Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mắt của Trần Mộ cũng nhìn về phía những người này, hắn tự nhiên biết rõ Đảng Hàm, nhưng khi thấy hắn hết sức ngoan ngoãn theo sát phía sau người đàn bà che mặt thì Trần Mộ cảm thấy có chút kinh ngạc. Thoạt nhìn thì Đảng Hàm là người hầu của người đàn bà thần bí này, mà dường như ngay cả người đàn ông mang mặt nạ cũng có địa vị cao hơn hắn rất nhiều. Khiến cho Trần Mộ cảm thấy khó tin nhất là hắn cảm giác người đàn bà này có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Chẳng lẽ là người quen?

Trần Mộ âm thầm lắc đầu, tại khu Thiên Đông Lý hắn không hề có người quen, tại sao lại cảm thấy người đàn bà kia có chút quen mắt? Khi hắn thấy tấm khăn che mặt trên khuôn mặt nàng thì nhất thời cảm thấy quái dị, tại sao phụ nữ đều thích mang khăn che mặt?

Bất quá lúc này hắn không muốn suy nghĩ nhiều mà muốn nhân cơ hội này rời đi. Ảnh hưởng của câu nói kia đối với Cận Âm không ngờ lại lớn như thế, ngay cả Trần Mộ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn không biết chiêu thức Kì Lung Thiên Cát tuyệt đẹp kia đã xuất hiện trong những giấc mơ của Cận Âm không biết bao nhiêu lần, trong vô thức, mầm mống sợ hãi trong lòng hắn đã được gieo xuống.

Bình thường Cận Âm cũng không ý thức được sự tồn tại của mầm mống sợ hãi này, nhưng khi hắn đối mặt với Trần Mộ thì mầm mống sợ hãi vốn núp sâu trong lòng hắn đột nhiên bộc phát, xâm nhập vào trong mỗi sợi dây thần kinh của hắn.

Đảng Hàm mặc dù cũng thua trên tay Trần Mộ nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Trần Mộ lại mang theo sự khiêu khích và chiến ý mãnh liệt.

Phu nhân khẽ cười một tiếng: “Vị này có phải là Kiều Nguyên tiên sinh? Mới vừa rồi nghe Kiều tiên sinh nói Cận Âm là kẻ bại trận, không có tư cách khiêu chiến, lời này quả thật rất có lí, kẻ bại trận cũng dám cao giọng hay sao? Phải chăng Kiều tiên sinh cảm giác được không có độ khó, không có tính khiêu chiến, không thèm chấp nhặt?”

Phu nhân mỉm cười, ánh mắt chuyển động, khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Kiều Nguyên không chút thay đổi, giống như một kẻ đần độn đứng im một chỗ thì không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng. Từ những biểu hiện vừa rồi của Kiều Nguyên mà nói, hắn cũng không phải là loại người hiền lành chất phác, tại sao hắn lại không nói lời nào?

Bất quá nếu đối phương không phản bác thì chẳng phải là cơ hội để nàng có thể tự do phát huy hay sao? Nàng cười duyên nói: “Tiểu nữ cả gan có một đề nghị, thủ hạ của tiểu nữ cũng có một người là bại tướng dưới tay tiên sinh. Trong bọn họ, tùy ý một người tự nhiên không phải là đối thủ của tiên sinh, nhưng nếu như hai người liên thủ có lẽ là đủ sức đánh một trận. Tiểu nữ cảm giác được, Kiều tiên sinh lấy một địch hai mới phù hợp với thân phận và thực lực của tiên sinh. Không biết Kiều tiên sinh cảm thấy thế nào?” Nói xong nàng không đợi Trần Mộ trả lời, liền đột nhiên xoay người, cao giọng hỏi mọi người xung quanh: “Mọi người cảm thấy có được hay không?”

Khi nàng nói Kiều Nguyên phải lấy một chọi hai, mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Kiều Nguyên mặc dù đánh bại Cận Âm và Đảng Hàm, nhưng bất quá cũng chỉ thắng hiểm Đảng Hàm mà thôi. Hai gã trong top 100 cao thủ Hắc Tuyến Tinh bảng liên thủ khiêu chiến một gã cao thủ khác cũng nằm trong top 100 cao thủ Hắc Tuyến Tinh bảng, đề nghị này nằm ngoài dự tính của mọi người.

Nhưng khi người phụ nữ thần bí kia đột nhiên hướng về phía bọn họ hỏi ý, thì những tên chỉ e thiên hạ không loạn này đồng loạt gân cổ lên hô: “ Được!”

Những người dân đang xem trước thu hình huyễn tạp cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ, dường như đây không phải là khiêu chiến mà giống như một tiết mục giải trí bình thường mà thôi, nhưng những cao thủ đang quan sát không người nào cười cả.

Người đàn bà thần bí nói khéo mấy câu khiến cho Kiều Nguyên liền lâm vào tình trạng phóng lao thì phải theo lao. Nếu lúc này hắn lùi bước thì thanh danh sẽ mất hết, hơn nữa còn mang tiếng là một kẻ hèn nhát. Rất nhiều người đang suy nghĩ, nếu như đổi thành chính mình thì sẽ làm như thế nào?

Lúc này Kiều Nguyên vẫn ngơ ngác đứng đó, giống như không hề nghe thấy.

Sự khác thường của Trần Mộ rất nhanh khiến cho mọi người chú ý, giọng nói của mọi người nhỏ dần đi, bọn họ tò mò chăm chú nhìn vào Trần Mộ, hắn đang suy nghĩ điều gì?

Những tiếng hét gào bên ngoài, Trần Mộ một câu cũng không nghe được.

Tất cả tinh thần của hắn, khi nghe những lời nói của người đàn bà thần bí kia, giống như bị sét đánh. Giọng nói này, cả đời này hắn không thể quên được.

Khó trách chính mình cảm giác người đàn bà này có chút quen thuộc, thật không ngờ lại là người quen - là vị phu nhân thần bí của Pháp Á! Ngưỡng An chết trên tay của nàng. Nàng là người đàn bà đầu tiên mà Trần Mộ chủ động muốn giết chết. Không nghĩ tới lần đó hắn cố ý dẫn Tiếu Nguyên tới chỗ Pháp Á, không ngờ hắn lại không giết chết nàng.

Mỗi một lời của người đàn bà này truyền vào tai Trần Mộ cực kì rõ ràng, nhưng lúc này hắn như hồn lìa khỏi xác, không có bất cứ phản ứng gì. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, khí huyết dâng lên, trong lồng ngực có một cục nghẹn ngày càng trở nên mãnh liệt khiến cho mỗi lỗ chân lông của hắn như muốn nứt ra.

Bạn bè của Trần Mộ không nhiều lắm, Ngưỡng An là một trong số đó. Bọn họ lúc đầu hợp tác buôn bán, rồi sau đó chính thức trở thành bạn bè, Ngưỡng An thậm chí đem con mình giao cho Trần Mộ bảo vệ, đây là một loại tín nhiệm như thế nào a!

Nhìn người đàn bà đứng trước mắt mình, trong lòng Trần Mộ dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, muốn đem nàng ‘giã’ thành từng mảnh.

Nhưng lý trí mách bảo cho hắn biết mình không thể. Tất nhiên, hắn không thể! Đảng Hàm bên người nàng có thực lực không kém mình bao nhiêu, mà người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng lại khiến cho Trần Mộ cảm thấy cực kì nguy hiểm. Hắn thậm chí cảm giác được, người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng nhất định không hề thua kém những cao thủ hàng đầu liên bang như Tiêu Tư hiệu trưởng.

Hắn không có cơ hội, hắn còn chưa tới gần đã bị đánh cho tan xác. Trừ phi hắn và Duy A liên thủ may ra còn có một chút cơ hội. Nhưng Cận Âm đang ở đây, có nghĩa là những thành viên khác của Thiên Vân chắc chắn cũng đang nấp trong bóng tối. Úy Trì Bách và Văn liên thủ, hơn nữa còn có người đàn ông mang mặt nạ đồng kia, có lẽ ngay cả Đường Hàm Phái cũng không dám khinh thường lỗ mãng tấn công, huống chi bây giờ Bộ Mặc còn đang ở trong phòng huấn luyện. Chiến đấu ở mức chênh lệch này, cơ hội sống sót của mình hầu như không có, còn Bộ Mặc căn bản khó có khả năng sống sót.

Một bên là tính mạng của mình và đồng bạn, một bên là quyết tâm muốn thay bạn báo thù, hai ý nghĩ này giống như rắn độc đang cắn xé tim gan Trần Mộ.

Trần Mộ cảm giác rất bực bội, chưa bao giờ cảm thấy bực bội như thế, trong lồng ngực dường như có một đám lửa đang hừng hực thiêu đốt, càng đốt càng cháy. Nhiệt độ trong máu hắn đang không ngừng lên cao, như muốn sôi trào, xương của hắn bị thiêu đốt thành màu hồng, mỗi một sợi dây thần kinh như đang bị nướng, thân thể của hắn không tự chủ run rẩy, run rẩy!

Nhưng lúc này vẻ mặt của hắn bình tĩnh dị thường, không hề có một chút gợn sóng, không có một chút nhấp nhô, giống như nước đọng trong ao tù. Cặp mắt trống rỗng, không có một chút ánh sáng, không có mục tiêu.

Nếu như Lôi Tử ở đây, nhất định hiểu được Trần Mộ đang phẫn nộ, hắn đang cực kì phẫn nộ. Hắn càng giận dữ thì trên mặt hắn càng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Đáng tiếc vị phu nhân thần bí không biết, Đảng Hảm không biết, Cận Âm không biết mà ngay cả Lận Dao và A Tinh đang đứng bên cạnh Trần Mộ cũng không biết. Trần Mộ không dám di chuyển, lí trí nói cho hắn, chỉ một động tác nhỏ cũng có khả năng làm cơn giận dữ đang bành trướng đến cực hạn trong lòng hắn bộc phát ra, hắn sẽ đánh mất lí trí không còn để ý tới bất cứ điều gì mà phát động công kích đánh tới người đàn bà đáng chết.

Ẩn giấu phía sau cặp mắt trống rỗng kia là lửa giận ngút trời và sát khí mãnh liệt vô cùng.
Đúng vậy, ta không thể giết mi, nhưng ta sẽ khiến mi phải chịu nhục nhã và mùi vị của cừu hận.

Lặng im một hồi thật lâu, mọi người rốt cuộc thấy Kiều Nguyên mở miệng.

Giọng nói trầm thấp mang theo một lực lượng khiến cho tim mỗi người đập loạn cả lên: “Đề nghị của ngươi không tồi. Bất quá ta lấy một địch hai, chẳng lẽ không có được một chút phần thưởng chiến thắng nào hay sao?”

“Phần thưởng chiến thắng?” Vị phu nhân thần bí sửng sốt, chợt cười duyên nói: “Có ý tứ, nói xem ngươi muốn phần thưởng gì?”

“Ta muốn ngươi làm một chuyện.”

“A, chuyện gì? Nếu quá giới hạn thì không thể được.” Vị phu nhân thần bí kiều mị cười khiến cho tinh thần của mọi người nhộn nhạo hẳn lên: “Vạn nhất ngươi muốn ta cởi quấn áo, chẳng phải là ta bị thiệt thòi lớn hay sao. Hoặc là ngươi muốn ta hầu hạ, chẳng lẽ ta phải chịu như vậy.”

“Hôn môi một cái trước mặt mọi người, yêu cầu này không quá mức chứ?” Giọng nói của Trần Mộ càng thêm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện gì đó không liên quan gì đến mình.

“Lớn mật!” Người đàn ông mang mặt nạ đồng giận dữ, bước lên phía trước, một cỗ khí thế cực kì kinh khủng tràn ngập giữa sân, dường như khí lạnh thấu xương của mùa đông đột nhiên tràn về.

Sắc mặt của tất cả các tạp tu đều kịch biến, những người bình thường dưới uy áp khủng khiếp như vậy, hai chân mềm nhũn, mặt không còn một chút máu, ngã trên mặt đất. Hiện trường trở nên hỗn loạn, những tiếng hét chói tay và tiếng khóc vang lên không ngớt. Xoát, những tạp tu đứng gần ba người này như bị điện giật vội vàng lui về phía sau, trong chớp mắt xung quanh ba người trở nên trống rỗng không có một bóng người.

Hai mắt của người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng hai chăm chú nhìn Trần Mộ, sát khi dào dạt. Trần Mộ đang ở trung tâm của cơn lốc vẫn bình tĩnh như cũ.

“Thế nào? Không dám sao?” Giọng nói bình tĩnh mà hờ hững, không hề có một chút cảm giác.

Nhưng giọng nói không hề có chút cảm giác nào này lại khiến cho vị phu nhân thần bí cảm thấy sự mỉa mai mãnh liệt vô cùng của Trần Mộ.

Vị phu nhân thần bí giơ tay lên, ngăn cản người đàn ông mang mặt nạ đồng đang muốn đi tới phía trước, giọng nói lạnh như băng: “Có thể, nhưng nếu như ngươi thua thì sau này ngươi sẽ là nô lệ của ta!”

“Được!” Vẫn là giọng nói hờ hững nhưng người đàn bà che mặt dường như nghe thấy trong đó ẩn chứa sự kiên quyết. Đột nhiên nàng cảm thấy có chút hối hận, bất quá lúc này chuyện đã không thể vãn hồi được nữa, trước mắt bao nhiêu người, nàng không thể lui bước.

Hơn nữa nàng không tin Kiều Nguyên thật sự có thể lấy một địch hai. Không chỉ nàng mà ngay cả người đàn ông mang mặt nạ đồng cũng không tin, hắn cười lạnh nói: “Hắn phải thua.”

Vị phu nhân thần bí gọi Đảng Hàm, lạnh lùng và chăm chú nhìn hắn: “Trận chiến này, thắng sẽ được trọng thưởng. Thua là chết.”

Đảng Hàm rùng mình trong lòng: “Xin phu nhân yên tâm.”

Mọi người lúc này mới khôi phục bình tĩnh, không ai còn dám nói chuyện, không có ai dám đùa giỡn. Người nào cũng biết, trận chiến sắp tới sẽ là một trận chiến cực kì tàn khốc, không chết không dừng.

Những người ngồi xem trước thu hình huyễn tạp đều nín thở, hai mắt không chớp, lo lắng sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Trần Mộ đứng yên ở đó, vẻ mặt không hề có một chút thay đổi.

Hắn đang gắng hết sức để áp chế cơn giận dữ trong lòng, đầu óc của hắn lúc này cực kì tỉnh táo. Đây là một trạng thái hết sức kì quái, thân thể của hắn rất nóng, điều này làm cho hắn cảm giác như chính mình đang bị cháy. Máu trong người như muốn sôi trào, mỗi một sợi dây thần kinh đều khát vọng, khát vọng được phát tiết cơn giận dữ đang làm hắn run rẩy, phát tiết ra chiến ý đang làm hắn run rẩy!

Hắn có thể cảm nhận được sự điên cuồng của chính mình rất rõ ràng, đầu óc của hắn giống như một khối băng bị một ngọn lửa bao vây lấy, từ từ cảm nhận độ nóngvà nhiệt lượng của ngọn lửa.

Người đàn bà che mặt đột nhiên phát hiện, cặp mắt trống rỗng của Kiều Nguyên chợt phát sinh những biến hóa kinh người, giống như một đám cỏ khô bị bỏ vào trong ngọn lửa.

Nó đang điên cuồng thiêu đốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK