Trần Mộ cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy tiến vào trạng thái liễm tức, điều kì quái là hắn đều nhớ rõ tất cả những chi tiết trước khi tiến vào trạng thái liễm tức. Hắn hầu như không cần phải cố sức nhớ lại, cứ như là chúng được khắc trực tiếp vào óc vậy.
Giống như một kẻ bàng quan lạnh lùng, tỉnh táo, hắn có thể nắm rõ từng điểm của mọi thứ xung quanh.
Cảm giác cũng không ngoại lệ.
Tốc độ suy nghĩ, phản ứng nhanh hơn bình thường nhiều lần mà không cần phí sức. Hắn bắt đầu thăm dò vòng xoáy cảm giác hỗn loạn trong người, hình ảnh của nó càng lúc càng hiện rõ trong đầu.
Cảm giác của hai người hòa vào cùng một chỗ, dù là thay đổi nhỏ nhất cũng không thoát khỏi sự phát hiện của đối phương. Tô Lưu Triệt Nhu lập tức cảm thấy sự thay đổi của Trần Mộ.
Sao lại thế này?
Đôi mắt xinh đẹp của nàng khó nén nổi vẻ khiếp sợ, nàng cảm thấy gã thiếu niên giống như đột nhiên biến thành một người khác. Nàng rất khó mô tả sự thay đổi này bằng lời nói dù thực tế Tào Đông không hề cử động dù chỉ một ngón tay.
Mặc dù cảm giác bị mất khống chế nhưng các bộ phận cơ thể khác thì vẫn bình thường. Bị lòng tò mò kích thích, nàng bắt đầu đánh giá Tào Đông. Dường như trên người vị tạp tu này có rất nhiều bí mật a!
Gương mặt vàng vọt của Tào Đông nhìn qua giống như một tên thiếu niên rất bình thường, tạo cho người khác cảm giác là hắn đang bị ốm. Tuy nhiên một thiếu niên không có gì nổi bật như vậy lại ẩn chứa quá nhiều điều không tầm thường.
Qua kết quả kiểm tra xương cốt, nàng biết Tào Đông chỉ mới 18 tuổi. Bản thân độ tuổi này không có nghĩa gì, nhưng nếu cộng thêm cường độ cảm giác đạt mức tứ cấp trung giai thì hoàn toàn khác. Nếu tin này lộ ra thì sẽ thu hút bao nhiêu tập đoàn lớn kéo tới?
Những thiên tài đứng đầu ở liên bang cũng chỉ đến thế này là cùng.
Từ nhỏ nàng đã được cho là một thiên tài, trên thực tế thì nàng cũng không phụ lòng trông đợi. Năm nay nàng 20 tuổi và đạt được chức y vụ tạp tu cao cấp, đây là thành tích đủ để kiêu ngạo. Một trong số điều kiện để đạt được chức vụ này là phải có cường độ cảm giác đạt tứ cấp.
Chính vì có cùng cường độ cảm giác là tứ cấp nên nàng mới tính toán ra thực lực của Trần Mộ.
Điều khiến Tô Lưu Triệt Nhu hiếu kì không chỉ giới hạn trong sự thiên tài của Tào Đông. Bình thường thì thiên tài như vậy đều gia nhập các gia tộc hay tập đoàn lớn mạnh để có được điều kiện phát triển tốt nhất, nhưng hình như hắn không chọn con đường này.
Không có một tập đoàn nào lại thờ ơ đến mức để cho một thiên tài như vậy tự chạy đi tìm y vụ tạp tu, cuộc sống của bọn họ đều bị chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Không ngờ Tào Đông lại tự mình tìm đến y vụ tạp tu, điều này khiến nàng rất khó hiểu.
Một điểm nữa ở Tào Đông mà nàng đánh giá cao là sự tỉnh táo của hắn, nghề y vụ tạp tu phải chịu áp lực thần kinh khá lớn nên lúc nào cũng phải giữ được sự tỉnh táo. Nàng biết ở tình huống nguy hiểm thế này mà còn có thể giữ được sự bình tĩnh là khó khăn cỡ nào.
Thật sự là tinh thần kiên cường a!
Tuy nhiên nếu hỏi điều gì khiến nàng giật mình thì đó là sự thay đổi hoàn toàn trong nháy mắt vừa rồi của Tào Đông!
Sự thay đổi này quá bất ngờ, quá nhanh, quá triệt để! Không phải là Tô Lưu Triệt Nhu chưa gặp qua việc khí chất thay đổi, nhưng trường hợp như Tào Đông thì chưa từng có. Hắn thay đổi cả nhịp hô hấp lẫn nhịp tim, thậm chí tốc độ lưu thông của máu trong cơ thể khác hoàn toàn với một giây trước đó.
Làm sao có thể như vậy được? Nàng suýt nữa đã hét lên! Thân là y vụ tạp tu nên nàng không tin trên đời lại có chuyện như vậy! Nhưng nó thật sự đang xảy ra trước mắt nàng.
Mặc dù tiếp xúc với Tào Đông trong thời gian rất ngắn nhưng nàng vẫn có phán đoán của riêng mình về con người hắn, như sự lạnh lùng, hơi hướng nội, sự cảnh giác với xung quanh.
Nhưng bây giờ thì loại cảm giác này hoàn toàn thay đổi!
Lạnh lẽo, hoàn toàn không hề có tạp chất, như một tảng băng và không mang theo chút cảm tình nào.
- Ngươi không sao chứ?
Tô Lưu Triệt Nhu lên tiếng nhắc nhở, giọng nói có vẻ sợ hãi.
Trần Mộ mở mắt.
Đôi mắt lạnh lẽo, vô hồn như một cỗ máy, hoàn toàn không có chút tình cảm nào khiến nàng cảm thấy sợ hãi!
Mỗi chi tiết của sự pha trộn cảm giác giữa hai người đều hiện rất rõ trong đầu Trần Mộ. Hắn có thể cảm giác được mỗi thay đổi của chúng, thậm chí chuyển sự thay đổi này thành số liệu để tính ra bước phát triển tiếp theo.
Trong mắt hắn lúc này, cảm giác điên cuồng như dã thú trước kia chẳng qua là một con hổ giấy mà thôi.
Chi tiết không quyết định tất cả nhưng có thể quyết định rất nhiều thứ khác. Đến khi mỗi sợi cảm giác mỏng đều hiện rõ trước mắt, hắn liền từ cục diện hỗn loạn này tính ra phương thức tối ưu nhất.
Hắn nghe rõ lời nhắc nhở đầy lo lắng và sợ hãi của Tô Lưu Triệt Nhu, nhưng lúc này hắn không thể lãng phí thời gian để nói chuyện. Dưới trạng thái liễm tức, mỗi khoảng thời gian ngắn được phân chia cực kì chính xác, không phải tính từng giây mà nhỏ hơn gấp 10 lần.
Hắn chọn sợi cảm giác dài nhất ở ngoài cùng làm nơi để đột phá.
Chúng dài nhất, cách vòng xoáy xa nhất, chịu lực trói buộc nhỏ nhất.
Sợi cảm giác còn nhỏ hơn cọng tóc mấy lần đột nhiên rung lên, đầu của hàng nghìn hàng vạn tia cảm giác cùng lúc rung động.
Vô số tia cảm giác tập trung lại một chỗ giống như một cơn sóng dữ, đầu của các tia cảm giác bay về phía vòng xoáy cảm giác hình xoắn ốc.
Do cảm giác của hai người pha trộn lẫn nhau nên Tô Lưu Triệt Nhu đều thấy rõ mỗi điểm thay đổi của Trần Mộ. Trong khoảnh khắc nàng thấy cảnh này, hầu như trong đầu nảy ra một câu: “Bứt dây động rừng!” Nàng nghĩ đây là câu nói hợp nhất để miêu tả.
Nàng vừa sợ vừa khó hiểu xem cảnh này. Dù không biết Tào Đông làm vậy để làm gì nhưng nàng vẫn hoàn toàn thán phục khả năng khống chế cảm giác của hắn. Đổi lại là nàng thì chưa chắc nàng làm tốt được như hắn trong tình huống này.
Trần Mộ không ngừng khống chế đầu của vô số tia cảm giác, để chúng rung động theo một tiết tấu. Từng tia nối với nhau tạo nên một cơn sóng chấn động, rồi tập hợp lại không ngừng đánh sâu vào trụ cảm giác hình xoắc ốc.
Khả năng khống chế cảm giác thật kinh người! Tô Lưu Triệt Nhu vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Đồng thời khống chế hàng vạn đầu tia cảm giác rung động cùng một tiết tấu, rồi tạo nên sóng chấn động lớn như vậy không phải là chuyện dễ dàng, nó đòi hỏi lực khống chế cảm giác phải cực kì chính xác.
Một trong những mục tiêu mà y vụ tạp tu không ngừng theo đuổi là khống chế chuẩn xác, đây là sở trường của bọn họ so với tạp tu. Cảm giác của rất nhiều y vụ tạp tu có độ chuẩn xác rất lớn, nhờ vậy mà họ có thể hoàn thành thủ thuật có độ khó cao, sử dụng y liệu tạp phiến có yêu cầu cao về độ chính xác.
Dù là y vụ tạp tu cao cấp như Tô Lưu Triệt Nhu cũng không chắc bản thân có thể khống chế chính xác lượng tia cảm giác khổng lồ như vậy không. Nếu như không phải thấy tận mắt thì nàng không tin ở thành La Dữu có ai làm được đến mức này, nhưng nàng đang trực tiếp thấy cảnh này. Không! Còn chuẩn xác hơn là thấy, tin tức do cảm giác truyền lại còn rõ hơn hình ảnh từ đôi mắt.
Đây là điều mà một thiếu niên 18 tuổi có thể làm được? Nàng mở to mắt nhìn Tào Đông.
Thân thể lạ thường, cảm giác đạt cường độ tứ cấp trung giai dù không được xem là mạnh nhưng lại có tiềm lực không thể hạn lượng. Hơn nữa có năng lực khống chế cảm giác xuất thần nhập hóa, thần kinh vững vàng, trừ vẻ ngoài xấu xí ra thì quả thực…
Nàng thật sự không ngờ là ở thành La Dữu lại có thiên tài như vậy, lại không có ai biết đến!
Mặt Tào Đông vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không chút tình cảm.
Chuyên chú, tỉnh táo, lão luyện…
Nếu như không xem qua kết quả kiểm tra xương cốt thì nàng tuyệt không tin một thiếu niên 18 tuổi lại có khí chất này. Chúng nên xuất hiện trên người một tên tạp tu nhất lưu, thanh danh hiển hách, thân kinh bách chiến mới đúng.
Từng sóng chấn động nối nhau đánh vào trụ cảm giác hình xoắn ốc, mỗi lần như vậy lại làm giảm tốc độ xoay tròn điên cuồng của trụ cảm giác một phần. Trong vòng 10 giây ngắn ngủi, Trần Mộ đã khống chế đầu những tia cảm giác chấn động 100 lần, tần suất 10 lần/giây!
Bị va chạm với tần suất cao khiến vô số tia cảm giác do trụ cảm giác hình xoắn ốc phát tán trở nên điên cuồng, giống như con dã thú bị chọc giận.
Tin tức do cảm giác đưa về được tổ hợp thành hình ảnh trong đầu Tô Lưu Triệt Nhu, nàng thấy vậy mà giật cả người. Nàng nhìn lên thì thấy khuôn mặt của Tào Đông vẫn lạnh lùng như cũ, không vui không buồn. Nàng an tâm hơn một chút, tất cả hy vọng bây giờ đều ký thác vào Tào Đông. Sự trấn định của hắn khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong chốc lát, nàng vui mừng khi thấy luồng hấp lực trong cơ thể Tào Đông nhỏ đi một chút.
Phương pháp này có hiệu quả! Tô Lưu Triệt Nhu vốn bị bức vào tuyệt cảnh liền trở nên kích động. Dù nàng có ưu tú đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi, khi gặp phải tình huống nguy hiểm tính mạng thì làm sao cứng cỏi bằng người từng trải qua vô số hiểm nguy như Trần Mộ chứ?
Trải qua nỗi kích động ban đầu, nàng liền mau chóng khôi phục sự tỉnh táo, dời ánh mắt lên người Tào Đông. Bây giờ nàng rất hứng thú với hắn, cảm giác như bản thân đang khiêu chiến với một ca bệnh. Nàng rất chờ mong có thể khai quật được những tri thức mới mẻ bên trong.
Có lẽ là do tâm tình bình tĩnh nên nàng càng phát hiện ra nhiều điều.
Hắn vẫn tỉnh táo như cũ, không hề động đậy, nhịp hô hấp cũng không thay đổi. Nàng thầm than trong lòng, với sự tỉnh táo như thế mà đi làm y vụ tạp tu thì chắc chắn là y vụ tạp tu xuất sắc nhất.
Lực chú ý của nàng chợt bị hấp dẫn bởi ánh mắt của Tào Đông.
Dù hắn mở mắt nhưng rõ ràng không phải hắn đang chú tâm nhìn thứ gì đó, có thể nhận ra đôi mắt hắn có phần mờ mịt.
Hắn đang suy nghĩ điều gì chứ? Trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ vừa ngây thơ lại vừa ngịch ngợm.
Ánh mắt của nàng dời từ đôi mắt sang khuôn mặt của hắn.
Nàng bỗng cau mày lại, trong ánh mắt hiện lên một khuôn mặt nhợt nhạt, vàng vọt.
Vàng vọt…
Chợt một ý nghĩ lướt qua đầu, ánh mắt của nàng toát ra vài phần đăm chiêu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK