Sau cuộc chiến, thành phố La Dữu tịch mịch vô cùng, khắp nơi đều là những đống hoang tàn đổ nát, cả thành phố đã biến thành một thành phố chết.
Khắp nơi trên mặt đất là những thi thể thối rữa đầy ruồi nhặng, không khí tràn ngập mùi hôi thối của xác chết. Không có âm thanh, không có người sống, khi đám tạp tu phóng viên đột phá được rừng cây để tiến vào thành phố La Dữu, thì chứng kiến một thành phố đã mất hết sinh cơ như thế.
Những phồn hoa của ngày xưa, hiện giờ chỉ còn lại những đống đổ nát cùng với xác chết vương vãi. Nơi này chính thức đã trở thành địa ngục, chưa từng có ở liên bang, chưa bao giờ có thảm trạng nào hơn được như nơi này.
Tràng cảnh này được truyền đạt cho toàn thể liên bang, người của liên bang vô cùng kinh sợ bất luận là Hoa khu hay khu bình dân, tất cả đều bị thảm trạng sau cuộc chiến của thành phố La Dữu hù dọa làm cho khiếp sợ.
Thành phố La Dữu rộng lớn như vậy, nhưng dân cư còn sống sót lại không tới mười ngàn người.
Mà thảm trạng này làm cho người của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ trở thành đối tượng bị đả kích của sự phẫn nộ, danh vọng của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ đã rơi xuống tới mức thấp nhất trong lịch sử.
Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ.
Pafuchake(Mạt Phu Sát Khoa) thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Hàm Phái, đây là người mang đến cho hắn vô số vinh quang cùng với tự hào, là đệ tử đắc ý nhất trong đời hắn, nhưng hiện giờ càng lúc càng trở nên rời xa hắn.
Lần này......
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Mạt Phu Sát Khoa kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.
Đường Hàm Phái thần sắc bình tĩnh, nhưng không có lên tiếng.
Sau ba phút, ánh mắt của Đường Hàm Phái vẫn như cũ không hề có một sự biến động, ánh mắt của Mạt Phu Sát Khoa cũng ngày càng lạnh hơn.
“Trung châu tập đoàn đâu? Nhâm Văn Châu đâu?”
Lần này thì Đường Hàm Phái mở miệng, hắn bình tĩnh nói: “Nhâm Văn Châu đã bị Tiêu Nguyên giết.”
“Nói cách khác, ngươi không có lấy được kỹ thuật của tập đoàn Trung châu phải không?” Ngữ khí của Mạt Phu Sát Khoa càng thêm lạnh lẽo.
“Đúng vậy.” Đường Hàm Phái thẳng thắn thừa nhận.
“ Được rồi, vậy thì ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Những quan chức cao tầng của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ với hiệu quả làm việc kinh người đã thông qua nghị án hạng nhất, Đường Hàm Phái bị miễn hết thảy các chức vụ, bị nghiêm lệnh quản thúc bên trong Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ.
Song, không chờ bọn họ làm ra phản ứng thì phản kích của Trung Đạt Thư Phủ và Pháp Á đã triển khai. Trong một tràng chiến đấu này, ngoại trừ Trung Đạt Thư Phủ thì còn có một nhà nữa bị hại đó chính là Pháp Á. Tổn thất của Pháp Á bao nhiêu thì ai cũng không biết, nhưng từ phản kích hiện tại, dường như bọn họ cũng tổn thất nghiêm trọng.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, mười lăm cứ điểm đóng quân của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ đã bị tập kích, tử thương thảm trọng. Mà vô luận là Tinh Viện hay Khổ Tịch Tự, hai nhà này vẫn một mực yên lặng. Hành vi lần này của Đường Hàm Phái cũng đồng dạng đã gây phẫn nộ cho họ. Bọn họ không có ra tay là vì việc Đường Hàm Phái cam đoan vấn đề an toàn của đệ tử bọn họ.
Tranh đấu của Sương Nguyệt Hàn Châu và Mạc Doanh cũng không ngừng tăng lên. Hai bên cũng đồng loạt xuất ra thực lực chân chính, cấp bậc tạp tu đầu nhập vào cuộc chiến của hai bên không ngừng tăng lên, số lượng cũng không ngừng gia tăng, tình thế chiến tranh từ từ mở rộng. Do bị ảnh hưởng, phương diện vật tư của khu Thiên Đông Lý điên cuồng tăng lên, điều này làm cho đám tạp tu kêu khổ không ngớt.
Tiêu Nguyên và Thước Hạ Thanh bị giết đối với Trung Đạt Thư Phủ là một đả kích mang tính nặng nề nhất. Tiêu Nguyên chính là tạp tu cấp bậc cao thủ. Ngoại trừ Phủ chủ, cũng không còn ai khác có cấp bậc cao hơn hắn. Mà Phủ chủ hiện nay cũng đã 72 tuổi, căn bản không thể tự mình tham gia chiến trường, về mặt tạp tu có cấp bậc cao thủ, Trung Đạt Thư Phủ lúc này có thể gọi là giật gấu vá vai.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Trung Đạt Thư Phủ đã thua không còn manh giáp thì đột nhiên có một tin tức làm hấp dẫn mọi người.
Bách Uyên Phủ phái ra sứ đoàn đến viếng thăm Trung Đạt Thư Phủ, song phương đã tiến hành một hội đàm cực kỳ cơ mật.
Đây là tình huống đầu tiên từ trước đến nay, Bách Uyên Phủ không có tiếp kiến chính phủ liên bang mà lại cùng với thế lực địa phương gặp mặt.
Bách Uyên Phủ, khu vực thần bí này chẳng nhẽ cũng muốn tham gia cuộc đua chiến trận đã rối tinh rối mù bên trong liên bang này hay sao? Điều này khiến cho mọi người cảnh giác, nếu như hành vi của Đường Hàm Phái làm cho Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ lâm vào vũng bùn, như vậy không thể nghi ngờ rằng Trung Đạt Thư Phủ đã đem chính mình tiến vào trong hố nước sôi.
Vài ngày sau, Trung Đạt Thư Phủ công bố, bọn họ cùng với Bách Uyên Phủ triển khai cấp độ hợp tác tin tức ở mức độ cao.
Tin tức này vừa được công bố, thiên hạ xôn xao.
Ngoài Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, tứ đại còn lại cũng đều ào ào lên tiếng, cảnh báo Trung Đạt Thư Phủ, đừng làm cho chuyện trở nên phức tạp hóa. Mà Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ thì đối với việc tiến hành hợp tác này cực kỳ đả kích.
Song, với việc đã thất bại đến nước này đối với Trung Đạt Thư Phủ mà nói, bọn họ cũng không e ngại mất đi cái gì nữa. Bên ngoài bọn họ không ngừng cường điệu lên rằng, hợp tác của Trung Đạt Thư Phủ và Bách Uyên Phủ chỉ giới hạn trong vấn đề thương nghiệp, nhưng cái loại giấu diếm này thì không người nào tin tưởng.
Đả kích mãnh liệt của Liên Bang Tổng Hợp học phủ cũng không khiến cho cảnh ngộ của bọn họ có chuyển biến tốt đẹp, hai nhà Tinh Viện và Khổ Tịch Tự vẫn khoanh tay đứng nhìn như cũ. Hợp tác của Trung Đạt Thư Phủ và Bách Uyên Phủ cũng không có làm cho Tinh Viện và Khổ Tịch Tự tham gia tràng chiến tranh này. Mà đại biểu cho Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, đệ nhất quân đoàn, đoàn trưởng Vệ Nguyệt Thanh thủy chung vẫn giữ thái độ im lặng một cách ám muội.
Thái độ ám muội của quân đội, làm cho các nhân vật cao tầng của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ có chút luống cuống, mà sau đó việc Tống Thành Ngạn cự tuyệt tham chiến, không khác nào tình huống đã đầy sương mà lại còn thêm tuyết – họa vô đơn chí.
Điều này khiến những quan chức cao tầng hết sức tức giận, bắt Đường Hàm Phái không có biện pháp, mà bắt một kẻ không có bối cảnh như Tống Thành Ngạn lại không có biện pháp sao? Vừa định có hành động thì đột nhiên đệ nhất tạp tu quân đoàn chạy tới, mà bọn họ cũng theo đó đem Tống Thành Ngạn quay về đệ nhất quân đoàn.
Lúc này, đám quan chức cao tầng nào dám cùng Vệ Nguyệt Thanh trở mặt. Dưới sự bất đắc dĩ, bọn họ lập tức triệu tập hội nghị, ủy nhiệm chức vụ chỉ huy cho Địch Bác.
Địch Bác tới tiền tuyến đã nhanh chóng ổn định được thế cục. Hắn tự biết chính mình chỉ giỏi công mà không giỏi thủ, vì vậy đã quyết định lấy công làm thủ, một hơi tập trung đầu nhập rất nhiều lực lượng, hiệu quả lập tức liền xuất hiện.
Điều này khiến cho các quan chức nhân viên trong Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ thở phào. Các quan chức tại Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ bè phái lớp lớp, thế lực của của Mạt Phu Sát Khoa là thế lực mạnh nhất, nhưng khi Đường Hàm Phái bị giam lỏng, điều này khiến cho thế lực của Mạt Phu Sát Khoa bị giảm đi nhiều.
Lúc trước, bởi vì thế cục đã quá mức nguy cấp, khiến cho tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ. Mà sau khi Địch Bác ở tiền phương không ngừng giành được thắng lợi, lúc này lại khiến cho có người ngo ngoe muốn động, đặc biệt là những bè phái của Địch Bác, thế lực này liên tục tăng lên.
Dòng chảy ngầm bên trong Liên Bang Tổng Hợp học phủ đã bắt đầu lưu động, mà ở những nơi khác cũng đã bắt đầu.
Tinh Viện.
Vẻ mặt Thanh Thanh vẫn điềm tĩnh như cũ, vân đạm phong khinh. Ngồi trước mặt nàng là hiệu trưởng của Tinh Viện, đầu hiệu trưởng đầy tóc bạc, nhìn qua không khác gì một ông già bình thường, ánh mắt của ông nhìn về phía Thanh Thanh hết sức hiền lành.
Bên cạnh ông lão là một vị trung niên, hắn chính là Dụ Long, chủ nhiệm giáo dục.
Ông lão chậm rãi mở miệng: “Có một vài thứ, ngươi nhìn xem thử.”
Nói xong, Dụ Long đưa ra một tấm huyễn tạp. Thanh Thanh cầm lấy và cắm vào độ nghi của mình, biểu tình không dao động trên mặt nàng rốt cuộc cũng lộ ra một tia kinh hãi.
Ông lão nhìn thấy biểu hiện biến hóa trên mặt của Thanh Thanh dường như rất vui vẻ: “Ha ha, rất giật mình chứ. Hơn nữa, chuyện này nguyên nhân vẫn là vì ngươi mà diễn ra. Hai năm này, Biên Vân đi theo sư phụ của hắn nghiên cứu huyễn tạp “ Sư sĩ truyền thuyết”, rốt cuộc cũng đã có thu hoạch. Hắn đối với ngươi rất là cảm kích, nếu như không phải là ngươi năm đó thì hắn đối với bộ tạp ảnh này sợ rằng cứ như vậy mà quên đi.”
Thanh Thanh cười hơi cay đắng, nàng sửa lại mái tóc trên trán: “Thật không ngờ rằng bộ tạp ảnh này lại có nhiều lai lịch như vậy.”
Bề ngoài thì cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại rung động đến cực điểm. Nàng hoàn toàn không ngờ bộ tạp ảnh mà hai năm trước nàng gặp không ngờ lại có nhiều lai lịch như vậy.
Nếu như hiệu trưởng không nhắc đến, có lẽ nàng đã sớm quên đi rằng mình đã từng đối với tấm tạp ảnh này coi trọng như vậy.
“Ha ha, sai rồi. Là tấm tạp ảnh này sử dụng kỹ thuật có rất nhiều lai lịch.” Ông lão vui vẻ sửa lại, hôm nay số lần cười của lão so với bình thường nhiều hơn rất nhiều, điều này cũng làm cho Dụ Long ở bên cạnh trong mắt cũng lộ ra ý cười.
Trong nhất thời, Thanh Thanh hơi hoảng hốt. Hai năm trước, những việc đã trải qua trong chuyến đi tại Đông Vệ Học Phủ làm cho nàng khó mà quên được. Cũng vì một lần ấy mà nàng phải tĩnh dưỡng suốt hai năm, điều này cũng làm cho người đầu tiên đi ra từ nội viện như nàng chịu đả kích. Nhưng tĩnh dưỡng hai năm cũng không có làm cho thực lực nàng thoái lui, trái lại so với trước kia thì thực lực của nàng lại tăng lên một bước, mà tâm tình của nàng cũng trở nên thành thục hơn nhiều.
Nữ nhu khách đáng sợ kia! Thanh Thanh mỗi lần nhớ tới, tâm tình bình tĩnh lại có vài phần rung động. Mà không ngờ rằng vừa đi ra đã đón nhận một tin tức kinh người như thế, với tố chất tâm lý của nàng bây giờ cũng không nhịn được phải hít một hơi lạnh.
Tin tức này nếu như bị tiết lộ ra ngoài, không biết sẽ xảy ra một tràng huyết vũ tinh phong như thế nào!
Đúng lúc này thì Dụ Long mở miệng: “Kết luận này đã được trải qua sự xác định của những vị sư phụ thâm niên nhất trong trường. Chúng ta cũng đã hỏi qua các học giả phụ trách thư viện. Về sau lại điều tra, cũng đã phát hiện ra dấu vết từ một quyển bút ký của người đảm nhận chức vụ hiệu trưởng đầu tiên – Hải Nạp Phạm Sâm Đặc, điều này làm cho chúng ta rất kích động. Chúng ta lập tức phái người điều tra thân phận của Mộc Lôi người chế tạo ra tạp ảnh – Sư Sĩ truyền thuyết. Thân phận của Mộc Lôi đã bị vạch trần, nhưng hiện nay cũng không thấy tung tích của hai người đó. Theo điều tra, hai người này có sự phân công rõ ràng, Trần Mộ chính là người chế tạo tạp ảnh, còn Lôi Tử thì là người biên kịch.”
Thấy Thanh Thanh toàn bộ tinh thần đều chăm chú lắng nghe, Dụ Long nói tiếp: “Trọng điểm của chúng ta đặt trên người Trần Mộ. Theo điều tra, Trần Mộ khi còn nhỏ là trẻ lang thang, mãi cho đến khi hắn 12 tuổi.”
Thanh Thanh sửng sốt.
“Sau đó, hắn gặp một người nào đó, do không thể kiểm tra, nhưng có thể xác thực lúc đó chính là lúc hắn bắt đầu chế tạo năng lượng tạp một sao. Từ năm 12 tuổi, hắn đã bắt đầu lấy việc chế tạo năng lượng tạp một sao này mà sinh sống.”
“Chế tạo năng lượng tạp một sao để sống.” Thanh Thanh ngạc nhiên lộ ra vẻ cảm động.
“Đúng vậy, chúng ta lúc trước cũng không thể tin nổi, nhưng cuối cùng chúng ta tính toán, một tấm năng lượng tạp một sao khoảng chừng 98 audierne. Hắn chế tạo tạp phiến được một cửa hàng nhỏ nhận mua, nhưng mà chủ nhân của cửa hàng này đã qua đời. Vì đã tìm ra được đầu mối rồi, nên chúng ta tổn hao khí lực tương đối lớn để tìm được thân nhân của người chủ cửa hàng đó, ở đó chúng ta tìm được sổ sách kế toán. Vì vậy, chúng ta đã có phát hiện mới.”
“Phát hiện ra điều gì?” Thanh Thanh không nhịn được sự hấp dẫn trong lời nói của Dụ Long.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK