“Nghe nói nhà Thái Thúc vẫn đang chiêu mộ tạp tu không kiêng nể gì cả?” Đàm Vũ Mân cười nói.
Cơ Trí Hạo vừa uống trà vừa cười lạnh nói: “Thái Thúc Dong muốn khôi phục vinh quang của nhà Thái Thúc đến phát điên rồi. Thế nên hắn làm mấy việc như thế cũng là bình thường. Nếu không có sự phá rối của Liên bang Tổng hợp học phủ thì đây thật sự là một cơ hội tốt.”
Đàm Vũ Mân lười biếng cuộn mình lại, mắt cá chân trắng muốt nổi bật trên nền salon đỏ thẫm làm người khác khó có thể chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Cơ Trí Hạo tùy tiện thưởng thức mắt cá chân của nàng mà không có chút ngại ngùng nào cả.
“Thật tiếc cho ‘hắn’.” Đàm Vũ Mân thở dài.
Trong mắt Cơ Trí Hạo hiện lên một tia ghen tỵ nhưng hắn chuyển sang cười khổ nói: “Có thể lọt vào mắt xanh của Vũ Mân như vậy ta thật sự rất hâm mộ hắn.”
“Cho dù như vậy nhưng dù sao thì sức lực của một người cũng rất nhỏ bé.” Đàm Vũ Mân cười nói.
“Không sai.” Sắc mặt Cơ Trí Hạo vẫn tái nhợt như trước nhưng đôi mắt đen vẫn sáng quắc: “Ta thấy Đường Hàm Phái phái đội này ra chỉ để khiêu khích Sương Nguyệt Hàn Châu thôi. Nếu Sương Nguyệt Hàn Châu nuốt đội này thì hắn có thể danh chính ngôn thuận tiến vào khu Thiên Đông Lý. Ân oán giữa Tây Trạch và Liên bang Tổng hợp học phủ thì ai cũng biết. Mượn việc này để bắt đầu quả là một nước cờ tốt của Đường Hàm Phái.”
Hắn đột nhiên cười lạnh rồi chuyển ngữ điệu: “Nhưng Gia Anh Hạ cũng đủ độc. Hắn coi như không thấy đám người này. Lực chiến đấu của hai mươi người này không kém nhưng muốn gây sóng gió ở khu Thiên Đông Lý cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe. Nhưng Đường Hàm thường làm việc có thể một tên hai chim. Từ đấy, ta hoài nghi Tây Trạch và Sương Nguyệt Hàn Châu có quan hệ vi diệu. Sương Nguyệt Hàn Châu ra tay thì hợp với mong muốn của hắn. Không ra tay thì quan hệ giữa Sương Nguyệt Hàn Châu và Tây Trạch sẽ giảm xuống. Ha ha, đương nhiên đây chỉ sự đoán cá nhân của ta thôi. Đường Hàm Phái, tâm tư của hắn quả là rất khó đoán.”
Từ trong lời nói của Trí Hạo, có thể phân tích ra như vậy, đủ để thấy được trí tuệ của hắn.
Đàm Vũ Mân im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Tâm tư của Đường Hàm rất khó hiểu nhưng với chúng ta thì đây là một cơ hội tốt.”
“Không sai!” Cơ Trí Hạo gật đầu: “Chỉ có chúng ta mới có năng lực để trợ giúp Đông Thụy thị! Cuối cùng Đường Hàm cũng làm được chuyện tốt cho chúng ta. Bọn họ càng ép chặt, chúng ta càng có lợi. Quả là buồn ngủ gặp chiếu manh.”
Đàm Vũ Mân lười biếng duỗi lưng, thản nhiên nói: “Hắn sẽ khuất phục, đây là vận mệnh, tình thế như vậy hắn muốn trốn cũng không trốn được.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài truyền vào. Ngay sau đó tiếng đập cửa cũng gấp gáp không kém vang lên. Từ đó có thể thấy người đến lo lắng đến mức nào.
“Tiến vào.” Đàm Vũ Mân ngồi dậy, khôi phục sự đoan trang tao nhã bình thường, không nhanh không chậm hô một câu.
Vưu Nhân tiến vào cúi đầu thật sâu chào Đàm Vũ Mân: “Tiểu thư.” Rồi lại hướng Cơ Trí Hạo thi lễ: “Cơ tiên sinh.”
“Vưu đội trưởng.” Đàm Vũ Mân ôn hòa nói. Nàng luôn đối xử tốt với vị đội trưởng trung thành và tận tâm này. Cơ Trí Hạo cũng vội vàng đáp lễ.
“Mời tiểu thư mở kênh huyễn tạp nào đó lên.” Đội trưởng Vưu nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ cần bất cứ kênh nào hơi lớn một chút đều phát tin này.”
Đàm Vũ Mân cùng Cơ Trí Hạo nhìn nhau, trong mắt hai người đầy vẻ nghi ngờ.
“Vậy thì mở ra kênh Đê huyễn đi.” Đàm Vũ Mân nói. Tỷ lệ quan sát của kênh Đê huyễn chỉ kém mỗi tỷ lệ của kênh liên bang. Khả năng đánh hơi tin tức của họ hết sức nhạy bén, sự bình luận cũng tương đối khách quan.
“Vâng!” Vưu Nhân đến gần tường, mở ra huyễn tạp TV, quang mạc hiện lên trước mắt ba người.
Cơ thể Đàm Vũ Mân đột nhiên trở nên cứng ngắc, trong đôi mắt câu hồn nhiếp phách ấy đầy vẻ kinh ngạc!
Quân doanh ngoài kinh đô.
Đường Hàm Phái đã đến quân doanh một thời gian. Mỗi ngày hắn ở cùng một chỗ với các tạp tu, có vài phần vui đến quên trời đất.
Nhưng những tướng lĩnh này đã có vẻ không nhịn được. Phần thưởng vẫn chưa được tuyên bố, bọn họ vẫn phải ở lại quân doanh không về nhà được. Với việc này bọn họ tương đối bất mãn. Phần thưởng của các tạp tu phía dưới đã được phát nhưng tướng lãnh vẫn chưa nhận được chút điểm tốt nào cả.
Lúc sự chịu đựng của mọi người đã đến cực hạn thì Đường Hàm Phái đột nhiên đưa ra một bộ phương án chỉnh biên.
Các tướng lĩnh nhất thời trợn tròn mắt.
Trong bộ phương án này, tất cả bộ đội bị chia loạn ra. Hơn một nửa tướng lãnh bị cách chức, lần này tất cả tướng lãnh đều loạn lên!
Bọn họ là tư quân, một phần của đổng sự đoàn.
Một số người phản đối nói Đường Hàm không có quyền chỉnh biên. Một số người tính tình có vấn đề thậm chí còn cố gắng gây nên phiền phức, hy vọng có thể ngăn việc chỉnh đốn được áp dụng. Nhưng, Đường Hàm dung máu chứng minh quyết tâm và sức mạnh của hắn. Hơn hai mươi danh tướng rơi đầu đổ máu làm quần hùng câm lặng. Khi Đường Hàm Phái xuất ra lệnh đồng ý được các đổng sự ký thì mọi người hiểu được họ không có khả năng ngăn cản lần chỉnh đốn này.
Một số tướng lãnh cáo già chỉ chào đơn giản rồi đi. Bọn họ rất rõ ràng hiện tại Liên Bang Tổng hợp học phủ thiếu tướng lĩnh có thể cầm quân đến mức nào. Đường Hàm cách chức bọn họ thì kiếm người từ đâu ra? Bọn họ đã sẵn sang nhìn trò cười của Đường Hàm Phái.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới việc Đường Hàm Phái không có hành động nào để giữ lại những tướng lãnh rời đi. Đến sang hôm sau thì các vị tướng này kinh ngạc phát hiện, tất cả các chỗ trống đều có người, đám người mới này họ rất quen thuộc, tất cả đều là cấp dưới có tài năng của họ.
Lúc này các tướng lĩnh mới giật mình tỉnh lại, mấy ngày nay Đường Hàm Phái ở cùng cấp dưới quả là có chứa thâm ý. Đường Hàm đã sớm tính toán về lần chỉnh đốn này.
Chỉ trong vài ngày bộ mặt của quân đội hoàn toàn được đổi mới, đội ngũ mới được đổi tên thành Đường doanh. Sau khi tạo xong bộ khung, Đường Hàm tuyên bố tăng quân.
Đường doanh rực rỡ hẳn lên, chính thức trở thành lực lượng chính thống nhất của Liên bang tổng hợp học phủ, nó đóng thật sâu dấu ấn cá nhân của Đường Hàm. Chỉ hai ngày sau khi tuyên bố tăng quân, cục hậu cần không kiêng nể gì cấp trang bị thay đổi cho Đường Hàm Phái còn Đường Hàm Phái cho Đường doanh tiêu chuẩn trang bị cao nhất
Trang bị cao cấp nhất hoàn toàn mới, tướng lãnh tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ. Chỉ trong vài ngày sỹ khí được đẩy lên cực cao. Đường doanh lập tức trở thành một đội quân hoàn toàn khác.
Đứng ở sân thượng cao nhất trong quân doanh nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới, vẻ mặt Đường Hàm Phái vẫn yên lặng như cũ, ánh mắt vẫn nhìn ra xa, thản nhiên xuất thần, tay phải của hắn cầm một quyển sổ tay màu đen.
Mấy ngày này, tập tu ở gần kinh đô tiến về kinh đô đại doanh như thủy triều. Lệnh triệu tập do đích thân Đường Hàm Phái sinh ra sức hút thật lớn. Mấy ngày này kinh đô đại doanh suýt nữa bị tạp tu chen vỡ.
“Thời gian …” Đường Hàm Phái nhìn phương xa, thì thào nói, cầm quyền sổ tay màu đen chẳng có mục đích gì cả.
“Đại nhân, đại nhân, không ổn rồi!” Âm thanh của Thiệu Tuyết truyền đến từ xa nghe như khóc.
Đường Hàm Phái bừng tỉnh khỏi trạng thái xuất thần, xoay người nhìn Thiệu Tuyết đang hoảng loạn, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Thanh âm như mang theo một loại ma lực kỳ lại để xoa dịu người khác.
Nghĩ đến tin tức vừa nhận được, trên mặt nàng toát ra vẻ bi thương.
“Đại nhân, đoàn truy sát … đoàn truy sát toàn quân bị diệt!”
Phanh!
Từ hai chân Đường Hàm Phái những vết rách như mạng nhện tỏa ra rậm rạp khắp sân thượng!
“Đại nhân!” Thiệu tuyết hoảng sợ nhìn Đường Hàm vẻ mặt không thay đổi, cả người lạnh như băng.
Ánh mắt Đường Hàm Phái lại một lần nữa nhìn về nơi xa xăm, chỉ là nó không ẩn tang một tia sắc nhọn mà tràn ngập uy nghiêm như sấm sét!
“Thời gian …” Hắn lại nhẹ nhàng phun ra từ này.
********
Bách Nguyệt tăng tốc, vô cùng gấp gáp bay đến phòng làm việc của hiệu trưởng, nàng vừa nhận được lệnh của sư phụ. Nàng phải nhanh chóng trở về phòng làm việc của hiệu trưởng bằng mọi giá.
Cần gì phải gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nhớ lần trước đối mặt với sự lấn tới của Pháp Á thì sư phụ vẫn giữ được sự thong dong, trấn định, vẫn cười đề nghị Bách Nguyệt có thể nhân cơ hội đi du lịch một lần.
Đẩy cửa ra, nàng thấy lão sư đang ngồi nhìn huyễn tạp cực kỳ nhập thần. Nàng có chút buồn bực, sư phụ chưa bao giờ xem huyễn tạp, tại sao hôm nay lại xem nó?
“Sư phụ.”
“Nguyệt nhi trở về.” Ánh mắt Gia Anh Hạ rời khỏi quầng sang, nàng cũng không quay đầu lại nói: “Đến bên cạnh gia sư nhìn một chút, rất thú vị đấy.”
“Dạ.”
Bách Nguyệt khó hiểu, trả lời một câu rồi đi đến cạnh sư phụ. Trong long nàng cũng có vài phần tò mò. Vật gì có thể làm lão sư cũng cảm thấy hứng thú nhỉ?
Nhìn vào quang mạc, nàng trở nên choáng váng.
Trên quang mạc không có gì lạ cả, chỉ có một số thi thể. Dung mạo của những thi thể này cực kỳ rõ ràng, người quen có thể nhận ra họ.
Bách Nguyệt nhận ra những tạp tu này!
Từ lúc Đường Hàm Phái khua chiêng gíong trống phái ra đoàn truy sát, tư liệu của thành viên trong đoàn cũng đã bị các kênh moi được, đừng nói đến tình báo của Sương Nguyệt Hàn Châu, chắc chắn còn chi tiết hơn họ.
Đây không phải là đoàn truy sát sao?
Bọn … bọn họ … đã chết sạch?
Bách Nguyệt ngây người, khuôn mặt lạnh như băng cũng toát ra khiếp sợ thật sâu! Nàng có đủ lý do để khiếp sợ. Bên trong Sương Nguyệt Hàn Châu đã phân tích tình hình thắng bại giữa Bạch tổng quản và đoàn truy sát. Nhưng trong bất cứ kết quả nào, Bạch tổng quản đều không có chút phần thắng nào cả. Kết quả tốt nhất cho hắn là thành chông chạy trốn.
Thế nhưng… đoàn truy sát chết sạch!
“Ai làm?” Bách Nguyệt vừa nói xong đã biết mình vừa hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.
Quả nhiên, Gia Anh Hạ cười nói: “Tấm thu hình tạp này do Thái Thúc gia phát hành.” Rồi nàng hứng thú nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Bách Nguyệt: “Có thể chứng kiến vẻ mặt này của Nguyệt nhi, hành động của tên họ Bạch rất đáng khen.”
“Sư phụ!” Bách Nguyệt lắc lắc cánh tay của Gia Anh Hạ, trên mặt không có chút lạnh lung mà chỉ có sự ngây thơ của một cô bé. Nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc hai tròng mắt cũng rơi xuống đất.
“Tiểu tử thú vị, Tây Trạch thu được đệ tử tốt thật!” Gia Anh Hạ tâm trạng có vẻ khá tốt, sủng ái vỗ vỗ bàn tay mềm mại của Bách Nguyệt, cười nói: “Ta cũng không ngờ hài tử này có thể làm được đến mức này. Xem ra Tây Trạch không phải vô cớ tin tưởng hắn.”
Bách Nguyệt không nói gì. Đối với sự khen ngợi hiếm thấy của sư phụ nàng cũng không cảm thấy quá mức. Ai có thể làm được chuyện này thì người đó có tư cách được khen ngợi như vậy.
“Ý của sư phụ là?” Bách Nguyệt nghi ngờ hỏi. Nàng biết sư phụ không gọi nàng đến chỉ để tán dương người này.
“Ngươi đến thành Đông Thụy một chuyến.” Gia Anh Hạ nói.
“Đi Đông Thụy?” Bách Nguyệt có chút kỳ quái: “Hiện chúng ta thiếu người đến mức Nguyệt nhi phải đi Đông Thụy sao?”
Gia Anh Hạ hiền lành cười nói: “Hiện tại chúng ta cũng khá thiếu người nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc Nguyệt nhi phải đi. Hơn nữa, chuyện này đối với Sương Nguyệt Hàn Châu cũng tương đối quan trọng. Chiêu này của Đường Hàm rất âm hiểm, có thể nói một ná bắn hai chim nhưng hắn không thể ngờ rằng người này không cần người ngoài giúp cũng có thể giết sạch đoàn truy sát!”
“Ân.” Bách Nguyệt gật đầu, nàng cũng không thiếu kiến thức chính trị.
“Tuy Đường Hàm Phái không thể từ bỏ ý đồ như vậy nhưng chỉ sợ họ Bạch còn có quân bài chưa lật. Con đi không cần làm chuyện khác, chỉ cần đảm bảo sự an toàn của nhà Thái Thúc là được. Nếu đến cả nhà Thái Thúc chúng ta cũng không bảo vệ nổi thì chúng ta cũng không biết phải nói gì nữa.” Nói đến đây, Gia Anh Hạ đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Con cũng không cần lo. Bạch tiểu tử cũng không phải thứ tốt, con phải chú ý đến hắn. Ta có cảm giác hắn là nhân vật mấu chốt ảnh hưởng đến hướng đi của lien bang!”
Bách Nguyệt giật mình không nói. Một lúc sau, nàng mới có vẻ không tin nói: “Sư phụ, cho dù hắn có thể giết sạch đoàn truy sát thì ngài cũng không thể khen hắn đến mức đấy chứ.”
Gia Anh Hạ lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là ta cũng không có cách xóa đi loại cảm giác này. Lần này con đi có thể quan sát gần hắn để xem vi sư có đoán đúng hay không.”
Bách Nguyệt không nói gì, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Gia Anh Hạ nhìn qua cũng không ý kiến, đột nhiên chuyển đề tài, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Chuyền đi này con còn phải chú ý một người, đó là Đàm Vũ Mân. Trong tay nàng có bổn quyển sổ tay tạp giới cực kỳ hữu ích với Sương Nguyệt Hàn Châu. Nếu có cơ hội không ngại tiếp xúc một chút. Ta thấy ý định của nàng không nhỏ, nàng là một người có dã tâm, nếu thích hợp thì có thể ném chút ích lợi nhưng phải chú ý chừng mực, không nên gây ra ý kiến từ Tinh viện và Khổ Tịch tự.”
“Vâng!” Bách Nguyệt thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ, cẩn thận gật đầu.
Sương Nguyệt Hàn Châu đã bắt đầu điều tra Đàm Vũ Mân. Nàng biết cũng nhiều hơn người bình thường, nàng nghĩ rằng chuyến đi lần này mục đích chính là tiếp xúc với Đàm Vũ Mân. Bạch tiểu tử có lợi hại hơn cũng chỉ là một tạp tu mà thôi.
Một tạp tu thuần túy có mạnh đến mấy cũng chỉ có thể gây ra ảnh hưởng nhỏ. Tình hình của Liên bang nằm trên tay Đường Hàm Phái và Lục Đại.
Bọn họ mới là đại thế!
Các kênh đã hoàn toàn điên rồi!
Sau khi đoạn thu hình này được phát đi, các kênh lần lượt phát lại.
Vì tăng cường hiệu ứng của tin tức, kênh Đê huyễn đặt giá năm trăm triệu cho ai có thể suy luận được quá trình thắng lợi của Bạch tổng quản với lực lượng của mình. Vô số chuyên gia đang suy diễn nhưng đến giờ còn chưa có ai có thể thành công!
Hoạt động này đủ thành công, tỷ lệ xem kênh ầm ầm tăng lên.
Một số kênh khác học tập cách làm của kênh Đê huyễn, cũng lần lượt treo giải thưởng, sau đó có người thống kê, tổng giải thưởng lên đến hai tỉ hai trăm triệu âu địch!
Nhưng vẫn chưa ai có thể thành công!
Bạch tổng quản trong mắt mọi người đã thần bí nay còn thần bí hơn. Chỉ là lần này đi theo thần bí còn có vòng sáng dị thường cường đại!
Một sóng chưa tan, sóng sau đã tới.
Một lời đồn đại còn kinh khủng hơn được lặng lẽ dựng lên, trong chớp mắt nó lấy thế như bão lũ cuốn sạch liên bang!
Giống như thêm dầu vào lửa!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK