháy, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Văn Tá Phu cảm thấy cả người khô nóng. Tâm huyết của nhiều năm bị đốt sạch trong giây lát làm hắn dường như đang bị nướng trên ngọn lửa, cảm giác đau khổ đến cùng cực.


Nhìn biểu hiện của các tạp tu thủ hạ, thật giống như nụ cười mỉa mai của địch nhân.


Bất quá Văn Tá Phu vốn là một kẻ dày dặn kinh nghiệm. Hắn hít một hơi thật sâu. Cảm giác lạnh lẽo của không khí đi vào trong phổi làm cho đầu óc của hắn nhanh chóng tỉnh táo. Cho dù không có toa xe chiến đấu, lực lượng còn lại của mình cũng đủ để đánh tan đám người trong Tuyết Ti Trùng sơn cốc.


“Hi Văn Đặc, ngươi tới chỉ huy bọn họ.” Văn Tá Phu nghiêm mặt, lạnh lùng nói. Hắn đã quyết tâm trong lòng, vô luận lần này như thế nào thì cũng phải san bằng Tuyết Ti Trùng sơn cốc! Không san bằng Tuyết Ti Trùng sơn cốc thì hắn không thể nào quên được mối hận trong lòng.


Hi Văn Đặc chợt nao nao, nhưng lập tức tuân lệnh: ”Vâng!” Ngày thường hắn chỉ phụ trách những chiến đấu tạp tu mà thôi, không ngờ lần này ông chủ lại cho hắn làm tổng chỉ huy.


Những tạp tu bình thường bắt đầu hành động theo sự chỉ huy của Hi Văn Đặc. Bất quá bọn họ vốn không có kinh nghiệm chiến đấu quy mô lớn cho nên việc tập hợp đội hình phải mất hơn mười phút.


Hi Văn Đặc nhíu mày, bay đến đến bên cạnh Văn Tá Phu: ”Ông chủ, bọn họ không có kinh nghiệm chiến đấu quy mô lớn, chi bằng nên chia bọn họ thành từng tiểu đội, bọn họ vốn quen thuộc với phương thức chiến đấu này.” Văn Tá Phu suy nghĩ một chút, hắn cũng hiểu được đạo lí này, liền gật đầu: ”Được.”


Những tạp tu này bình thường khi chấp hành nhiệm vụ bất quá cũng chỉ là mười người một tổ, làm sao có được kinh nghiệm chiến đấu trong đội ngũ trên một ngàn người như hiện tại? Biểu hiện tồi tệ cũng là điều bình thường. Văn Tá Phu lúc này trong lòng âm thầm hối hận không thôi.


Sau khi tiến hành kiểm tra đội ngũ thì mới phát hiện, trong trận hỗn loạn vừa rồi đã chết hơn một trăm người, bị thương hơn hai trăm người. Nghe báo cáo tình hình Văn Tá Phu mặt mày xanh lét. Trong số này có hơn một nửa là do tạp tu phe mình ngộ thương.


Nếu như hắn biết đối phương chỉ có một người, chỉ sợ là sẽ ho ra máu mà chết.


“Bọn họ đang tới.”


Trong Hải Tinh bảo, Trần Mộ, Duy A và Khương Lương đều có mặt. Trần Mộ sau khi nghỉ ngơi một lúc thì tinh thần đã khôi phục lại như bình thường.


Hải Tinh bảo được ngụy trang cực kì xảo diệu, bằng mắt thường rất khó phát hiện ra. Mà tạp phiến dò xét bình thường chỉ hữu hiệu đối với năng lượng dao động mà thôi, đối với loại ngụy trang được dấu ở sâu mấy mét bên dưới lớp tuyết như thế này thì bọn họ làm sao có thể phát hiện?


Đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Mộ tiến vào Hải Tinh bảo.


Hải Tinh bảo có thể làm cho Đường Hàm Phái phải đưa ra giá cả cao như thế, có thể nói là việc kiến tạo cực kì khó khắn, cao hơn những những công sự bình thường nhiều lắm. Hình dạng của nó giống nư một con Hải Tinh, ở giữa là phòng điều khiển mà năm cái xúc giác là năm cứ điểm hỏa lực.


Một cái Hải Tinh bảo là một đơn vị chiến đấu. Ưu điểm lớn nhất của nó cũng là đặc điểm mà những công trình phòng ngự khác không có. Nếu như năm cái xúc giác của nó đồng thời phóng ra cùng một kết cấu năng lượng thể có cùng tần số thì có thể sinh ra hiệu ứng cộng hưởng, uy lực của năm cái năng lượng thể sẽ được gia tăng lên rất nhiều.


Hải Tinh bảo bởi vì tác dụng tăng khả năng công kích này mà được thổi phồng lên, nhưng mà số người biết cách xây dựng Hải Tinh Bảo lại cực kì ít ỏi.


Phòng điều khiển và phòng hỏa lực có rất nhiều thứ được liên kết với nhau. Trong phòng điều khiển có màn hình dành riêng cho nhân viên chỉ huy. Nhân viên chỉ huy trong phòng điều khiển có thể thông qua hình ảnh truyền đến màn hình để nắm bắt tình hình chiến trường, đồng thời nhờ đó mà có thể đưa ra mệnh lệnh chỉ huy phù hợp cho các tạp tu trong phòng hỏa lực.


Mỗi một phòng hỏa lực đều được bố trí một đơn vị chiến đấu, nói cách khác thì trong một Hải Tinh bảo có ít nhất mười lăm đơn vị tạp tu. Trong đó có một đơn vị chuyên theo dõi việc phòng thủ đồng thời phụ trách luôn cả việc khống chế đối với toàn bộ Hải Tinh bảo. Phòng điều khiển vốn là cần phải có một người phụ trách, nhưng mà số người Trần Mộ có trong tay cực kì ít ỏi, không đủ người để bố trí.


Ba Cách Nội Nhĩ mang đi năm mươi tạp tu, hơn nữa Tiếu Ba phải ở bên cạnh Hề Bình. Lực lượng mà Trần Mộ có vào lúc này quả thực là thiếu hụt trầm trọng.


Khương Lương chăm chú nhìn vào địch nhân trên màn hình, thần sắc của hắn vẫn như thường, ánh mắt có phần lơ đãng. Thoáng nhìn về phía ông chủ, trong lòng hắn không khỏi dâng lên vài phần cảm khái.


Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ làm việc cho một ông chủ mà tuổi tác thậm chí còn ít hơn mình. Ông chủ là người mà cho đến giờ phút này hắn vẫn không sao nhìn thấu được.


Là một người không thích nói chuyện, hiểu biết về những thứ khác rất nhiều, thân thủ rất cao. Ngay cả cảm giác so với hắn trước khi bị thương đều phải cao hơn nhiều.


Trước khi bị thương hắn vẫn được coi là một thiên tài. Không ngờ ông chủ so với hắn còn vượt trội hơn biết bao nhiêu lần. Ngẫm lại hắn không khỏi cảm thấy cực kì khó tin.


Làm cho hắn cảm thấy giật mình là phong cách làm việc của ông chủ. Theo lẽ thông thường thì còn trẻ mà đã có được thành tựu lớn như thế thường sẽ sinh ra kiêu ngạo, đắc chí. Nhưng mà trên người ông chủ không hề nhìn thấy một chút kiêu căng, nóng nảy mà là hết sức bình tĩnh và ôn hòa.


Thân phận của ông chủ vẫn còn là một điều bí ẩn, không ai biết hắn từ đâu đến, không người nào biết những kĩ năng của hắn là học được từ đâu. Còn có Duy A, thân thủ cao đến mức kinh khủng. Cho dù là trong quân đội, Khương Lương cũng chưa từng gặp cao thủ nào kinh khủng như thế, thêm vào đó Duy A lại là vô tạp lưu cao thủ vốn tuyệt tích đã lâu.


Những điều này chỉ làm cho Khương Lương cảm thấy tò mò mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến sự cảm kích của hắn đối với ông chủ. Nếu không có ông chủ thì cuộc sống của hắn không biết sẽ ảm đạm đến mức nào. Trước kia hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới một ngày cảm giác của mình có thể khôi phục trở lại. Hơn nữa hắn có thể nhìn thấy sự tín nhiệm mà ông chủ dành cho hắn. Trong thời gian bị thương, hắn đã làm thuê cho nhiều người nhưng mà chưa từng nhận được sự đãi ngộ nào tốt như thế.


Làm kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ, điều này chẳng phải đúng như thế này hay sao?


Khương Lương đứng thẳng lên, ánh mắt trở nên thâm trầm.


Nhìn về những kẻ xuất hiện trên màn hình, trên miệng hắn hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.


Chính thức làm cho hắn cảm thấy kiêng kị chính là mấy trăm cái toa xe chiến đấu, cho nên hắn mới mạo hiểm ra lệnh cho Hách Tháp đem tất cả tạp giới cơ quan mai phục tại con đường mà đối phương sẽ đi qua.


Ý đồ của hắn chính là nhằm vào sự khinh địch của đối phương. Kết quả là hắn đã thành công! Cho dù hiện nay thực lực giữa hai bên có chênh lệch đáng kể nhưng mà hắn cũng không có sợ hãi.


Tuyết Ti Trùng sơn cốc lúc này đã ở ngay trước mắt của Văn Tá Phu.


Cả sơn cốc đều im ắng, hai ngọn núi cao vút ở hai bên, ở giữa chỉ có một con đường mòn rộng khoảng hơn mười mét. Đường mòn cực kì tĩnh mịch, tối đen như mực khiến cho người nào nhìn thấy đều có chút sợ hãi trong lòng.


Văn Tá Phu nghiến răng nghiến lợi hỏi Hi Văn Đặc: ”Chúng ta sẽ tiến công từ hướng nào?” Hiện tại hắn hận không thể đem đối phương đốt thành tro bụi để vơi đi mối hận trong lòng.


Hi Văn Đặc nhìn thoáng qua Tuyết Ti Trùng sơn cốc, trong lòng hắn có chút do dự. Đối phương cho đến bây giờ vẫn còn không có xuất hiện, có lẽ là đang ở trong sơn cốc chờ bọn họ. Nếu trực tiếp tiến vào sơn cốc bằng đường mòn thì chẳng khác nào là tự chui đầu vào rọ.


Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: ”Phái hai trăm người bay lên, chúng ta sẽ công kích từ không trung.”


Hai trăm người bay lên trên không trung một cách hỗn loạn khiến Hi Văn Đặc lắc đầu thất vọng, chiến đấu quy mô lớn cùng với chiến đấu ở quy mô nhỏ khác nhau rất nhiều. Những tạp tu này ở trong chiến đấu quy mô lớn căn bản không phát huy ra được bao nhiêu tác dụng.


Hai trăm tạp tu khởi động lồng năng lượng, hướng về phía một ngọn núi bay đi. Chỉ cần vượt qua ngọn núi này thì tất cả mọi thứ trong sơn cốc đều sẽ hiện ra trong tầm nhìn của bọn họ.


Trong mắt Khương Lương hiện lên một đạo hàn quang, sắc mặt không chút thay đổi, nhanh chóng ra lệnh:” Bảo số 1,3,5,7,9 bắn rơi bọn chúng cho ta.”


Hắn vừa dứt lời, hai mươi lăm đạo năng lượng hình thoi bắn thẳng lên không trung về phía hai trăm người kia.


Hai trăm tạp tu lúc này trở thành hai trăm cái bia ngắm bắn, khi đã khởi động lồng năng lượng thì trên bầu trời sẽ dễ dàng bị phát hiện. Các tạp tu trong Hải Tinh bảo không cần cố sức cũng có thể dễ dàng tập trung vào đối phương.


Đột nhiên một tiếng rít kì dị vang lên khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.


Binh!


Một loạt âm thanh dòn dã vang lên cùng một lượt trên không trung, hơn hai mươi người đột nhiên rớt xuống. Tiếng kêu thảm thiết dường như vang lên sát bên tai.


Hơn một trăm tạp tu còn lại trên không trung trong lòng đồng thời run lên.


Công kích thật là lợi hại! Năng lượng hình thoi của đối phương không ngờ là có thể dễ dàng xuyên qua lồng năng lượng của bọn họ, như thế nào lại không khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy phát lạnh muốn run lên?


Bọn họ lúc này mới nhìn thấy rõ là những năng lượng toa này là từ trên núi bắn ra.


Lập tức có rất nhiều người thu lại lồng năng lượng chuyển sang thành chiến đấu huyễn tạp. Nếu lồng năng lượng đã không có tác dụng chi bằng triệt hồi đi, như thế mới không để cho đối phương dễ dàng phát hiện ra.


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đối phương lại phát ra ba lần công kích. Các tạp tu trên không trung lại rơi xuống thêm hai mươi mốt người.


Lần này lại khiến cho bọn họ bị dọa gần chết.


Đây là thứ gì mà tần suất bắn ra nhanh như thế?


Đây là thứ gì mà độ chính xác lại cao như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK