Đám tạp tu này mỗi người đều mặt mày cháy đen, tóc, quần áo lượn lờ từng đạo khói nhẹ, mỗi người mất đi cảm giác hôn mê nằm trên mặt đất.
Cả đại sảnh rơi vào trong tĩnh lặng, ánh mắt của những tạp tu khác nhìn về phía đội ngũ của Trần Mộ cũng hoàn toàn bất đồng. Mà vừa rồi vài vị tạp tu ăn theo tất cả đều là vẻ mặt trắng bệch.
Gã thiếu niên khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, kính sợ nhìn Trần Mộ. Thì ra người tuổi trẻ cùng với mình hơn kém không bao nhiêu tuổi kia chính là thủ lĩnh của đội ngũ này.
Trong mắt Ba Cách Nội Nhĩ hiện lên một tia dị sắc, trong ấn tượng của hắn ông chủ bình thường rất là ẩn dật. Mặc dù lão biết ông chủ đã từng tự thân giết chết Tổ Trữ, nhưng dù sao thì cũng không chính mắt lão nhìn thấy. Mà hôm nay ông chủ đột nhiên toát ra một vẻ mặt tàn nhẫn nên làm cho Ba Cách Nội Nhĩ có chút giật mình. Không chỉ có lão, Hề Bình, Tô Lưu Triệt Nhu, Nhữ Thu cũng đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng được lạ lùng nhìn Trần Mộ.
Trái ngược với mọi người, Lô Tiểu Như lại tựa như không cảm thấy lạ lùng. Trước đây nàng cũng đã ăn không ít đau khổ trên tay Trần Mộ, nàng biết bình thường ông chủ có thói quen ẩn nhẫn chẳng qua là không bộc phát mà thôi.
Ông chủ lúc này so với lưu manh quả nhiên là không có gì khác nhau. Ánh mắt đám tạp tu xung quanh thu hết vào trong tròng mắt Trần Mộ, hắn cũng không khỏi có một chút xúc động.
Trần Mộ tiếp xúc với những nhân vật cao cấp cũng không nhiều lắm, hắn am hiểu nhất chính là những tranh đấu ở tầng lớp dưới chót này. Từ nhỏ khi còn lang thang, hắn hiểu rất rõ một đạo lý. Nếu ngươi tới một địa phương xa lạ để ăn xin cầu thực, biểu hiện càng nhu nhược, nhát gan thì sẽ càng dễ bị người khi dễ. Còn nếu ngươi xăn ống tay áo lên cùng với đám trẻ lang thang tại địa phương này đánh nhau một trận, càng biểu hiện ngươi có đủ khí phách. Dù cho nắm tay của ngươi không mạnh, cuối cùng vẫn chiến bại thì mọi người cũng sẽ kiêng kỵ ngươi.
Trẻ lang thang như vậy, lưu manh như vậy, tạp tu cũng là như vậy a! Trần Mộ bắt đầu hiểu ra.
Đám tạp tu xung quanh đều bị chấn nhiếp. Lô Tiểu Như và những người khác thực lực mỗi người đều thập phần cường đại. Hơn nữa lại phối hợp vô cùng ăn ý. Mà nhìn xung quanh bọn họ còn có hơn chục đồng bạn. Một đội ngũ có mỗi cá nhân thực lực như vậy, lại phối hợp ăn ý cũng chính là đối tượng mà đám tạp tu không muốn gặp phải nhất.
Về phần mấy trăm người còn lại, hoàn toàn không được bọn họ xem trọng. Loại tạp tu có thực lực trung cấp ở đây hoàn toàn không được xem trọng. Huống chi còn có những nhân viên không có sức chiến đấu.
Rất nhiều người trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Hơn hai mươi nhân viên chiến đấu, hơn ba trăm tên lính mới, còn có hơn trăm vị không phải nhân viên chiến đấu sự bố trí này thật sự rất kỳ quái, thật là không hợp lý chút nào. Trong mắt bọn họ, có thể chiến đấu xem ra cũng chỉ có hơn hai mươi người thôi.
Một đội ngũ chỉ có hơn hai mươi nhân viên có thể chiến đấu, mang theo hơn ba trăm tên lính mới pháo hôi cũng không được tính là trung cấp tạp tu, lại còn có hơn một trăm vị không phải nhân viên chiến đấu cùng với vài chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa, một đội ngũ như vậy không phải đi tìm chết thì gọi là cái gì?
Cho dù hơn hai mươi vị tạp tu này vô cùng lợi hại, đối với một đội ngũ khổng lồ như vậy mà nói thực sự là một lực lượng yếu ớt vô cùng.
Chắc chắn người dẫn đầu đội ngũ này là một tay lão luyện. Mà càng làm cho mọi người khó thể tưởng tượng đó là một đội ngũ như thế kia lại có thể đến được căn cứ Thụy Cách Nhĩ. Từ bên ngoài đến khu vực có căn cứ này khó khăn tương đối lớn, nếu không đủ thực lực căn bản không thể đến được.
Như vậy, duy nhất có thể giải thích đó chính là ở giữa đội ngũ này có một siêu cấp cao thủ.
Đám tạp tu quay lại nhìn nhau, nhìn bề ngoài thì vẫn như thường, chỉ có trong ánh mắt chớp động lộ ra cảnh giác và cẩn thận. Những tạp tu vốn chỉ đối với đội ngũ này có chút hứng thú thì lúc này cũng không khỏi phải tự đánh giá lại một chút.
Có thể mang theo một đội ngũ như thế tới nơi này, vị tạp tu bí ẩn kia tuyệt đối có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Những nhân vật như vậy bọn họ không thể trêu chọc vào.
Chỉ là, khi ánh mắt của bọn họ lướt qua Trần Mộ thì nghi hoặc trong lòng không những không giảm bớt mà lại tăng thêm nhiều lần.
Bọn họ không thể nhìn thấy được vị nào có phong phạm khí thế cao thủ. Trần Mộ là người đầu tiên bị loại bởi hắn thật sự còn quá trẻ. Nhưng lại mang thân phận ông chủ. Ông chủ tuổi trẻ như vậy không đi làm công tử bột có cuộc sống xa hoa mà lại theo chân bọn họ đi cướp miếng ăn.
Cho nên mọi người mặc dù ở trên người hắn cảm nhận được cảm giác của tạp tu, nhưng vẫn mang hắn loại trừ ra đầu tiên.
Mà có dáng vẻ cao thủ không thể nghi ngờ chính là người dắt theo con chó mập. Bất quá khi mọi người đem mục tiêu chuyển tới nam nhân này thì không khỏi kinh ngạc phát hiện, hắn hoàn toàn không có cảm giác của tạp tu.
Quái lạ, đội ngũ này thật sự rất kỳ lạ!
Những tạp tu có thể ở nơi hiểm trở này sinh tồn thì sao lại có thể là loại người lỗ mãng. Bọn họ xảo trá mà cẩn thận, cảnh giác mà đa nghi. Nếu ở tình huống không rõ ràng, không có bất cứ người nào ngu tới mức động thủ trước. Huống chi chỉ cần hơn hai mươi tên tạp tu này thôi cũng đã khiến cho bọn họ ăn không ít đau khổ.
Lúc này trong đại sảnh, ngoại trừ đám người Trần Mộ ra, những tạp tu còn lại đều cúi đầu uống trà, che dấu tâm tư toát ra trong ánh mắt của mình.
“Ta nghĩ rằng có lẽ ngài bây giờ cần thuê một số phòng cho quý thuộc hạ của ngài nghỉ ngơi.” Vị thiếu niên kia đề nghị.
Ba Cách Nội Nhĩ biết Trần Mộ đối với việc này không thành thạo, liền gật đầu tiếp nhận đề nghị: “À, ngươi có đề nghị nào khác không?”
Nhìn thoáng qua Trần Mộ, vị thiếu niên kia thấy hắn cũng không có gì là không vui, ngay lập tức ý thức được vị trí của Ba Cách Nội Nhĩ trong đội ngũ này.
Hắn không chút do dự trả lời: ”Đội ngũ các người vốn rất đông, không bằng thuê hẳn cả một khu chuyên biệt, như vậy có thể cùng với những người khác tách ra, lại không quá ồn ào, cũng như đảm bảo an toàn. Về mặt giá tiền thì cũng không quá đắt.”
“Được rồi, cứ làm như vậy đi.” Ba Cách Nội Nhĩ nhìn thoáng qua Trần Mộ, thấy hắn không có ý phản đối liền gật đầu.
Thiếu niên liền dẫn đoàn người đi làm những thủ tục liên quan, Tô Lưu Triệt Nhu cùng với Nhữ Thu thì vẫn chưa có phục hồi tinh thần từ lần kinh sợ vừa rồi.
Suốt quá trình di chuyển, cả đội ngũ không phát ra bất kỳ thanh âm nào, cho dù tiến vào đại sảnh cả đội ngũ vẫn bảo trì nguyên vẹn đội hình. Mỗi vị nhân viên chiến đấu trong ánh mắt đều mang theo chút cảnh giác, tính kỷ luật như vậy làm cho những tạp tu đang âm thầm để ý tới đội ngũ này trong lòng lại máy động.
“Chú em tên gọi là gì?” Ba Cách Nội Nhĩ cười híp mắt hỏi.
“Cát Phu Tư(Cát Phu Tư).” Thiếu niên cũng không quay đầu lại.
“Căn cứ này sửa sang lại từ lúc nào? Ta nhớ kỹ trước kia nơi này chỉ là một khu căn cứ hoang phế mà.”
Cát Phu Tư không trả lời mà quay đầu nhìn thoáng qua Ba Cách Nội Nhĩ: ”Chú Hai, đó là chuyện của mười năm về trước a.”
“Chà, mười năm trước sao? Thời gian trôi đi thật nhanh a.” Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt chợt hiểu ra, tò mò hỏi: ”Ai lại có thể bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một căn cứ lớn như vậy ở đây nhỉ?”
Cát Phu Tư cảnh giác liếc mắt nhìn Ba Cách Nội Nhĩ: ”Chú Hai, ngài rốt cuộc muốn biết chuyện gì?”
Bị vạch trần mà Ba Cách Nội Nhĩ cũng không hề đỏ mặt: ”Dịch vụ của ngươi không phải là bao gồm cả việc nghe ngóng tất cả mọi tin tức hay sao? Giờ là lúc cần dịch vụ của ngươi đó.”
Cát Phu Tư sắc mặt tối sầm: ”Chú hai, đây là hạng mục có thu phí.” Dịch vụ, từ này làm cho hắn có chút liên tưởng không tốt..
“Tốt, vậy thu phí như thế nào?” Ba Cách Nội Nhĩ cũng không quan tâm hỏi. Hề Bình đứng ở một bên nghe nói như thế, sắc mặt lập tức tối sầm, hắn là người trông nom sổ sách. Phàm là người làm kế toán thì không thể nghi ngờ họ hận nhất là loại người như Ba Cách Nội Nhĩ, cái loại không tiền thì ngửa tay đi xin, mà xài tiền thì cứ như nước, vô cùng phung phí.
Ánh mắt Cát Phu Tư khôi phục lại vẻ bình thường, giọng điệu bình tĩnh nói: ”Cái này phụ thuộc vào ngài muốn nghe loại tin tức nào?.”
“Vậy ta hỏi câu thứ nhất. Căn cứ này do ai xây dựng?” Ba Cách Nội Nhĩ hỏi.
Cát Phu Tư nhìn Ba Cách Nội Nhĩ một cái rồi nói: ”Tin tức này xem như miễn phí, mọi người nơi đây đều biết căn cứ Thụy Cách Nhĩ vào mười năm trước do Hưu Tư thương hội xây dựng nên.”
“Hưu Tư thương hội?” Ba Cách Nội Nhĩ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, bước chân bị kiềm hãm, lập tức lâm vào trầm tư. Hắn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cát Phu Tư lại liếc nhìn Ba Cách Nội Nhĩ một cái, thấy lão vẫn đang suy nghĩ, liền im lặng dắt đoàn người đi tiếp.
Quá trình làm thủ tục rất nhanh, người phụ trách nhìn thấy mọi người là do Cát Phu Tư dẫn đến, động tác rất nhanh. Đám người Trần Mộ thuê một khu vực có thể ở được tám trăm người, bọn họ sẽ ở nơi này một đoạn thời gian.
Bố trí nhân viên, an bài cảnh giới, Trần mộ cùng đám người Ba Cách Nội Nhĩ liền quyết định đi dạo trong căn cứ này một chút. Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu thì do vẫn còn hoảng sợ nên cần phải nghỉ ngơi, trải qua thời gian dài chiến đấu, những tạp tu lính mới thật sự cần phải nghỉ ngơi. Duy a cũng lưu lại khu vực nghỉ trọ, có hắn ở nơi này Trần Mộ tin tưởng không kẻ nào có thể làm trò xấu.
Lô Tiểu Như mang mười tên tạp tu theo sau Trần Mộ. Bọn họ không phải vì bảo vệ Trần Mộ, mà là vì bảo vệ Ba Cách Nội Nhĩ với Hề Bình, hai người này vốn không có lực chiến đấu.
Trần Mộ tò mò đánh giá chung quanh, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào một căn cứ ở khu vực hoang dã. Về những căn cứ ngoài nơi hoang dã, trước đây hắn vẫn thường được nghe kể lại, do đó tự nhiên tránh không được có vài phần tò mò.
Cát Phu Tư giới thiệu: ”Nơi này là khu vực giao dịch, bên trong bán ra một vài tiêu hao phẩm mà các tạp tu cần dùng, ví dụ như năng lượng tạp. Giá cả so với bên ngoài cao hơn một chút. Nhưng mà ở nơi này, việc tìm kiếm tài liệu so với bên ngoài có thể nói thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ tiếc là không có chế tạp sư lợi hại nào nguyện ý ở lại đây.”
Những lời Cát Phu Tư nói ra làm cho Trần Mộ rất là bất ngờ, bất quá suy nghĩ lại một chút hắn cũng hiểu ra vài điều. Ở một nơi vừa nguy hiểm vừa hoang vu như nơi này thì làm gì có vị cao cấp chế tạp sư nào đồng ý tới đây? Đối với đám cao cấp tạp sư vốn ngồi ở vị trí cao cao tại thượng đầy đủ sung túc kia, có tất cả mọi tiện nghi, bên người luôn có cả đống trợ thủ cùng đệ tử, đó mới là đãi ngộ mà bọn hắn muốn hưởng thụ.
Thật ra ở nơi này cũng không thiếu trung cấp chế tạp sư đồng ý ở lại, nhưng những tạp tu ở nơi này vốn có trình độ rất cao, trung cấp chế tạp sư cũng không có cách nào thỏa mãn được những yêu cầu của bọn họ. Trần Mộ không nhịn được hỏi một câu: “Vậy khi huyễn tạp của tạp tu bị hư hại thì họ phải làm sao?”
“Cướp của người khác. Dù sao ở nơi này số lượng tạp tu cũng không phải là ít.” Cát Phu Tư thuận miệng trả lời một câu làm cho tâm trạng của mọi người phát lạnh.
“Nơi này bình thường có khoảng bao nhiêu tạp tu.” Ba Cách Nội Nhĩ hỏi.
Cát Phu Tư nhìn thoáng qua Ba Cách Nội Nhĩ, hiển nhiên hắn đối với ông chú này không có nhiều hảo cảm. Bất quá vì lo lắng đối phương là khách hàng, nên hắn vẫn trả lời: ”Nơi này tạp tu ở lại có số lượng khoảng chừng ba ngàn người, còn có khoảng chừng hơn một ngàn người một tháng quay lại chừng một, hai lần. Ngoài ra cũng có một số vị tạp tu khoảng chừng nửa năm mới ghé qua một lần.”
“Chà, sao lại như vậy?” Trần Mộ không khỏi cảm thấy có chút hứng thú hỏi.
“Số lần quay lại càng ít thì càng lợi hại! Bọn họ bình thường tiến sâu vào trong rừng sắn bắt dã thú hung mãnh, hoặc tham gia tiếp đón các thương hội, cũng có người chuyên môn tìm kiếm một vài thứ cổ quái gì đó. Đối với những tạp tu một tháng quay lại một, hai lần thì phạm vi hoạt động cũng nhỏ đi rất nhiều. Còn đám tạp tu thường xuyên ở lại đây thì trình độ tất nhiên là kém cỏi nhất.”
Khi Cát Phu Tư nói đến đám tạp tu thường xuyên ở lại nơi này, giọng điệu của gã mang theo chút khinh thường.
“Vận khí của các người tốt thật đó, đến nơi này vừa đúng lúc đã qua giữa tháng, trong khoảng thời gian này số tạp tu quay lại cũng tương đối nhiều. Bọn họ mỗi lần quay lại thường xuyên mang theo không ít vật tốt, nếu vận khí tốt, mọi người có thể cùng họ trao đổi kiếm được không ít đồ tốt. Hơn nữa có bọn họ tại nơi đây, đám tạp tu rác rưởi ở nơi này cũng thành thật hơn rất nhiều.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK