Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ba Cách Nội Nhĩ thấy Hề Bình chỉ ra một mình, khuôn mặt thoáng hiện vẻ quái dị nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường. Tiêu Tư ở bên cạnh trong mắt cũng hiện lên một chút dị sắc, hắn không nhanh không chậm nâng chung trà lên.

“Các vị, thật xin lỗi, ông chủ của chúng tôi có chút chuyện cần xử lý gấp, không cách nào thoát được cho nên không thể làm gì khác hơn là để ta và Ba Cách Nội Nhĩ tới chiêu đãi các vị. Ông chủ của chúng tôi đối với việc này vẫn cảm thấy áy náy, thỉnh các vị tha thứ.” Hề Bình ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Đối với yêu cầu của các vị ông chủ hoàn toàn đồng ý. Có thể tham dự vào việc có lợi cho khu vực hòa bình này, hơn nữa còn có thể giúp đỡ các vị tinh anh, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi.”

Hề Bình đã nói xong hồi lâu mà vẫn không ai lên tiếng. Khuôn mặt hắn từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười, tựa hồ không chút xấu hổ.

Vương Trạch và Âm Trần Lâu vẻ mặt đều rất khó coi, không chỉ riêng hai người bọn họ mà ngay cả một ít tạp tu của Khổ Tịch tự vẻ mặt cũng không vui. Bọn họ chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

“A, thật quá kiêu ngạo!” Có người không nhịn được nhỏ giọng trào phúng.

Thanh âm không lớn nhưng mọi người đều nghe rõ. Vương Trạch và Âm Trần Cửu như không nghe thấy, hết sức ăn ý bưng chén trà trên bàn lên, mà Tịnh thủy chung vẫn nở nụ cười thản nhiên, như không hề ảnh hưởng bởi chuyện này.

Ba Cách Nội Nhĩ thu lại nụ cười trên mặt.

Đột nhiên, hắn lúc này như đổi một người khác, hắn thẳng lưng, ánh mắt đột nhiên trở nên lợi hại, nhìn thẳng vào tên tạp tu vừa mới nói chuyện.

Ánh mắt hắn như có thể đâm thủng trái tim người, vị tạp tu kia vậy mà vô thức né tránh ánh mắt hắn.

Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, phát ra âm thành nhịp nhàng, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn mọi người.

Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.

Vương Trạch thầm rùng mình, Ba Cách Nội Nhĩ này không phải một nhân vật đơn giản!

Khí thế như vậy….

Tạp tu xung quanh mặc dù vẫn không nhúc nhích nhưng tất cả đều tiến vào trạng thái chiến đấu, trong mắt tỏa ra địch ý không hề che dấu.

Càng khiến Âm Trần Cửu, thận chí cả Vương Trạch giật mình là các nhân viên chiến đấu. Tạp tu đằng sau đối phương biểu hiện ra tiết tấu thống nhất khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Đặc điểm như vậy chỉ có thể xuất hiện trên những đoàn đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Hơn nữa, đã biết người tới là tạp tu của Tinh viện và Khổ Tịch tự còn dám bộc lộ địch ý như vậy hắn cũng mới gặp lần đầu.

Tên tạp tu vừa rồi nói bừa tựa hồ ý thức được mình né tránh ánh mắt của đối phương làm lộ vẻ sợ hãi, vừa định mở miệng quát đối phương.

“Tạp tu Tinh viện từ lúc nào lại trở nên không hiểu lễ phép như vậy? Tới đây làm khách lại còn dám vô lễ với chủ nhân?” Tiêu Tư buông chén trà trong tay, nhíu mày, tức giận lên tiếng khiển trách.

Những lời này khiến tên tạp tu kia lập tức đem những lời nói đã tới miệng kia nuốt lại trong bụng, hắn còn chưa có gan cãi lại Tiêu Tư.

Vương Trạch vội vàng giảng hòa: “Ha ha, người dưới không hiểu chuyện, hai vị chủ quản thông cảm cho, nếu quý chủ nhân có việc, chúng ta tất nhiên không dám tự tiện quấy rầy.”

Lời nói của Tiêu Tư vừa rồi đã thể hiện rõ lập trường của hắn, hiển nhiên Tiêu Tư không muốn bọn họ xung đột với chủ nhân của trụ sở này. Bất luận là Vương Trạch hay Tịnh đều không dám xem nhẹ lập trường của Tiêu Tư.

Chỉ là đã có không ít người nghĩ lại, Tiêu Tư đối mặt với Tinh viện cùng Khổ Tịch tự vẫn không hề do dự đứng cùng một phe với đối phương, vậy có thể thấy quan hệ hợp tác của hai người bọn họ không bình thường.

Hơn nữa Ba Cách Nội Nhĩ khí thế thật kinh người, các tạp tu đều là người cực kỳ nhạy cảm, sao lại không phát hiện ra điểm ấy?

Lại tổng hợp lại các phương diện của trụ sở, có thể thấy lực lượng của nó không nhỏ. Vì tranh chấp khí thế này mà gây chuyện trong lúc mẫn cảm này thật không phải cách làm sáng suốt.

Hắn lấy làm lạ là một thế lực có thực lực như vậy mà ba phe ở thành La Dữu không hề có cảm giác sao?

Mà nếu họ cũng biết, nhưng lại vẫn không dám đụng tới, vậy…

Nghe Vương Trạch nói vậy, sắc mặt Ba Cách Nội Nhĩ hơi giãn ra, cảm giác áp bách cường đại cũng giảm bớt đi nhiều.

Hai bên đều không thoải mái, tự nhiên không muốn nói chuyện nhiều. Nếu ông chủ đã đáp ứng, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình bàn bạc một phen, đơn giản đem tầng một mở ra, làm trạm y tế tạm thời.

“Ông chủ từng gặp bọn họ rồi?” Ba Cách Nội Nhĩ liếc mắt nhìn mọi người, thấp giọng hỏi Hề Bình, lúc Hề Bình tới một mình, hắn lập tức thấy ngạc nhiên.

Hề Bình cười khổ nói: “Ta cũng không biết, bất quá ông chủ không muôn gặp bọn họ, ta cảm thấy trường hợp này có thể tính khá lớn.”

Ba Cách Nội Nhĩ trầm ngâm nói: “Ừm, như vậy phải đề phòng bọn họ một chút. Bất quá cũng phải nói lại, ông chủ cũng thật lợi hại, người ta muốn tìm tới Lục đại còn không được, đằng này họ tìm tới, hắn lại than thở không thôi. Thật thú vị.”

Hề Bình vẻ mặt chấp nhận.

Đối với đề nghị của Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình, Vương Trạch cùng Tịnh tất nhiên không có ý kiến, mà khi Ba Cách Nội Nhĩ nói tới vấn đề an toàn, Âm Trần Cửu vẻ mặt ngạo nghễ, mà Tịnh cũng chỉ cười không đáp.

Thỏa thuận xong, Vương Trạch liền bắt đầu chuẩn bị công việc.

Ba Cách Nội Nhĩ đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Các vị, xin chờ một lát.”

Vốn các tạp tu rất có thành kiến với hắn sao lại nghe lời? Mọi người như không nghe thấy bay thẳng ra ngoài.

BA Cách Nội Nhĩ thấy thế cười hắc hắc, bên cạnh hắn Tiêu Tư cũng mỉm cười: “HIện giờ đệ tử của Lục đại ai cũng đầy ngạo khí, cho chúng chịu chút đau khổ cũng tốt.”

Còn chưa dứt lời, từng tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền từ ngoài vào.

Ầm ầm ầm, mặt đất rung chuyển vài lần.

Hai người đi tới trước của sổ, chỉ thấy trước mắt vài tên tạp tu, người nào cũng bộ dạng chật vật vô cùng. Bọn họ cả người đầy bụi, dù không bị thương nhưng trước nhiều người như vậy mất mặt, nhữn người này lập tức nhìn về phía Ba Cách Nội Nhĩ đầy oán hận.

Ba Cách Nội Nhĩ nhún vai vô tội: “Động tác của các vị quá nhanh, không đợi ta nói hết lời.”

Khi các tạp tu tiến vào là Ba Cách Nội Nhĩ phái người dẫn vào, tất nhiên không có việc gì, lần này vừa ra ngoài lập tức kích hoạt cơ quan trong bụi cỏ mới khiến cho chật vật như vậy.

“Hách Tháp, lập tức thanh lý toàn bộ cửa số 5 đi.” Ba Cách Nội Nhĩ thản nhiên nói.

“Vâng.” Một tạp tu vóc dáng thấp bé bay ra ngoài, nhanh chóng hạ xuống bụi cỏ, chỉ thấy hai tay hắn đều bị bao phủ bởi một quầng sáng màu vàng, trên lưng đeo một cái ba lô mở rộng.

Hắn nhanh chóng đi qua bụi cỏ, hai luồng sáng màu vàng trên tay như nam châm, hút toàn bộ tạp giới trong bụi cỏ bào trong tay, cả quá trình như ma thuật, mỗi kiện tạp giới hóa hóa thành từng hư ảnh, nhanh chóng bị hút lên trên tay hắn. Hai tay hắn linh hoạt vô cùng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào cơ quan tạp giới, chúng đều chuẩn xác bay vào trong ba lô phía sau lưng hắn.

Âm Trần Cửu sắc mặt rất khó coi.

Khu vực này không lớn, khong ngờ lại có nhiều cơ quan tạp giới như vậy! Hắn lần đầu được thấy có người vận dụng cơ quan tạp giới tới mức cực đoan như vậy.

Hắn đề phòng nhìn Ba Cách Nội Nhĩ, ông chú tuổi trung niên này quả nhiên không dễ chơi!

Vương Trạch tò mò hỏi: Quý thủ hạ thật là nhân tài đông đúc. Không biết đây là tạp phiến gì, thật thần kỳ!”

Ba Cách Nội Nhĩ cười ha hả nói: “Vương huynh đệ không phải đang chế nhạo ta đấy chứ? Một tấm tạp phiến nhỏ nhoi như vậy, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”

Tiêu Tử cũng vẻ mặt ngạc nhiên, hắn lần đầu thấy tấm tạp phiến như vậy.

Động tác của Hách Tháp rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã mở ra một thông đạo rộng chừng mười thước.

Làm xong mọi chuyện, Hách Tháp trở lại trụ sở, thi lễ với Ba Cách Nội Nhĩ rồi biến mất trong tầm mắt mọi người. Có tạp tu chuẩn bị ra ngoài, Ba Cách Nội Nhĩ không thể không ngăn lại một lần nữa: “Các vị, xin đợi một lát nữa.”

Lúc này các tạp tu đều hết sức nghe lời, mỗi người đều thu chân về, giáo huấn vừa rồi đã để lại ấn tượng rất sâu trong bọn họ. Mấy tên kia mất thể diện trước mặt mọi người, chỉ sợ từ nay về sau đều không ngóc đầu lên nổi.

“Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh, còn có chuyện gì sao?” Lần này là Tịnh lên tiếng, trong ánh mắt nàng cũng không dấu được vẻ tò mò.

“Ừm, trong cái sông kia có vài thứ.” Ba Cách Nội Nhĩ trả lời qua loa rồi lập tức phân phó: “Gọi Bố Nhĩ Nạp lại đây.”

Câu nói này khiến mọi người tưởng tượng đủ thứ. Có thứ gì trong đó?

Một lát sau, một vị trung niên nhân bước tới trước mặt Ba Cách Nội Nhĩ: “Ba Cách Nội Nhĩ thân ái, ngươi có gì cần ta giúp sao?”

“Bố Nhĩ Nạp, ta muốn làm một cái cầu ở đó, ngươi có thể giúp ta không?” Ba Cách Nội Nhĩ chỉ vào một chỗ trống nói.

“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Bố Nhĩ Nạp nhún vai: “Mười phút.”

Ba Cách Nội Nhĩ bổ sung một câu: “Cầu phải cao hơn mặt sông một chút.”

“Cao bao nhiêu?” Bố Nhĩ Nạp lộ vẻ thận trọng.

“Tốt nhất là mười mét.” Ba Cách Nội Nhĩ cho ra một con số cụ thể.

Bố Nhĩ Nạp vẻ mặt nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Yên tâm đi, Ba Cách Nội Nhĩ thân ái, chúng ta chỉ cần mười phút.”

Ngay sau đó, mọi người được tận mắt thấy Bố Nhĩ Nạp dẫn người của hắn làm một cái cầu kim loại bắc qua con sông nhỏ. Vì tài liệu đầy đủ trong kho, cả quá trình rất nhanh chóng, chỉ tốn bảy tám phút.

Các tạp tu đều được giáo dục chiến đấu chính quy từ nhỏ, phần lớn thời gian đều ở trong học viện, lúc nào được nhìn thấy chuyện này? Nhiều người thậm chí còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hóa ra còn có tạp tu như vậy.

Mà nhân viên chuyên chiến đấu như Âm Trần Cửu lập tức ý thức được trong đội ngũ nếu có một ít người như vậy, năng lực sinh tồn không thể nghi ngờ sẽ tăng lên rất nhiều.

Đây là xây cầu, nếu xây một đơn vị phòng thủ thì sao? Hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian!

Vương Trạch cùng Âm Trần Cửu không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ cảnh giác trong mắt nhau.

Thực lực của trụ sở này mạnh mẽ ngoài dự liệu của bọn họ!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK