Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trần Mộ ngồi trong toa xa, liếc mắt đánh giá rồi thu hồi lại. Với kiến thức ít tới thương cảm của hắn cũng có thể nhìn ra toa xa này xa xỉ tới mức nào. So với toa xa bình thường chỉ đủ cho hai người, thể tích của toa xa này lớn hơn tới vài lần, không gian bên trong rộng lớn tới mức Trần Mộ có thể đứng thẳng mà không sợ đụng đầu vào nóc xe.

Toa xa khổng lồ, cồng kềnh khiến cho tốc độ phi hành khá chậm, bất quá đây chỉ là chuyện nhỏ, đi chậm một chút lại càng an toàn, vững vàng, dễ chịu. Đối với các phú hào ưa hưởng thụ lại vô cùng thoải mái.

Chiếc toa xa này do tập đoàn Trung Châu phái tới đón hắn đi tham gia yến hội, phụ lái chính là thanh niên họ Phí lần trước đem thiếp mời tới, hắn tên là Phí Tranh. Thái độ của Phí Tranh rất tôn kính, nhưng cũng không nói nhiều, Trần Mộ thấy thế cũng hài lòng, nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi.

Khoảng 10 phút sau, cuối cùng cũng đến nơi.

Được Phí tranh dẫn đường, Trần Mộ rốt cuộc cũng gặp được tổng giám đốc tập đoàn Trung Châu, Nhâm Văn Châu.

Nhâm Văn Châu tuổi đã trung niên, bụng hơi phát tướng, một thân trang phục chỉnh tề, tinh thần sung mãn. Thân là chủ nhân, hắn đứng ở cửa với vẻ mặt tươi cười bắt chuyện tiếp khách. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ không ai nghĩ ra vị đại thúc tuổi đã trung niên này lại là kẻ hùng tâm đại chí, sát phạt quyết liệt, tổng giám đốc của tập đoàn Trung Châu, Nhâm Văn Châu.

Cho dù là Tiễn Minh Nhất ở bên cạnh Nhâm Văn Châu lúc này trông cũng không khác gì một vị quản gia.

Phí Tranh thấy tổng giám đốc, vội vàng chạy nhanh lại, tới bên Nhâm Văn Châu nói nhỏ vài câu. Đôi mắt Nhâm Văn Châu sáng người, cười ha hả tự mình bước xuống bậc thang:
- Ta vẫn luôn nghĩ tới Tào tiên sinh, hôm nay được gặp mặt thật là chuyện vui. Tào tiên sinh đã giúp ta nhiều như vậy mà ta lại chưa từng tới cảm tạ, thật xấu hổ.

Trần Mộ mặc dù không hiểu lắm về lễ nghi nhưng cũng biết tuổi đối phương đủ làm chú mình, để cho một người lớn tuổi như vậy hành lễ với mình quả không có đạo lý. Hắn vội vàng khiêm nhường đáp lễ:
- Nhâm tổng giám đốc khách khí rồi, đây chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, không cần để ý. Huống chi với thực lực của tập đoàn Trung Châu, công ty quảng cáo nào mà không tìm được? Có thể được làm đơn đặt hàng này cũng là vinh hạnh của tại hạ.

Lời nói này không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, hơn nữa thần thái Trần Mộ rất thong dong điềm tĩnh.

Trong mắt Nhâm Văn Châu hiện lên vẻ tán thưởng, đánh giá cẩn thận Trần Mộ một phen rồi cảm khái nói:
- Giang hồ sóng lớp sau đè lớp trước a! Tào tiên sinh tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, so với ta năm đó còn giỏi hơn nhiều. Khi bằng tuổi Tào tiên sinh, ta còn đang chơi đùa ở đâu không biết ấy chứ. Đến đây, đến đây, ta giới thiệu với ngươi một chút.

Nhâm Văn Châu nhiệt tình kéo tay Trần Mộ giới thiệu mọi người xung quanh.

Trong mắt rất nhiều khách nhân toát lên vẻ kinh ngạc. Tầm mắt của Nhâm Văn Châu rất cao, tuy có chút khách khí nhưng hắn lại có chút nhiệt tình đối với một vị khách lạ như vậy. Trong góc thỉnh thoảng lại có người xì xào bán tán thầm đoán thân phận của Trần Mộ.

Chỉ là từ trước tới giờ Trần Mộ vẫn vô danh, không ai ở đây đoán được. Đang lúc này, Trần Mộ đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
- Nhân sinh quả nhiên khó đoán được, không nghĩ rằng tới đây lại gặp được Tào tiên sinh, thật khiến người ta vui mừng không thôi.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tới cực điểm đi đến bên Trần Mộ.

- Là ngươi?
Trần Mộ không khỏi nhíu mày.

Cô gái đột nhiên cười một cái, khiến cho khách nhân chung quanh không khỏi nảy sinh một loại ảo giác phảng phất như ánh sáng trong đại sảnh đều tập hợp trên thân thể này. Cô gái này không phải người lạ, đúng là từng tiếp xúc với Trần Mộ vài lần, Tiểu Man. Nàng mặc một cái quần màu đen tuyền, trên ống không đính nhiều trang sức nhưng toàn lại đắt tiền. Hơn nữa nó lại làm bằng vải lụa mềm mại, khiến cho các đường cong hoàn mỹ của nàng hiển lộ không sót chút gì. Nàng như một con thiên nga vươn cái cổ thon dài trắng trẻo, đeo theo một chuỗi vòng sáng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ.

Trên nay nàng cầm một ly hồng tửu, nở nụ cười duyên dáng nhìn Trần Mộ.

- Vu tiểu thư cũng biết Tào tiên sinh?
Nhâm Văn Châu kinh ngạc, chợt hứng thú hỏi.

Tiểu Man thản nhiên nói:
- Lần trước tiểu nữ có hướng tới Tào tiên sinh cầu tạp, không nghĩ tới lại mạo phạm ngài ấy, trong lòng vẫn hối hận khôn nguôi.

Khuôn mặt xinh đẹp của nằng vẫn tươi cười, nhìn không ra nửa điểm hối hận.

Trong lòng Nhâm Văn Châu không tin nhưng ngoài miệng vẫn cười nhẹ nói:
- Kỹ nghệ Tào tiên sinh quả cao siêu, nhưng tiểu thư lại nói cầu tạp, ta không tin Pháp Á Cơ Kim Hội lại không có loại tạp đó.

Pháp Á Cơ Kim Hội! Khách nhân xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, hai ba giây sau lại lập tức ồn ào. Pháp Á Cơ Kim Hội, cô gái xinh đẹp động lòng người này lại là người của Pháp Á Cơ Kim Hội! Bọn họ ngây ngốc cả rồi, tiếng bàn tán hỗn loạn làm cho đại sảnh đột nhiên trở nên ồn ào. Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Tiểu Man lập tức thay đổi. Những thanh niên vốn có vài phần ảo tưởng với Tiểu Man phảng phất như bị dội một thùng nước lạnh lên đầu.

Khách nhân ở đây ngoài Trần Mộ ra thì không ai chưa từng nghe qua Pháp Á Cơ Kim Hội.

Pháp Á Cơ Kim Hội là một cơ kim hội đã có lịch sử lâu đời, lịch sử của nó có thể có tới vài trăm năm trước. Đây là một tổ chức tương đối thần bí, song họ lại có được nguồn tài chính cực kỳ lớn mạnh. Khoảng 100 năm trước, bọn họ bắt đầu lấy hình thức cơ kim hội xuất hiện, bọn họ đầu tư một lượng cực lớn vào các ngành sản xuất và tập đoàn, cách thức này khiến họ khếch trương một cách nhanh chóng.

Tài phú của họ cũng bởi vậy mà đạt tới mức độ vô cùng đáng sợ, lúc ấy gia tộc La Tề là gia tộc giàu có nhất liên bang, còn bọn họ thì bài danh đệ nhị.

Đây là một tổ chức tương đối thần bí, bọn họ thậm chí ngay cả địa điểm làm việc cũng không có. Bọn họ chưa bao giờ tiến hành quảng cáo, cũng chưa bao giờ gióng trống khua chiêng, nhưng chỉ cần ngươi có giá trị, bọn họ sẽ tìm tới ngươi. Có thể nói yến hội này có không ít người có bối cảnh không bình thường nên cũng có ít nhiều tin tức. Sự cường đại của Pháp Á Cơ Kim Hội là không thể nghi ngờ nhưng thực lực của nó không giống như thanh danh mà giới phú hào thường khen ngợi.

Thế lực của bọn họ giống như Lục Đại, lực lượng sung mãn nhưng không phải một phe phái lớn. Đối với các phú hào luôn theo đuổi lợi ích có thể nói đây là điểm bọn họ không thích nhất. Khi hợp tác với một lực lượng mà song phương hơn kém quá xa, ích lợi phân phối cũng không được bảo đảm, mà vẫn đề lớn hơn là ngươi không có quyền lựa chọn có hợp tác hay không.

Khi biết Tiểu Man là người của Pháp Á Cơ Kim Hội, các phú hào đều lộ vẻ kiêng kị. Mà một số ít trong họ có đầu óc cơ trí lại nhìn Nhâm Văn Châu rồi nhìn Tiểu Man với ánh mắt như chợt hiểu điều gì đó.

Trần Mộ là trung tâm của câu truyện nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như Tiểu Man và Nhâm Văn Châu không phải đang nói về hắn.

Tiểu Man ánh mắt trịnh trọng nói:
- Tiểu nữ cũng không phải nói giỡn. Mặc dù tiểu nữ đã gặp qua rất nhiều chế tạp sư, đúng như lời ngài nói, trong Pháp Á cũng có rất nhiều chế tạp sư xuất sắc, tỉ như Nam Tư Lôi Ân tiên sinh, ngài ấy là một trong số ít các chế tạp sư được coi là đại sư ở liên bang. Đáng tiếc là tạp phiến mà Nam Tư Lôi Ân tiên sinh am hiểu chế tạo không thích hợp với ta. Ta vẫn vì vấn đề này mà khổ não, tới khi ngẫu nhiên thấy một món đồ chơi do Tào tiên sinh làm, cách giải thích năng lượng kết cấu đặc biệt của Tào tiên sinh quả khiến ta say mê, cho nên mới mạo muội hướng Tào tiên sinh cầu tạp.

Nàng liếc mắt nhìn Trần Mộ một cái, ý tứ sâu xa nói:
- Nhâm tiên sinh không biết cũng là chuyện bình thường, Tào tiên sinh là người không thích nổi danh, nếu như không phải lần trước ta thấy qua, chỉ sợ đã phải tiếc nuối vì bỏ qua một vị chế tạp sư cao siêu như vậy!

Vẻ mặt Nhâm Văn Châu ngạc nhiên, khách nhân xung quanh cũng xôn xao.

Nhìn qua Trần Mộ vô cùng tầm thường, ngoài chút khí chất thì không thấy có điểm nào đặc biệt. Ngoại trừ Nhâm Văn Châu và Tiễn Minh Nhất thì không ai biết thân phận của hắn. Hiện giờ ánh mắt mọi người đều đều trở nên nóng rực nhìn Trần Mộ.

Một vị chế tạp sư có thể được đại biểu của tổ chức Pháp Á Cơ Kim Hội tán thưởng, thực lực của hắn khẳng định là các chế tạp sư cao cấp bình thường không thể so sánh được. Đã có rất nhiều người bất đầu tính toán trong lòng làm sao quan hệ được với vị Tào tiên sinh thần bí này đây.

Nhưng người ta ngay cả Pháp Á Cơ Kim Hội còn không coi ra gì, xem ra phải suy nghĩ thật kỹ.

Lúc này chợt có người lên tiếng:
- Nhâm tổng giám đốc, sao lại không giới thiệu Tào tiên sinh cho mọi người một chút?

Nhâm Văn Châu vừa định mở miệng, đột nhiên một giọng nữ vừa vui mừng vừa sợ hãi vang lên:
- Tào tiên sinh?

Trần Mộ sửng sốt quay đầu lại, là Tô Lưu Triệt Nhu!

Tô Lưu Triệt Nhu vẫn mặc một bộ quần áo như y vụ tạp tu như bình thường, tay phải dìu một ông già áo trắng. Nàng thấy Trần Mộ, vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Trần Mộ không biết phải nói gì, tham gia một yến hội mà lại gặp đến hai người quen.

Nhưng hắn vẫn hết sức lễ phép nói:
- Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư, chào cô!

Người xung quanh vừa nhìn thấy ông già, vội vàng hướng về phía đó hành lễ. Điều khiến cho Trần Mộ giật mình là ngay cả Nhâm Văn Châu cũng rất tôn kính mà hành lễ với ông, những người khác phía trước cũng vội vàng tránh ra tạo thành một con đường nhỏ.

- Hội trưởng, lão nhân gia người có khỏe không?

- Ngài sao lại tới đây? Hắc Đạt xin vấn an ngài?

- Khổng lão, tôi xin thay mặt gia mẫu vấn an ngài…

Lão già cười ha hả bắt chuyện với mọi người. Những người xung quanh vẫn rất cung kính lão. Tinh thần lão sung mãn, sắc mặt hồng thuận, thủy chung chỉ cười ha hả. Tô Lưu Triệt Nhu vẫn mặc một bộ đồ tạp tu y phục bình thường, ôn thuận dìu lão, không hoa lệ, không cầu kỳ nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.

- Tô Lưu Triệt Nhu đại nhân, xin chào!

- Tô Lưu Triệt Nhu đại nhân, tiểu nữ mấy ngày nay vẫn nhớ tới ngài, không biết ngài có thể tới tệ xá kiểm tra qua đứa nhỏ này một chút không?

Mọi người sau khi bắt chuyện với lão nhân gia, lập tức sôi nổi vấn an Tô Lưu Triệt Nhu.

Tô Lưu Triệt Nhu vội vàng gật đầu đáp lễ, đi thẳng tới bên người Trần Mộ, chung quanh mới dần dần an tĩnh lại. Tô Lưu Triệt Nhu nhỏ giọng nói thầm với lão nhân vài lời, lão nhân lập tức lộ ra ánh mắt kỳ lạ, nhìn Trần Mộ từ trên xuống dưới, trầm tư không nói.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Trần Mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK