Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộ suýt nữa bị dọa đến giật mình nhưng liền phản ứng lại, nữ ma quỷ đang hỏi chính mình.

Một người Bách Uyên ngay cả nói liền câu còn không rõ ràng, sao lại có thể biết đến Lục Đại cùng Tinh Viện? Chắc chắn là tối hôm qua đi ra ngoài, nàng nghe được cái gì. Bất quá Lục Đại cùng Tinh Viện là đề tài nóng hổi nhất được nói, nàng nghe được cũng là chuyện bình thường.

Lục Đại chính là sáu học phủ nổi tiếng nhất trong liên bang, và Tinh Viện là một trong số đó. Trần Mộ đem tất cả hiểu biết có liên quan đến Lục Đại của mình nói ra. Hắn đã biết trước mặt nữ ma quỷ nên lựa chọn thái độ gì là thích hợp.

Khả năng “mềm duỗi” của con người thật là lớn a! Nhớ trước kia bản thân hắn nửa ngày không nói một câu nào, có cái danh xưng là “đầu gỗ”. Nhưng giờ đây thì lại giống như cô nuôi dạy trẻ, không ngừng giải thích một ít vấn đề thường thức. Phỏng chừng sau khi kinh qua chuyện này, nếu hắn còn sống thì tài ăn nói dám chắc sẽ thay đổi, tốt lên rất nhiều.

Cũng may nữ ma quỷ không cắt ngang hắn, chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt suy tư.

Cứ thế Trần Mộ cảm giác được rằng tài ăn nói của mình so với trước kia hơn rất nhiều, mặc dù cách giới thiệu của hắn vẫn nhạt nhẽo như cũ. Nhưng nữ ma quỷ tựa hồ nghe đến nhập thần. Không đến hai phút đồng hồ, những gì Trần Mộ biết đều đã nói xong toàn bộ.

Trần Mộ để ý rằng, khi hắn nói đến người sáng lập Tinh Viện là Hyner Vincent Van thì hai mắt nữ ma quỷ sáng lên một chút.

Hyner Vincent Van quả nhiên lợi hại, ngay cả người của Bách Uyên Phủ cũng biết đến tên tuổi của hắn.

“Lục cự đầu?”, Nữ ma quỷ đột nhiên hỏi.

Trần Mộ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ”. Mặc dù hắn hiểu biết không sâu về Lục Đại, nhưng là quỷ nữ này nói, nên ngược lại hắn cũng hình dung tương đối. Trong Lục Đại, ai mà không phải là quái vật?

“Tinh Viện là một trong Lục Đại cự đầu?”, nữ ma quỷ hỏi lại một lần nữa.

Trần Mộ tiếp tục gật đâu: “Ừ”.

“Tinh Viện chưa bao giờ ra ngoài ?”, Nữ ma quỷ hỏi.

“Ừ”, Trần Mộ gật đầu.

“Lần này lại tới nơi này?”, nữ ma quỷ tiếp tục đặt câu hỏi.

“Ừ”, Trần Mộ lại gật đầu.

“Tại sao?”, nữ ma quỷ hỏi.

Trần Mộ rốt cục phải lắc đầu: “Không biết”. Vấn đề này rất nhiều người không rõ, mà ngay cả người thông minh tuyệt đỉnh như Lôi Tử nghĩ mãi cũng không ra, thì mình thế nào lại biết được. Huống hồ, tinh lực của hắn chưa từng có đặt lên trên vấn đề này.

Nữ ma quỷ cũng không nói, chỉ tiếp tục lộ ra vẻ mặt đăm chiêu. Có lẽ cả lúc Trần Mộ ngủ đi, vẻ mặt cô ta vẫn thế.

Hắn vừa tỉnh dậy, nữ ma quỷ lần này có giống như lần trước không ? Buổi tối nàng có đi ra ngoài hay không? Trần Mộ cũng không biết.

Đánh răng rửa mặt xong, hắn nhớ tới đã lâu không có luyện tập qua môn thể dục. Thời gian vừa qua, cuộc sống lúc trước của hắn hoàn toàn bị phá bỏ. Đột nhiên hắn rất nhớ nhung khoảng thời gian mỗi ngày miệt mài học tập chế tạp, ngâm mình trong thế giới nước đơn giản trước kia. Tấm tạp phiến thần bí hắn vẫn mang ở trên người, chỉ là trong khoảng thời gian này không có thì giờ đụng đến.

Bà chủ còn chưa dậy, vẫn còn sớm để rời nhà, Trần Mộ liền tự mình tập theo môn thể dục.

Tập môn thể dục xong, Trần Mộ liền cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu.

“Ngươi làm cái gì đấy?”, nữ ma quỷ nói chuyện rõ ràng lưu loát hơn trước rất nhiều.

“Tập thể dục”, Trần Mộ trả lời.

“Đối với thân thể thì tốt, nhưng quá nhu hòa”, nữ ma quỷ một câu nói toạc ra ưu nhược điểm của bài thể dục.

Đột nhiên nhớ tới ngày đó tại rừng rậm, hắn đã thấy lực bộc phát cùng khả năng thăng bằng kinh người của nữ ma quỷ, Trần Mộ liền nổi lòng muốn học hỏi: “Nên làm như thế nào?”.

Liếc nhìn Trần Mộ một cái, nữ ma quỷ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Buổi tối”.

***
Đi trong sân trường Đông Vệ học phủ, Âm Trần Cửu hai mắt xem xét thấy xung quanh không có ai, liền khẽ nói với Vương Trạch: “A Trạch, gần đây người thôn dã hình như nhiều hơn”.

“Ừ, đó là điều đương nhiên”, Vương Trạch vẻ mặt bình tĩnh.

“Người Tả gia rất nhiều, còn có rất nhiều tạp tu không rõ lai lịch, thân thủ đều rất vững vàng. Nghe nói đã xảy ra vài cuộc xung đột”, Âm Trần Cửu lo âu thì thầm.

“Ừ, không cần phải lo lắng. Để cho mọi người an tâm, trong khoảng thời gian này, chúng ta nhỏ tiếng một chút, hủy bỏ mọi hoạt động. Qua vài ngày, lực lượng trợ giúp từ trường sẽ tới.”, Vương Trạch chững chạc nói.

Tinh thần Âm Trần Cửu rung lên: “Thật tốt quá!”. Hắn chợt chú ý giọng nói bản thân hơi lớn, lập tức hạ giọng: “Lần này là ai tới?”.

“Nàng!”, trong thanh âm Vương Trạch cũng mơ hồ lộ ra một niềm hưng phấn.

Âm Trần Cửu đồng từ mở rộng, tiếng nói mang theo một chút run rẩy: “Thật là nàng sao?”.

“Ừ”, Vương Trạch nặng nề ừ một tiệng.

***
Buổi tối, trong căn gác xép nhỏ, Trần Mộ cùng nữ ma quỷ ngồi xếp bằng đối diện.

“Ngươi biết cái gì?”, nữ ma quỷ hỏi.

Trần Mộ suy nghĩ một chút đáp: “Chế tạp, còn có một chút khống chế tạp”.

“Dùng để giết người?”, nữ ma quỷ bình tĩnh hỏi.

Trần Mộ lòng thầm giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Hắn chịu loại kích thích này không phải mới một hai lần, nên có thể giữ nguyên biểu hiện bình tĩnh. Suy nghĩ một chút, Trần Mộ giơ tay phải lên, mở độ nghi.

Trong bóng tối, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, chậm rãi chảy về tay phải hắn, nhanh chóng chuyển thành Thoát Vĩ toa. Thoát Vĩ toa trong suốt óng ánh xoay tròn với tốc độ cao ở trên ngón trỏ hắn, nhẹ nhàng sinh ra âm thanh vù vù. Nhìn thoáng qua cửa sổ mái nhà mở một nửa, ngón trỏ Trần Mộ hướng lên đó điểm nhẹ.

Thoát Vĩ toa chợt bắn ra nhanh như điện! Tiếng rít kì dị lại một lần nữa xuất hiện, rồi lại đột nhiên im bặt.

Ở chỗ cách cửa sổ mái nhà không đến ba mươi cm, một chùm sáng vỡ vụn trong suốt từ từ rơi xuống, trong bóng đêm thật mê người. Trần Mộ trợn trừng con mắt, thất thần nhìn cửa sổ trên mái nhà.

Sao có thể như vậy?

Một sợi dây leo màu đen xuất hiện trên tay nữ ma quỷ, vừa rồi Thoát Vĩ toa đúng là bị sợi dây leo màu đen này trực tiếp đập tan. Trần Mộ hoàn toàn không thấy sợi dây leo màu đen xuất hiện lúc nào, xuất hiện như thế nào, và còn như thế nào lại đập tan Thoát Vĩ toa tốc độ nhanh như tia chớp kia nữa.

Nữ ma quỷ cúi đầu nhìn mũi nhọn đầu sợi dây leo, vừa rồi đầu nhọn sợi dây leo mây màu đen đánh tan Thoát Vĩ toa, nhưng nó cũng bị Thoát Vĩ toa chia thành mấy nhánh.

“Uy lực quả không tồi”, nữ ma quỷ bình luận: “Nhưng còn quá chậm!”.

Không đợi Trần Mộ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nữ ma quỷ đưa ra một loạt số liệu phân tích: “Thời gian chuẩn bị: 3.2 giây, cũng đủ cho người khác giết ngươi hơn hai mươi lần rồi”. Nữ ma quỷ tựa hồ cảm thấy tương đối hứng thú với đề tài này, nói cũng nhiều hơn bình thường.

“Thật ra nên làm thế nào?”, Trần Mộ không khỏi hỏi.

“Luyện”, nữ ma quỷ trả lời rất ngắn gọn.

Trần Mộ không khỏi lộ ra vẻ mặt cười khổ, huấn luyện Thoát Vĩ toa thì phải dùng năng lượng tạp cấp ba trở lên, mà mình không có một xu dính túi, lấy cái gì đi luyện đây. Tình thế bây giờ không rõ ràng, hắn không dám tùy tiện quay về câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp.

“Giết người rất đơn giản, kĩ xảo cùng tốc độ”, nàng liếc nhìn độ nghi trên tay Trần Mộ một cái: “Cái này của ngươi rất phức tạp”.

Trần Mộ thấy hoa mắt, trên cổ bị cắn nhẹ một chút, còn nữ ma quỷ tựa hồ ngồi chỗ đó vẫn không nhúc nhích.

Trần Mộ vừa sờ cái cổ, trên tay bất ngờ thoáng hiện một vết máu.

“Luyện thế nào?”, Trần Mộ đột nhiên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK