C507: Ào ào xuất thủ
Đường Hàm Phái xem hết phân tích của La Tây Cư, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, lẩm bẩm:
- Chính là hắn.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một thiếu niên thân hình gầy gò, khoảng thời gian tại thành La Dữu thì thiếu niên này là người lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất trong hắn.
Người chế tạo dãy tạp phiến con số, còn có thủ hạ có thể chế tạo được Hải Tinh bảo, mấy thứ này đối với hắn đều có đủ lực hấp dẫn. Nếu không phải nhờ vào lực lượng của Hải Tinh bảo, hắn cũng không cách nào giết chết Tiếu Nguyên.
- Đại nhân, đây là tình báo liên quan đến Đàm Vũ. - Thiệu Tuyết cung kính đưa lên một tấm tạp phiến.
Đại nhân coi trọng Đàm Vũ, nàng vẫn không thể lý giải. Từ mấy năm trước đại nhân đã bắt đầu ngầm thu thập tất cả tình báo liên quan đến Đàm Vũ. Mà khi đó, đại nhân trong trường học bất quá chỉ đảm nhiệm trưởng ban giáo vụ.
- Ừm. - Đường Hàm Phái tiếp nhận tạp phiến từ nàng, bỏ vào tạp ảnh bá phóng nghi (dụng cụ trình chiếu - đầu projector) bắt đầu xem lướt qua, ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hai luồng quang mang.
Thiệu Tuyết hít thở tắc nghẽn, đi theo đại nhân đã lâu, nàng hiểu được đại nhân nhất định đã có phát hiện đặc biệt gì đó.
Đóng kín tạp ảnh bá phóng nghi, Đường Hàm Phái nhắm mắt trầm tư, tay phải của hắn theo tiềm thức xoa quyển sổ ghi chép màu đen trước mặt. Hồi lâu, hắn bỗng nhiên mở to mắt.
Thiệu Tuyết thầm rùng mình, hơi cúi đầu khom người, đợi mệnh lệnh của Đường Hàm Phái.
- Giao cho ngươi nhiệm vụ hạng nhất. - Đường Hàm Phái lạnh nhạt nói.
- Rõ! - Thiệu Tuyết không chút do dự đáp.
Đường Hàm Phái nhẹ nhàng nói:
- Còn nhớ ta lần trước giao cho ngươi điều tra chuyên gia tạp giới tương đối nổi tiếng của Liên Bang không?
- Nhớ.
Thiệu Tuyết đáp:
- Bộ môn tình báo mấy năm nay vẫn không gián đoạn điều tra phương diện liên quan. Thế nhưng bởi vì ngài không truyền đạt mệnh lệnh tiến thêm một bước nên chúng tôi không thực hiện bất luận hành động gì.
- Làm không sai.
Đường Hàm Phái mỉm cười tán dương. Thiệu Tuyết mừng thầm, có thể được đại nhân tán dương thực không phải việc dễ dàng. Đường Hàm Phái tắt ý cười, nghiêm nghị nói:
- Vận dụng tất cả lực lượng chúng ta có thể vận dụng được, đón toàn bộ những người đó về học phủ. Không để sót người nào.
- Rõ! - Thiệu Tuyết nghiêm nghị tuân mệnh.
- Công việc này phải hoàn thành nhanh một chút. Những người này sau khi tiếp đón đến thì thành lập ngay một viện nghiên cứu tạp giới đi.
- Rõ!
- Trong khoảng thời gian này, ta muốn ra ngoài một chuyến. - Đường Hàm Phái lạnh nhạt nói.
Thiệu Tuyết cực kỳ hoảng sợ:
- Đại nhân! Thời gian này… Đường doanh vừa mới hoàn thành việc xây dựng lại, tình thế kinh đô cũng không thể xem như ổn định, các đổng sự còn cả những thế gia có lịch sử lâu đời âm thầm làm chuyện mờ ám không ngừng, chỉ bởi vì đại nhân tự mình tọa trấn kinh đô, không ai có dũng khí làm càn. Nhưng mà nếu như đại nhân vào lúc này rời kinh đô, thế cục kia rất có khả năng mất khống chế.
Đường Hàm Phái phất phất tay, ngắt lời Thiệu Tuyết:
- Không phải lo lắng, ta đã có an bài.
Thiệu Tuyết nhìn Đường Hàm Phái không nhịn được có chút hoảng hốt. Đại nhân trước kia từ đầu chí cuối làm cho người ta có cảm giác nho nhã mà đầy phong độ, tựa như một vị học giả. Hiện tại trở nên càng thâm trầm mà không lường được, vẻ bình tĩnh thong dong trên mặt dường như không có chuyện gì có thể gợn sóng nước trong lòng hắn.
Chỉ có đại nhân cường đại như vậy mới có thể dẫn dắt Liên Bang Tổng Hợp học phủ hướng tới ánh sáng!
Trung Đạt Thư Phủ.
Giải Yến Bạch ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, hắn vừa mới thông qua sự nhất trí đồng ý của cao tầng thư phủ, đảm nhiệm chức Phủ chủ mới của Trung Đạt Thư Phủ. Chi Liên phu nhân cười mỉm nhìn bộ dạng hắn bất an nóng nảy, trong lòng lại thở phào.
- Phủ chủ, ngài hiện tại đã có thể phát ra mệnh lệnh. - Chi Liên phu nhân cười nói.
Giải Yến Bạch cười khổ, cặp mày rậm cơ hồ nhíu thành một đường thẳng:
- Đã quen với cuộc sống trong rừng cây, hiện tại ngay cả lớp vỏ bọc của sô pha cũng thấy là lạ. Phiền phu nhân thay hết mấy thứ này, đổi lại một số đồ dùng trong nhà đan bằng mây, đơn giản một chút, mấy thứ này thật là làm hao mòn ý chí của người ta.
Cái này giữa phòng hiệu trưởng xa hoa đến cực điểm, đèn treo bằng bảo thạch nguyên chất, sô pha với lớp vỏ bọc đắt đỏ nhất, bàn gỗ huyết sam tấc gỗ tấc vàng…
Chi Liên phu nhân sảng khoái nói:
- Không thành vấn đề, ta lập tức cho người đổi lại.
Giải Yến Bạch than nhẹ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trầm trọng. Suy nghĩ một lát, hắn trầm giọng nói:
- Ta biết tình hình thư phủ không tốt lắm. Ta lấy thân phận Phủ chủ Trung Đạt Thư Phủ truyền lệnh, ngoại trừ truyền thừa Thiên Tự bộ, tất cả truyền thừa khác công khai cho đệ tử! Thư phủ ba tháng sau tiến hành các hạng tỷ thí, đồng học chiến thắng có thể nhận được tạp của học phủ.
- Điều này…
Chi Liên phu nhân sắc mặt đại biến, nhưng không lên tiếng phản đối, mà chỉ nói:
- Chỉ sợ Hội đồng trưởng lão không đồng ý.
Ngay lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo trầm thấp.
- Trung Đạt Thư Phủ đội trưởng Tam Hoa đội Liêm Qua báo cáo có mặt!
- Vào đi!
Một người đàn ông vạm vỡ đằng đằng sát khí tiến vào phòng hiệu trưởng, dáng người hắn khôi ngô, tóc giống như những chùm lò xo, vẻ mặt dữ tợn, tướng mạo hung ác. Đôi mắt như chuông đồng, trong lúc nhắm vào mở ra sát khí tỏa ra bốn phía.
Chi Liên phu nhân than nhẹ một tiếng, liền không nhắc lại nữa. Chứng kiến điều này, nàng hiểu hết rồi, thế nhưng nó cũng trong dự liệu của nàng. Với cá tính của Giải Yến Bạch, không lên hiệu trưởng thì thôi, một khi tiếp nhận vị trí này rồi tuyệt sẽ không cho phép người khác cản trở. Tam Hoa đội là lực lượng tinh nhuệ nhất của thư phủ, xưa nay chỉ trung thành với mỗi một đời Phủ chủ.
Nàng cũng biết, mệnh lệnh này của Giải Yến Bạch đối với những lão già cổ hủ trầm trọng của Trung Đạt Thư Phủ mà nói, không thể nghi ngờ là một liều cường tâm châm (强心针- liều thuốc có tác dụng kích thích trái tim, cơ tim co bóp tốt hơn, nhịp tim nhanh hơn...). Trung Đạt Thư Phủ vẫn noi theo chế độ hệ truyền thừa nghiêm ngặt theo cấp độ, tạp tu bình thường thi được vào Trung Đạt Thư Phủ rất khó có được những truyền thừa có uy lực cường đại, càng đừng nói học phủ trao tạp.
Truyền thừa và tạp phiến lợi hại đại bộ phận đều nằm trong tay Hội đồng trưởng lão.
Giải Yến Bạch năm đó cũng là nạn nhân của chế độ này, đối với tệ nạn tai hại của nó quá rõ ràng.
- Đến lúc trao tạp phiến cho những đệ tử ấy còn phải phiền phu nhân. - Giải Yến Bạch hơi khom người.
Chi Liên phu nhân mỉm cười, lời nói tràn ngập tự tin:
- Phủ chủ yên tâm, nếu nói chế tạp, Trung Đạt Thư Phủ ta đúng là có một không hai trong Lục Đại.
Nàng bỗng nhiên trong lòng đã hiểu ra, sự kết thúc thời đại cũ của Trung Đạt Thư Phủ đã không thể tránh khỏi. Giải Yến Bạch này mặc dù đắc tội Hội đồng trưởng lão, nhưng lại tranh thủ được tâm của tuyệt đại đa số học viên.
- Phủ chủ muốn đi bái phỏng người phụ trách của Bách Uyên phủ không? - Chi Liên phu nhân hỏi.
Đôi lông mày rậm của Giải Yến Bạch giãn ra, cười trừ:
- Tạm thời không cần để ý tới hắn.
- Vậy ta lui xuống trước. - Giọng Chi Liên phu nhân cung kính cáo lui, nàng mặc dù tuổi tác bối phận đều cao hơn Giải Yến Bạch, nhưng ở chỗ chính thức, lại cần biểu thị tôn kính với Phủ chủ, đây cũng là một dạng ủng hộ của nàng đối với Giải Yến Bạch.
- Làm phiền phu nhân rồi. - Giải Yến Bạch không dám thất lễ.
Cho đến khi Chi Liên phu nhân đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, trong cả quá trình, Liêm Qua giống như cỗ máy đứng đó, không phát ra bất cứ thanh âm gì, không hề động đậy dù chỉ một ngón tay.
Giải Yến Bạch trầm giọng nói:
- Phái những người này tới bảo vệ sư phụ của ta, đừng làm người không liên can kinh hãi.
- Rõ!
Liêm Qua quát mạnh như sấm, một luồng sát khí tựa như đột nhiên nổ tung.
- Hãy đi đi.
Liêm Qua thi lễ, mang theo sát khí sải bước rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Giải Yến Bạch đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, nhìn vào những mái cong theo lối cổ đập vào mắt, dường như có thể thấy dấu tích lịch sử hằn lên đó. Tay phải hắn chợt nắm chặt, hít thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định!
Hắn không chút do dự bay lên trời ra phía ngoài, hắn muốn đi tìm một người.
Trần Mộ đi đến sân huấn luyện, hắn cần chú ý tới thành quả huấn luyện mỗi ngày của đám tạp tu này, không có ai chỉ đạo, hắn chỉ có thể tự mình đến. Cũng may hắn có một bản mẫu kế hoạch huấn luyện Ba Cách Nội Nhĩ định ra, lại hồi tưởng Ba Cách Nội Nhĩ cùng Khương Lương huấn luyện tạp tu như thế nào, hắn không ngừng sửa đổi nội dung huấn luyện.
Bước nhanh trong các tạp tu đang huấn luyện, ánh mắt hắn dán sát vào bọn họ. Thực lực đám tạp tu này vượt xa so với trình độ tạp tu lúc chiêu mộ tại căn cứ, nhưng trong tình huống hai bên với số lượng tương đương giao chiến, tạp tu của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn chắc chắn tất thắng.
Thế nhưng cục diện trước mắt đã vượt ra khỏi dự tính của hắn, sự tự tin trong lòng đối với kế hoạch của mình không khỏi càng gia tăng vài phần.
Các tạp tu đang huấn luyện thấy Bạch tổng quản đã đến, mỗi người đều ra sức. Bọn họ đến giờ đối với tương lai tràn đầy tin tưởng, một chút nghi kỵ trước đó trong lòng đã sớm không cánh mà bay, đại nhân chính là người được chính La Tây Cư đại nhân tán dương!
Trong lòng mọi người, Đường Hàm Phái là vương giả trong tạp tu, mà La Tây Cư lại là vô địch trí giả trong chỉ huy giả!
Đám tạp tu đến cậy nhờ này đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, bọn họ rất rõ ràng một người thủ lĩnh đoàn đội tố chất gì quan trọng hơn. Bọn họ phần lớn tự phụ bản lĩnh xuất sắc, lại không thích một giuộc với Lục Đại, mà sự xuất hiện của Trần Mộ đã hé mở tương lai cho bọn họ. Mặc dù đại nhân cơ bản không nói gì, nhưng vẫn có thể mang đến cảm giác an toàn cho họ.
Đối với việc đại nhân yêu cầu bọn họ huấn luyện, bọn họ không chút oán thán, cũng không ai nghi ngờ chất vấn, dù là sự huấn luyện này hoàn toàn bất đồng với thứ bọn họ đã quen tiếp xúc.
Ảnh hưởng của La Tây Cư còn vượt xa không chỉ có thế.
Căn cứ vào báo cáo của Thái Thúc Dong, vào ngày hôm sau công bố đoạn ghi âm của La Tây Cư, số lượng tạp tu tới báo danh đột nhiên tăng vọt mấy lần.
Nét mặt già nua của Thái Thúc Dong mỗi ngày đều nở như hoa, gia tộc Thái Thúc hiện tại đã ổn định ở vị trí thế lực số 1 tại thành Đông Thụy, vô luận là lực chiến đấu hay là ảnh hưởng. Lão nhân nghiễm nhiên như trẻ đi mười mấy tuổi, công lên việc xuống, tinh lực so với người tuổi trẻ cũng được. Lực ảnh hưởng tăng nhiều nên trên phương diện sinh ý gia tộc Thái Thúc mọi việc cũng đều thuận lợi, lợi nhuận năm nay bằng hai lần so với năm trước.
Nhưng Thái Thúc Dong luôn bận rộn sáng sớm hôm nay lại không làm chuyện gì. Hắn thay một bộ quần áo chỉn chu vừa mới may, dẫn theo một nhóm hộ vệ, hắn hoàn toàn không để ý đến gió tuyết đầy trời, tự mình chờ đợi ngoài thành Đông Thụy. Mỗi một hộ vệ trong lòng buồn bực, đại nhân vật gì không ngờ lại khiến gia chủ tự mình tới đón?
Đợi năm giờ trong băng tuyết ngập trời, trên mặt Thái Thúc Dong cũng không thấy nửa điểm mất kiên nhẫn, đám hộ vệ còn không biết điều?
Ngay vào lúc này, xa xa phía chân trời xuất hiện một điểm đen.
Chỉ trong chớp mắt, điểm đen này đã xuất hiện cách mọi người không xa!
Tốc độ nhanh thật! Tất cả tạp tu trong lòng đều hoảng sợ, tốc độ nhanh đến mức bọn họ không dám tưởng tượng, cao thủ!
Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã vọt tới trước mặt.
Một khuôn mặt lạnh băng mà xinh đẹp như thiên tiên xuất hiện trước mắt mọi người, đôi mắt màu lam nhạt như bông tuyết mang theo hơi lạnh thấu xương, chỉ thoáng tiếp xúc là cả người cứng đờ.
- Thái Thúc Dong bái kiến Bách Nguyệt các hạ! - Thái Thúc Dong cung kính hơi khom người.
Bách Nguyệt vội vàng đáp lễ, giọng nói giống như chuông gió do bông tuyết chế tạo thành, trong trẻo nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt:
- Bách Nguyệt không dám! Làm phiền gia chủ gia tộc Thái Thúc chờ như thế lâu, Bách Nguyệt cảm thấy không yên.
Bách Nguyệt… Bách Nguyệt…
Đám hộ vệ lúc này mới hồi phục tinh thần, đều khiếp sợ ngây dại tại chỗ, tựa như bức tượng băng vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK