Ong Tuyết Nghĩ tuy nhỏ bé nhất trong các loài ở đây, thế nhưng linh cảm lại nhạy nhất. Có vài con đang lặng lẽ hướng về phía Trần Mộ bay tới, kim châm sáng bóng như kim loại, bén nhọn không gì sánh bằng làm cho nhịp tim người người hỗn loạn.
Trần Mộ bỗng dưng cảm giác được một tia nguy hiểm, trong lòng cảm thấy không yên, nhưng ngược lại cảnh vật xung quanh yên tĩnh như mặt hồ, rõ ràng cảm giác được có gì đó không đúng.
Cảm giác của hắn từ trước tới nay không giống so với người khác. Đối với sóng năng lượng không tính là mẫn cảm, thế nhưng đối với vật thực lại rất nhạy cảm.
Tỷ như mấy con ong Tuyết Nghĩ này.
Bọn chúng có tán lá cây hỗ trợ, toàn thân trắng bạch tại nơi đất tuyết thì rất khó nhận ra, nhưng Trần Mộ lại rất dễ dàng phát hiện ra chúng.
Từng thấy sự lợi hại của kim châm của ong Tuyết Nghĩ, trong lòng hắn không một chút khinh thường. Liếc mắt nhìn qua, Mặc Tháp cùng những tạp tu khác đang chém giết đến đỏ mắt, có vẻ như bọn họ đã quên đi sự tồn tại của hắn?
Ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu, rồi hắn liền tập trung sự chú ý lên vài con ong Tuyết Nghĩ đang tới. Lúc này giờ hắn cần phải giải quyết mấy con ong Tuyết Nghĩ này mà lại không được gây động tĩnh quá lớn. Bằng không, không chỉ thu hút sự chú ý của đám tạp tu, mà ngay cả đám dã thú cũng không để cho hắn yên thân. Vì chính hắn là đầu sỏ gây ra vụ này.
Trần Mộ ẩn nấp phía sau thân cây lớn. Trước mặt là một cây có đường kính khoảng chừng 8 mét, có thể dễ dàng mái mà đem thân mình hắn giấu đi. Cảm giác của hắn tập trung cao độ lên mấy con ong Tuyết Nghĩ, rất hiển nhiên bọn chúng định đánh lén.
Trần Mộ bỗng nhiên giống như con thằn lằn, trơn trượt dị thường bò lên trên thân cây. Trên cây tầm nhìn cũng không tốt, lá cây dầy đặc che chắn xung quanh. Cảm giác của những tạp tu bình thường tại nơi địa hình phức tạp như thế này có rất ít tác dụng. Trong những hoàn cảnh thế này, bọn họ chỉ có thể dùng mắt và kinh nghiệm. Thế nhưng, đối với Trần Mộ mà nói, những lá cây này chỉ có thể xem là phiền toái nho nhỏ. Cảm giác của hắn vẫn quản chế nghiêm mật mấy con ong Tuyết Nghĩ kia.
Động tác của Trần Mộ mềm dẻo và nhẹ nhành phi thường, giống như một con báo. Hoàn cảnh như thế này, thật rất thích hợp sử dụng Văn toa, chiến thuật dùng Văn toa tấn công từ xa đối với sinh vật có năng lực phòng ngự không lớn như ong Tuyết Nghĩ là rất phù hợp. Trần Mộ suy nghĩ chỉ chốc lát, liền không lựa chọn Văn toa mà sử dụng Bách Biến. Văn toa tạo ra tiếng động quá lớn, rất dễ gây kinh động tới bọn tạp tu và bầy phi thú đang kịch liệt chiến đấu kia.
Một roi năng lượng màu xanh nhạt to bằng ngón tay cái xuất hiện. Nếu như nhìn kỹ, sẽ nhận ra ở biên ngoài quanh roi năng lượng đầy gai lởm chởm cực kỳ sắc bén. Roi năng lượng dài khoảng 5 mét, độ dài không tính là quá lớn, thế nhưng mức độ khó khăn để khống chế lại không nhỏ.
Xích năng lượng của Mặc Tháp cùng với "Triền toàn cức" của Mã Khả Duy Đặc đã gợi ý cho hắn. Cự ly công kích của roi năng lượng so với đao năng lượng thì gần hơn, nhưng biến hóa linh hoạt hơn. Nhược điểm là sức công kích không lớn, hơn nữa cảm giác khống chế yêu cầu cao hơn nhiều. Nhưng lúc này Trận Mộ sử dụng roi năng lượng là phù hợp. Phòng ngự của ong Tuyết Nghĩ không mạnh nên không cần lực công kích quá mạnh mẽ. Trong khi ong Tuyết Nghĩ bay lượn rất linh hoạt, là loài có khả năng tấn công trong cự ly trung bình, cận thân công kích rất nguy hiểm.
Đáng tiếc Trần Mộ không biết xích năng lượng trên tay Mặc Tháp kết cấu ra sao, bằng không còn hắn có thể tham khảo một chút. Hắn đối với sợi xích màu vàng kim này vô cùng hiếu kỳ. Đặc biệt nhất là "Bạo", hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra nguyên lý của nó. Nhưng, hắn đối với roi năng lượng do Bách biến tạo ra khá là tự tin. Roi năng lượng cuộn thành một vòng tròn nằm trong tay hắn.
Bề rộng của cách nhánh cây đều to bằng bắp đùi, Trần Mộ có thể đi vững vàng trên đó. Thân thể hắn giữ thăng bằng rất tốt, cho dù không có khí lưu tạp, hắn cũng có thể chạy thong dong như trên mặt đất.
Ong Tuyết Nghĩ còn chưa phát hiện được Trần Mộ đã di chuyển, bọn chúng tính vu hồi, mượn sự yểm trợ của lá cây bay đến phía sau Trần Mộ. Bốn phía đều là dầy đặc lá cây cùng nhánh cây to bằng cánh tay, chúng bay qua bay lại như con thoi vô cùng nhẹ nhàng. Bọn chúng thật không ngờ rằng, con mồi của chúng giờ lại trở thành thợ săn, mai phục trên đường đi của bọn chúng.
Con ong Tuyết Nghĩ đi đầu bỗng nhiên dừng lại, sợi râu trên trán trắng như tuyết của nó hơi run nhẹ. Các con ong Tuyết Nghĩ còn lại khác cũng dừng bay, thân mình lơ lửng giữa đám lá rập rạp.
Quả là giác quan thứ sáu của ong Tuyết Nghĩ thực sự nhạy cảm! Trong lòng thầm than, Trần Mộ liền lựa chọn xuất thủ. Một đạo ánh sáng màu xanh nhạt từ trong đống lá cây dày đặc đột nhiên phụt ra, chuẩn xác xỏ xuyên qua thân thể một con ong Tuyết Nghĩ. Không đợi các con ong khác kịp phản ứng, cây roi năng lượng do ánh sáng xanh nhạt tạo thành chợt thu lại.
Trần Mộ đánh lén thành công, liền giống như một trái bóng da lộn ngược về sau.
"Rầm.”
Một cây kim châm bắn trúng vị trí vừa đứng của Trần Mộ. Lực của kim châm quả thực lớn, cành cây to bằng bàn tay dễ dàng bị cắt đứt như giấy. Dư lực của kim châm tiếp tục bắn thẳng vào mặt đất lưu lại một cái lỗ sâu rộng chừng bằng ngón tay.
Trần Mộ chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, suýt tí nữa là rơi xuống đất. Một cây kim châm không to lắm lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng đến như vậy, nếu bắn trúng vào người thì...
Tóc gáy Trần Mộ dựng đứng, xem đại hán mặt đen cùng ong Tuyết Nghĩ đánh nhau thì không có cảm giác gì, cho tới lúc bản thân trải nghiệm mới biết được kim châm nhìn tưởng vớ vẩn này lại ác liệt đến thế. Thật ra vừa rồi lúc hắn nghe âm thanh kim châm bắn trúng cành cây thì đã biết không dễ đối phó. Kim châm bình thường bắn vào gỗ đều phát ra tiếng ‘Cạch’ giống nhau, thế nhưng vừa rồi Trần Mộ lại nghe được tiếng ‘Rầm’ vang dội. Bất quá hắn phản ứng cực nhanh, hai chân kẹp lấy nửa đoạn cây vẫn còn đang rung động, thân mình giống như khỉ đu đưa, phút chốc xuất hiện bên dưới đám ong Tuyết Nghĩ, một roi năng lượng từ trên tay như lưỡi rắn độc xuất ra.
Roẹt!
Giống như trang giấy bị lưỡi dao bén cắt đứt, lại một con ong Tuyết Nghĩ bị roi năng lượng dài mỏng xuyên qua.
Một đòn trúng đích, Trần Mộ dưới chân chợt phát lực. ‘Hưu’, một cây kim châm bay xẹt qua vai hắn, tiếng gió như đao chém, chiến đấu phục của Trần Mộ thủng một lỗ, trên vai một tia máu chảy ra. Trần Mộ trong lòng phát lạnh, động tác cũng cực nhanh. Hắn tập trung chú ý hết sức, vài tiếng nổ cùng tiếng gầm giận dữ của Mặc Tháp thỉnh thoảng phát ra gần đó hoàn toàn biến mất đối với hắn. Thế giới của hắn cảm nhận lúc này an tĩnh dị thường, chỉ còn tiếng vo vo do những đôi cánh trắng của ong Tuyết Nghĩ tạo ra.
Hắn lướt với tốc độ cao, trơn trượt dị thường lách qua khe hở của các nhánh cây trước mặt. Các động tác được lập lại liên tục, âm thanh vo vo bám sát theo sau truyền tới giống như tiếng đòi mạng. Thần kinh vững vàng, cảm giác nguy hiểm dữ dội vẫn quanh quẩn trong lòng hắn. Không giống với thần kinh căng thẳng, hắn ép thân thể luôn ở trong trạng thái mềm dẻo nhất, chỉ có ở trạng thái này hắn mới phát huy hết được thực lực cường đại của mình. Đây là kinh nghiệm rút ra được từ việc đối chiến với Duy A.
Cảm giác tỏa ra xung quanh làm cho Trần Mộ cảm nhận được từng gốc cây ngọn cỏ một cách rất rõ ràng. Chính nhờ vào cảm giác, hắn mới có thể ở một nơi nhánh cây phủ đầy lá tìm ra lối đi, bảo trì phi hành ở tốc độ cao. Phía trước là đám lá cây dầy đặc nhưng Trần Mộ không chút do dự tiến thẳng vào.
Con ong Tuyết Nghĩ ở phía sau trầm mình xuống, chúng muốn từ phía dưới đi vòng qua đám lá.
Đúng lúc này, một tia sáng màu xanh đột nhiên từ đám lá cây phía trên đám ong bắn ra. Một con ong Tuyết Nghĩ không kịp né tránh kêu lên một tiếng nức nở, liền bị luồng sáng màu xanh xỏ xuyên qua.
..Roi năng lượng duỗi thẳng, trông như một lưỡi kiếm năng lượng mỏng, một đầu vẫn còn trong đám lá cây..
Địch nhân ở nơi đó! Không do dự, con ong Tuyết Nghĩ cuối cùng theo hướng đầu kia của roi năng lượng phóng ra kim châm ở đuôi nhanh như chớp.
Nhưng mà, tiếng kêu thảm thiết trong dự tính của nó lại không vang lên, ong Tuyết Nghĩ hơi lấy làm khó hiểu. Kinh nghiệm từ trước tới giờ không đủ để cho nó giải thích trường hợp trước mắt.
Roi năng lượng thẳng đi vào trong đám lá cây không xa liền bẻ một góc 90 độ, cách đấy chừng 2 mét là cánh tay phải của Trần Mộ. Vừa lúc tiến vào trong đám lá, Trần Mộ không lựa chọn đi tiếp về phía trước mà chọn ở lại mai phục. Với năng lực của hắn còn không đủ cùng một lúc tập kích 2 con ong Tuyết Nghĩ, mà trong lúc tập kích một con thì con đồng hành còn lại chắn chắc sẽ công kích hắn. Uy lực của kim châm quả thực làm hắn ăn không tiêu, trong lòng vẫn còn sợ hãi thì linh quang chợt lóe liền nghĩ ra cách này. Trần Mộ đang cầm trong tay roi năng lượng hình chữ L.
Thật chính xác đã chọn roi năng lượng, nếu như là kiếm năng lượng, chỉ sợ bản thân đã bị cây kim châm kia xuyên thủng, Trần Mộ trong lòng may mắn không ngớt. Hắn hoàn toàn không biết, để làm roi năng lượng phóng tới với tốc độ cao và quỹ tích hình chữ L như thế cần năng lực khống chế cảm giác rất mạnh.
Ong Tuyết Nghĩ không có kim châm giống như cọp không có răng và vuốt. Nhưng Trần Mộ cũng không cấp cho con ong Tuyết Nghĩ không có kim châm này một con đường sống. Nếu như nó đem thêm đồng bọn tới thì người không may mắn chính là hắn. Roi năng lượng lại lần nửa phun ra, ánh sáng chợt lóe, con ong Tuyết Nghĩ không kịp né tránh liền bị xỏ xuyên qua, bọn chúng từ đầu đã bị cảm giác của Trần Mộ theo chặt.
Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ dày đặc liên tục từ phía sau truyền tới, Trần Mộ hơi kinh hãi, lập tức vội vã lặng lẽ quay trở lại.
Vừa chạy vội, Trần Mộ vừa suy tư, không thể để một tên tạp tu nào chạy thoát. Bằng không, bản thân đừng mong chạy thoát khỏi phiến rừng rậm này. Tạp tu do thám của đối phương thực sự quá mạnh mẽ, người này không chết, xác suất sống sót của hắn sẽ rất nhỏ. Trần Mộ cũng không biết phụ trách trinh sát là A Tinh lúc này đã chết.
Tới lúc hắn thấy rõ tình cảnh trên chiến trường thì không khỏi thất kinh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK