Mồ hôi trên trán Trần Mộ như có thể tập hợp thành một dòng sông nhỏ, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn ảnh. Bất tri bất giác hắn đã duy trì tư thế này ba giờ, cấu vân thật cổ quái! Trần Mộ vắt hết óc mới miễn cưỡng phân biệt được một loại kết cấu, vài loại còn lại hắn đều không nhận ra. Mà phân biệt được kết cấu vân này hắn cũng đả tổn hao tâm lực rất lớn.
Khi hắn vừa mới cân nhắc công dụng của cấu vân này, màn ảnh đột nhiên tối sầm lại. Chính là biến cố này mới đem Trần Mộ từ trong suy tư bừng tỉnh.
Hắn mịt mờ nhìn bốn phía, tự hỏi suốt ba giờ làm hắn khó có thể phục hồi đầy đủ tinh thần. Ước chừng nửa phút sau hắn mới dần dần thanh tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy cả người ẩm ướt khó chịu, lúc này mới phát hiện trong lúc tập trung cả người mình đã đầy mồ hôi.
Cấu vân này không chỗ nào không cổ quái tới cực điểm, khác xa hệ thống tạp phiến của Thiên Du liên bang, cho dù là lý luận của tạp phiến thần bí cũng sai biệt rất lớn. Bất quá rất may là không phải không chút liên hệ với tri thức lí luận bên trong tạp phiến thần bí. Trần Mộ có thể phân biệt được một loại cấu vân cũng là nhờ hệ thống lí luận bên trong tạp phiến thần bí.
Đây là một loại cấu vân cùng loại với trù tạp, bất quá nó cũng có sai biệt nhất định. Nếu chỉ nói về trình độ tinh tế, so với tri thức trong tạp phiến thần bí còn cao hơn một chút. Vậy mới khiến Trần Mộ có thể miễn cưỡng phân biện được một loại cấu vân, nếu không cho dù muốn cũng không được. Cấu vân phức tạp đó đối với hắn quả thực rất khó hiểu.
Cố cử động cái cổ đã có chút bủn rủn, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Alfonso, thấy hắn vẻ mặt mê muội nhìn chằm chằm vào màn ảnh. Màn ảnh trước mắt Alfonso là một đồ án kết cấu cực kỳ phức tạp, mới chỉ nhìn lướt qua Trần Mộ đã tự biết mình thu hồi ánh măt, quá hoa mắt.
Nhìn bốn phía xung quanh, Trần Mộ không nhịn được cười khổ, trong tình trạng này mình còn có thể mê muội lâu như vậy. Hèn chi phân mình và Alfonso tới cùng một nơi, hóa ra mình và Alfonso đều điên cuồng chẳng khác gì nhau.
Trần Mộ sau khi khôi phục tỉnh táo bắt đầu đánh giá xung quanh.
Xung quanh tối đen như mực chỉ có một khối màn ảnh hình chữ nhật lơ lửng giữa không trung.
Kinh nghiệm của Trần Mộ nói cho hắn, nếu không thể tìm được phương pháp chính xác vậy không thể nào thoát khỏi huyễn tượng này, nhưng hắn cũng không cách nào tìm được phương pháp chính xác. Lần này và lần hắn tiến vào thần bí tạp phiến bất đồng. Huyễn tượng của tạp phiến thần bí dù sao cũng là do hắn phóng ra, an toàn của hắn được bảo đảm. Cái này mặc dù cũng là huyễn tượng, mặc dù cũng là hắn khởi động nhưng người phóng thích lại không phải là hắn.
Lần này không thể nghi ngờ càng nguy hiểm.
Thế nhưng lúc này Trần Mộ cũng chẳng có cách nào.
Đúng lúc này âm thanh đột nhiên vang lên:
- Phán định quyền hạn ban đầu kết thúc!
Trước mắt Trần Mộ đột nhiên hiện lên một màn ảnh, suýt nữa khiến hắn giật mình, trên màn ảnh viết đầy các chữ số, Trần Mộ nhìn hoa cả mắt, chẳng hiểu gì cả.
Bất quá âm thanh kia lại giải khai nghi hoặc trong lòng hắn:
- Bởi vì hệ thống hư tổn, trước mắt ưu tiên khôi phục hề thống, điểm quyền hạn này là ưu tiên đối với người có khả năng cống hiến nhất. Phán đoán ban đầu, điểm số của ngài là mười lăm, là người cao nhất trong số tham gia phán định. Chúc mừng ngài, ngài sẽ có được quyền hạn cao nhất trước mắt trong sự kiện ưu tiên đầu tiên.
Những lời này khiến cho Trần Mộ gãi đầu, cái hiểu cái không:
- Cái gì là quyền hạn cao nhất?
- Quyền hạn cao nhất tức là quyền khống chế đối với hệ thống. Bởi vì điểm cống hiến của ngài cao nhất, dưới tình huống không đi ngược lại sự kiện ưu tiên, ngài là người có quyền khống chế tối cao trong tất cả những người có quyền hạn.
Giải thích như vậy vẫn khiến cho Trần Mộ chẳng hiểu gì cả, bất quá hắn tốt xấu gì cũng nghe rõ được mấy chữ quyền khống chế cao nhất.
- Nói cách khác, ta có thể khống chế ngươi?
Trần Mộ cần thận thử hỏi dò xét.
- Không thể.
Đối phương cự tuyệt vô cùng dứt khoát.
Trần Mộ “a” một tiếng, trong lòng cũng không cảm thấy thất vọng. Nếu đối phương trả lời là đúng hắn ngược lại lại vô cùng lo sợ.
- Ngươi là ai?
Trần Mộ hỏi một vấn đề đơn giản nhất. Chỉ cần đối phương đồng ý trao đổi vậy đối với Trần Mộ mà nói đã là một việc làm người khác hưng phấn lắm rồi.
- Hệ thống!
Trần Mộ lặp đi lặp lại từ này trong lòng mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy không hiểu.
- Đây là đâu?
Trần Mộ tiếp tục hỏi.
- Hạ Thành.
- Hạ Thành?
Cái tên cổ quái này khiến cho Trần Mộ chú ý.
- Đúng!
- Bọn họ thì sao?
Trần Mộ nhớ tới các đồng bọn khác, không khỏi cất tiếng hỏi.
- Trừ một người vì sự cố mà tử vong, những người còn lại vẫn hoàn hảo.
Câu trả lời của hệ thống làm Trần Mộ trong lòng căng thẳng:
- Ai đã chết?
Trước mặt Trần Mộ lập tức xuất hiện một màn ảnh, mặt trên là hình ảnh của BÁ Vấn, nhìn Bá Vấn đã mất đi sinh cơ, trong lòng Trần Mộ hỗn loạn.
Mặc dù tồn tại của Bá Vấn đối với Trần Mộ mà nói là một uy hiếp, nhưng trong đáy lòng, vứt bỏ ân oán, Trần Mộ đối với năng lực của Bá Vấn vô cùng thưởng thức. Hắn vẫn cho rằng Bá Vấn là người lợi hại nhất trong ba người bọn hắn, vô luận là tâm kế, mưu lược hay là lực chiến đấu cá nhân, trong ba người đều là cực mạnh.
Bá Vấn chết đi, Trần Mộ cũng chẳng hề bi thương, thưởng thức thì thưởng thức nhưng Bá Vấn là người hắn phải cảnh giác nhất, nếu có cơ hội giết Bá Vấn có lẽ mình đã tự ra tay. Cũng như nếu cho Bá Vấn cơ hội giết mình, hắn cũng nhất định không hề nương tay, lập trường của song phương quyết định thái độ của nhau.
- Những người khác thì sao chứ? Điểm số của bọn họ ra sao?
Màn ảnh hiện ra đầu tiên chính là Weah, giọng nói lạnh như băng của hệ thống bình thản nói:
- Điểm số của hắn cao nhất trong số các thành viên loại chiến đấu, điểm chiến dấu là hơn 65 điểm, đề nghị tiến hành kiểm tra chiến đấu chuyên môn.
65 điểm!
Nghĩ lại mình mới chỉ có 15 điểm, Trần Mộ há hốc mồm, vẻ mặt ngây ngốc.
- Weah 65 điểm, hắn mới là người có số điểm cao nhất, sao ta lại được quyền hạn cao nhất?
Phản ứng lại, Trần Mộ nhịn không được hỏi.
- Hắn là điểm số chiến đấu, ngươi là điểm số tu sửa. Lúc này vì sự kiện ưu tiên khôi phục hệ thống cho nên điểm cống hiến dự doán của ngươi cao hơn so với hắn.
Hệ thống giới thiệu rất đơn giản.
- Điểm số tu sửa?
Trần Mộ cảm thấy dở khóc dở cười, hóa ra hệ thống coi mình là thợ sửa chữa.
Liếc mắt nhìn áng Alfonso còn đang mê man, Tràn Mộ chỉ vào hắn hỏi:
- Điểm số của hắn là bao nhiêu?
- 9 điểm!
Hệ thống tiếc lời như vàng.
- Những người khác thì sao?
Trước mặt Trần Mộ lập tức xuất hiện hình ảnh của mọi người, phía dưới là điểm số của họ. Khiến cho Trần Mộ dở khóc dở cười là điểm số của Trình Anh lại viết: “Hậu cần.” Trần Mộ thật sự không hiểu hệ thống sao lại đem một vị tạp tu liên hệ với hậu cầu. Vừa nghĩ tới Trình Anh đeo tạp dề, tay phải cầm một cái muôi thật lớn bằng sắt, tay trái mang theo một thùng khoai tây nấu thịt bò, thật đúng là…
Ngoại trừ Weah không ai có điểm số vượt qua 15, điều này cũng khiến Trần Mộ không nhịn được cảm khái sự cường hãn của hắn.
Trần Mộ hiểu muốn thoát khỏi khốn cảnh phải có đầy đủ tin tức nên hắn không ngừng trao đổi cùng hệ thống. Rất nhanh sau đó hắn đã hiểu được “quyền khống chế cao nhất” là không đáng giá tới mức nào.
Vì điểm cống hiến quá thấp, quyền hạn của hắn ít tới mức đáng thương. Một ít tin tức hữu dụng cũng phải tốn tới bốn năm mươi điểm cống hiến.
Bất quá Trần Mộ vẫn chiếm được rất nhiều tin tức hũu dụng.
Bọn họ hiện giờ đang ở trong một trụ sở dưới đất, trụ sở này tổng cộng có bảy tầng, mà hiện tại chỉ có tầng một còn không hư hao hoàn toàn, song trên thực tế chỉ có gần 20% tầng một này còn hoàn hảo. Hơn nữa càng làm cho Trần Mộ cảm thấy không biết nói gì chính là phán định quyền hạn ban đầu tiêu hao đại lượng năng lượng, năng lượng trong trụ sở chỉ có thể duy trì nó trong năm ngày nữa.
Không có nguy hiểm! Phát hiện này rốt cuộc làm cho Trần Mộ thở phào nhẹ nhõm. Từ tất cả tin tức mà “Hệ Thống” cung cấp, bọn họ ít nhất là tạm thời an toàn.
Mà khi Trần Mộ thấy sơ đồ kết cấu tầng thứ nhất, hắn thất kinh.
Cái trụ sở dưới đất này không ngờ lại lớn đến thế.
Hèn gì nó gọi là Hạ thành, trong mắt Trần Mộ, nó quả thực có thể so sánh với một cái thôn nhỏ! Hơn nữa, Trần Mộ phát hiện, tầng thứ nhất có rất nhiều phòng được tách ra, ước chừng có một ngàn sáu trăm căn phòng, chúng được xắp xếp sát nhau như tổ ong. Không gian của tầng thứ nhất thật sự rất lớn, tưởng tượng một chút, độ cao của tầng đầu này là bốn mươi lăm thước!
Rất khó tưởng tượng trụ sở dưới đất tiên tiến tới mức đó mà chỉ là di tích không thể đánh giá niên đại! Thật khiến người ta khó có thể tin được! Trần Mộ thậm chí tin rằng trụ sở dưới lòng đất lớn nhất Thiên Du liên bang cũng không thể xuất sắc bằng nó.
Hơn nữa nơi này cơ hồ mọi đồ đạc đều làm bằng kim loại. Vậy phải khai thác bao nhiêu khoáng thạch kim loại? Phải có được kỹ thuật luyện kim cao siêu cỡ nào? Phải tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực?
Số phòng trống lưu lại rất lớn không thể nghi ngờ tiết lộ một tin tức, có rất nhiều người từng sinh hoạt trong trụ sở này, những người đó giờ thì sao? Đã đi đâu? Bọn họ tại sao lại buông bỏ trụ sở này?
Trong lúc nhất thời, vô số băn khoăn lởn vởn trong lòng Trần Mộ.
“Hệ Thống” rất ít lời, đến giờ Trần Mộ cũng không có được bất cứ tin tức căn bản nào về trụ sở này, tỉ như trụ sở dưới đất này được thành lập lúc nào? Người thành lập là ai? Vì sao lại thành lập một trụ sở khổng lồ như vậy.
Nhưng ngay cả như vậy, trụ sở dưới lòng đất này chỉ lộ ra một chỗ nhỏ cũng đã mang tới cho Trần Mộ rung động rất lớn.
Bọn họ gặp may lớn rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK