Tin tức Tinh viện và Khổ Tịch tự tiến vào thành La Dữu lập tức khiến họ trở thành chủ đề chính, là sự kiện gây chú ý cho gần như cả Liên Bang. Song trong này, sự chú ý của dân chúng khu bình dân và Ngũ đại Hoa khu có khác biệt về bản chất.
Đối với dân chúng Hoa khu mà nói, đây chỉ là một tin tức sự kiện, trong lịch sự Ngũ đại Hoa khu vốn dĩ chưa từng bị uy hiếp bởi chiến tranh. Đây là sào huyệt của Lục đại, tuy giữa Lục đại cũng có tranh đấu không ngừng nhưng từ trước tới nay sẽ không cho chiến tranh lan đến Hoa khu.
Đây là truyền thống, một truyền thống đã ăn sâu tận gốc rễ. Nếu có ai muốn vượt qua cái vạch này, vậy thì hắn ắt sẽ bị năm nhà khác vây công.
Sự phồn vinh và phát triển của Ngũ đại Hoa khu cùng với sự bảo hộ hàng trăm năm nay không thoát khỏi quan hệ.
Nhưng đối với dân chúng khu bình dân lại có cảm nhận hoàn toàn khác biệt. Chiến tranh cách gần họ như thế, dường như ngay trước mắt. Căn cứ theo kinh nghiệm ngày trước, một khi xảy ra chiến tranh thì chiến trường nhất định ở khu bình dân – nơi bọn họ sinh sống.
Đối với họ mà nói, đây là một trường tai nạn!
Có rất nhiều người căm hờn sự bất bình đẳng trong này nhưng lại vô lực thay đổi mọi thứ.
Dân số khu bình dân gấp bảy lần dân số Hoa khu, nhưng tổng giá trị sản xuất chẳng qua chỉ bằng 1/3 Hoa khu, tạp tu hàng đầu của Liên Bang, 80% đều sinh sống ở Hoa khu. Mà những người xuất sắc trong các ngành nghề tuyệt đại đa số đều sống trong Hoa khu.
Đây cũng là vì sao dân chúng trong Hoa khu luôn dùng thái độ coi thường đối đãi với khu bình dân, cho dù nhiều người ngày trước cũng sinh sống ở khu bình dân.
Song liên quan về sự kiện liên đội y vụ tạp tu tiến vào thành La Dữu, bất kể là ở Hoa khu hay khu bình dân hoàn toàn đều là lời tán dương. Tinh viện và Khổ Tịch tự thu được thanh danh cực tốt, ngay cả Đường Hàm Phái cho phép liên đội tiến vào cũng nhận được khen ngợi đồng loạt của mọi người.
Nghe nói, Mạc Doanh và Sương Nguyệt Hàn Châu dường như cũng có chút mê tít mắt, đang dự trù phái y vụ tạp tu tiến về thành La Dữu, chỉ là không biết nếu hai nhà y vụ tạp tu gặp nhau thì sẽ là một quang cảnh thế nào.
Trong phòng của Trần Mộ, Tô Lưu Triệt Nhu đang uống nước hoa quả, đây là nước quả Tuyết Hạnh do Hề Bình vừa mới đưa tới.
Nhìn xuyên qua song cửa sổ thủy tinh chiếu xuống dưới, có thể nhìn thấy đám bình dân đang được tập hợp lại, y vụ tạp tu của Tinh viện và Khổ Tịch tự không ngừng đi qua đi lại trong đó, mà đám bình dân cũng rất trật tự ngay ngắn.
Nhìn thoáng qua Tô Lưu Triệt Nhu đang nhàn nhã, Trần Mộ hơi kỳ quái: “Cô sao lại không làm?”
Mấy ngày nay, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày của Tô Lưu Triệt Nhu đều bị thu hẹp đến cực điểm, liều mạng cứu trị người bị thương. Song hôm nay lại chủ động trở về căn cứ, thấy nàng nhàn hạ, Trần Mộ lập tức kéo nàng tới tán gẫu.
Thực tế đã chứng minh, loại phương thức tán gẫu này hoàn toàn không thích hợp với Trần Mộ, qua một lúc sau, Trần Mộ cũng bật ra một câu như thế.
“Bên dưới nhiều người như vậy, tôi không đi cho đỡ rách việc.” Tô Lưu Triệt Nhu nhấp một ngụm nước hoa quả, nét mặt ung dung nói.
Trong lòng Trần Mộ hiểu rõ, Hề Bình đã đặc biệt báo cáo chuyện của Tô Lưu Triệt Nhu cho hắn, phong cách làm việc của Tinh viện và Khổ Tịch tự vô tình bộc lộ ra vẻ cường thế khiến Tô Lưu Triệt Nhu hết sức khó chịu.
Trần Mộ cảm thấy kỳ quái chính là, chẳng nhẽ Hề Bình nhàn rỗi như thế ư? Chuyện nhỏ thế này cũng đặc biệt quan tâm? Mà càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, khi Hề Bình nói chuyện này với hắn trong giọng nói đầy sự tức giận bất bình. Từ trên người Hề Bình rất ít khi có thể cảm nhận được loại tâm tình này.
“Ồ.” Trần Mộ ứng tiếng rồi không biết tiếp theo nên nói cái gì.
“Đúng rồi.” Tô Lưu Triệt Nhu đặt nước quả xuống. Vẻ mặt rất có hứng thú nhìn Trần Mộ: “Trên mặt anh có phải đang ngụy trang hay không?”
Trần Mộ chợt chấn kinh, ánh mắt nhìn về phía Tô Lưu Triệt Nhu đột nhiên trở lên lạnh lẽo vô cùng.
Trái tim Tô Lưu Triệt Nhu đập rộn lên, vội vàng giơ tay phải: “Khoan!”
Trần Mộ cố gắng áp chế ý định động thủ, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: “Cô là ai?”
Đại não hắn vận chuyển cực nhanh. Nhưng làm sao cũng nghĩ không ra, Tô Lưu Triệt Nhu vì sao lại biết chuyện này? Biết mình tạo ngụy trang, chỉ có nữ ma quỷ… Chẳng nhẽ nữ ma quỷ có liên can với nàng?
Tô Lưu Triệt Nhu hiển nhiên bị sát cơ trong ánh mắt Trần Mộ dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời biến sắc, thanh âm ngắt quãng: “Tôi… tôi chỉ thấy màu da của anh không đúng…”
Trần Mộ chẳng động dung chút nào, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chặp Tô Lưu Triệt Nhu y như cũ.
Tô Lưu Triệt Nhu bình thường quy tụ hàng vạn hàng ngàn sự sủng ái, nào từng bị người ta đối đãi như thế?
Ánh mắt lạnh như băng của Trần Mộ khiến sự sợ hãi khủng hoảng trong tim nàng dâng lên không cách nào áp chế, huyết sắc trên mặt như bị rút sạch sẽ: “Anh… thân thể anh rất khỏe mạnh…” Nói đến đây, trên khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của nàng đột nhiên ửng hồng. Đáng chết! Sao lúc này lại nghĩ đến những điều ấy? Lòng nàng càng thêm rối ren.
Trần Mộ vẫn lạnh lẽo như đá, đối với sự khác thường của Tô Lưu Triệt Nhu không có bất cứ phản ứng nào.
Tô Lưu Triệt Nhu trong lòng vốn dĩ vô cùng hoảng loạn khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Trần Mộ, trong lòng đau đớn không hiểu nổi, nhưng tâm tình hoảng loạn bỗng giảm sút rất nhiều.
Nàng kiệt lực khiến biểu hiện mình càng thêm trấn định. Chỉ là thanh âm hơi run run vẫn lộ ra nỗi sợ hãi và khẩn trương trong lòng nàng: “Thân thể anh vô cùng khỏe mạnh. Mà màu da anh lại không khỏe chút nào, đây là điều không thể, cho nên tôi mới đoán liệu anh có phải đã qua loại ngụy trang nào đó hay không. Rất nhiều tạp tu đều thích dùng một ít dược vật để ngụy trang.”
Té ra là thế. Trần Mộ lúc này mới rõ Tô Lưu Triệt Nhu làm sao có thể nhìn ra. Ai ngờ lớp ngụy trang không ai nhìn ra sơ hở trong mắt y vụ tạp tu lại có thể bị phát hiện dễ dàng đến như thế.
Sắc mặt Trần Mộ hơi nguôi, nhiệt độ trong phòng dường như cũng bất chợt tăng lên rất nhiều.
Tô Lưu Triệt Nhu cúi đầu, không nói gì, chẳng biết đang nghĩ gì.
Trần Mộ cũng không biết phải nói gì, vừa rồi thuần túy là phản ứng vô điều kiện của hắn. Hiện tại xem ra phản ứng của mình vừa rồi dường như có chút quá khích.
Sau một lát, Trần Mộ thốt: “Rất xin lỗi, vừa rồi đã hù dọa cô.”
“Không sao.” Tô Lưu Triệt Nhu vẫn cúi đầu như trước. Thanh âm khá nhỏ, với sự từng trải trong tình cảm ít đến đáng thương như Trần Mộ, không thể nghe ra tâm tình của đối phương.
Căn phòng lại an tĩnh một lần nữa. Hai người đều không biết nên nói gì.
Thời gian trong sự trầm mặc xấu hổ này từng giây từng phút trôi qua.
“Cô có thể tiêu trừ nó không?” Trần Mộ đột nhiên hỏi.
Tô Lưu Triệt Nhu lúc này đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Ngẩng đầu, trên mặt hiển lộ ra nụ cười mỉm nghề nghiệp: “Tôi cần thử qua mới biết được.”
“Vậy cứ thử đi.” Trần Mộ rất dứt khoát.
Hai người Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ đang uống trà, hôm nay hai người khó có được một lúc nhàn rỗi.
“Ông chủ đâu? Có nên gọi người tới cùng uống trà hay không?” Ba Cách Nội Nhĩ rót từng ngụm trà lớn, ậm ờ hỏi.
Hề Bình bưng chén trà khẽ nhấp một ngụm, thong thả nói: “Ông chủ đang trao đổi với tiểu thư Tô Lưu Triệt Nhu.”
Phụt!
Ngụm trà trong miệng Ba Cách Nội Nhĩ hoàn toàn phun ra ngoài.
Hề Bình sớm có chuẩn bị hơi nghiêng người, vẫn thong thả uống trà như cũ.
“Ông chủ và tiểu thư Tô Lưu Triệt Nhu?” Ba Cách Nội Nhĩ ho một lúc lâu mới ngưng lại trợn mắt hỏi.
“Có vấn đề à?” Thần sắc Hề Bình rất tự nhiên hỏi ngược lại.
Ba Cách Nội Nhĩ vội vàng lắc đầu: “Không vấn đề không vấn đề!” Do dự một chút mới nói: “Chỉ là bất ngờ chút thôi.” Ngay sau đó cười hắc hắc, tiến sát trước mặt Hề Bình, vẻ mặt bỉ ổi: “Đáng tiếc không thể nhìn trộm, thực đáng tiếc a! Hai người này, có thể bàn chuyện gì chứ? Công lực của ông chủ ở phương diện này thế nào? Có tin tức tình hình cụ thể bên trong không?”
Hề Bình nhìn thoáng qua độ nghi trên tay, bình tĩnh nói: “Tiểu thư Tô Lưu Triệt Nhu đã đi vào một giờ rồi.”
Ba Cách Nội Nhĩ duỗi hai ngón tay như không thể tin ra. Từng chữ hỏi: “Một giờ?”
Hề Bình bưng chén trà lên lần nữa, khẽ nhấp một ngụm, mới sửa chữa nói: “Nói chính xác hẳn là một giờ lẻ ba mươi tám phút.”
Vẻ mặt Ba Cách Nội Nhĩ nhất thời vô cùng quái dị, miệng thì thào: “Sức chịu đựng của ông chủ thực tốt! Con bà nó, trẻ tuổi thực sướng!”
Biểu hiện mấy ngày nay của Tô Lưu Triệt Nhu đã giành được sự tôn trọng của tất cả mọi người, lại cộng thêm bản thân nàng dung mạo tuyệt mĩ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tạp tu thủ hạ của Trần Mộ thì còn đỡ, chú ý lên nữ nhân của ông chủ, vậy so với tìm chết có gì khác biệt chứ?
Mà học viên Tiêu Tư dẫn theo lại không có nhiều điều kiêng dè như vậy, ánh mắt đầy nóng bỏng nhìn về phía Tô Lưu Triệt Nhu, một vài kẻ to gan thậm chí còn đưa ra lời mời hẹn hò.
Chỉ là tất cả thời gian mỗi ngày của Tô Lưu Triệt Nhu đều dùng vào việc chữa thương cho người dân, nên đối với những chuyện này nhất loạt không chú ý. Một vài học viên nghĩ đến phương pháp đi đường vòng bèn chủ động xin giúp Tô Lưu Triệt Nhu làm trợ thủ, sau khi yêu cầu này được chấp thuận, tạp tu bên người Tiêu Tư thoáng chốc biến đi sạch, ai nấy đều chạy đi phục vụ cho người dân bị thương.
Tạp tu thủ hạ của Trần Mộ tức đỏ mắt, song không ai dám động thủ, động khẩu. Tiếng quát tháo của Ba Cách Nội Nhĩ đủ để dọa vỡ mật đám gia hỏa ấy. Những tạp tu này cũng biết sự chênh lệch giữa họ và học viên Tư Nguyên học phủ cho nên huấn luyện hoàn toàn theo kiểu liều mạng.
Bọn họ lăn lộn nhiều năm, tính tình cùng đám học viên đơn thuần này có chút khác biệt, họ biết rõ sự tàn khốc của sự đời hơn.
Khoảng thời gian này, họ liên tục làm quen với tạp phiến mới, tạp phiến trên tay họ trải qua Trần Mộ tu sửa, uy lực tăng vọt, tạp phiến Trần Mộ tự sửa mang lại cho họ quá nhiều nỗi vui mừng lẫn sợ hãi. Rất nhiều chiêu thức lũ lượt được họ tìm tòi ra.
Tại đây có vô số năng lượng tạp cung cấp cho họ phung phí, tùy tiện tìm một đồng bọn có thực lực tương đương với mình, hiệu quả rèn luyện lộ ra cực kỳ rõ. Tạp phiến trên tay còn có rất nhiều chỗ mới lạ cho họ tìm tòi.
Nơi đây quả thực là thiên đường! Từ đám gia hỏa lấy chiến đấu làm mục tiêu sinh tồn này mà nói, có gì so với với chuyện này còn tuyệt diệu hơn chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK