Vòng xoáy cảm giác hình thoi của mình sao lại không thể thực hiện chấn động chứ? Là bản thân kết cấu của vòng xoáy cảm giác quyết định nó không có ưu thế về mặt chấn động sao?
Kết cấu! Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu Trần Mộ, suy nghĩ của hắn chạm đến cốt lõi của vấn đề! Kết cấu, chính là kết cấu! Bởi vì kết cấu được tạo nên từ sự chuyển động của cảm giác trong cơ thể mình có tính hạn chế, mới khiến cảm giác không cách nào thực hiện chấn động.
Nói cách khác, cảm giác trong cơ thể đã không theo kịp yêu cầu của mình.
Nói ngược lại thì chỉ cần mình thay đổi kết cấu, làm cho nó có đặc tính chấn động thì có thể học liễm tức pháp ngay lập tức.
Hắn hơi hưng phấn, có thể tìm được vấn đề mấu chốt thì càng đến gần cách giải quyết cuối cùng.
Nhưng hắn không có lỗ mãng tùy tiện thay đổi kết cấu của cảm giác. Thay đổi kết cấu cảm giác là một việc mạo hiểm. Vòng xoáy cảm giác hình thoi trong cơ thể hắn cực kì ổn định, muốn phá vỡ kết cấu của nó là việc không dễ dàng. Kết cấu cảm giác càng vững chắc thì càng nguy hiểm khi phá vỡ nó.
Hắn liền từ bỏ ý nghĩ phá vỡ kết cấu của vòng xoáy cảm giác, điều này rất nguy hiểm với hắn vào lúc này. Hắn chỉ có thể bắt đầu cải tiến từ cơ sở của vòng xoáy cảm giác thì mới phù hợp năng lực hiện tại của bản thân.
Nói cách khác vừa giữ lại phần lớn kết cấu của vòng xoáy cảm giác, vừa để cho nó có đặc tính chấn động.
Nhưng kết cấu gì mới có thể đạt được mục đích này chứ?
Hắn khổ não suy nghĩ nhưng qua nửa ngày vẫn không thu được gì. Kết cấu của vòng xoáy cảm giác cực kì ổn định, lúc trước khi đối mặt với {Tinh Dụ} tạp thì nó đã cứu Trần Mộ một mạng, không để cảm giác của hắn sụp đổ. Nhưng lúc này, tính ổn định đó lại tạo ra vô vàn khó khăn khi hắn muốn cải tiến kết cấu cảm giác.
***
Bá Vấn hứng thú đánh giá xung quanh, hắn đề nghị với Trữ Bằng để bản thân lấy thân phận tạp tu ở lại trụ sở. Mặc dù rất thắc mắc sao hắn không đi gặp Trần Mộ ngay, nhưng Trữ Bằng vẫn thoải mái đồng ý. Trữ Bằng không thể đắc tội với vị này, hơn nữa tộc trưởng đã căn dặn dù cho đối phương có yêu cầu gì thì phải hết sức giúp đỡ.
Một ít thứ trong trụ sở thì Trữ Bằng còn sợ bị lộ với các thế lực khác. Nhưng với Bá Vấn thì hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ sợ trong mắt hắn thì trụ sở này còn nghèo nàn nữa là.
Gia tộc họ Trữ ở khu Đông Hành có mười hai phân nhánh, bọn họ như cành lá trên một thân cây, còn Đông Hành Trữ gia là gốc, là cành cây của bọn họ. Trái ngược với các phân nhánh, số người ở Đông Hành Trữ gia không nhiều nhưng mỗi đời đều có không ít nhân vật tài giỏi xuất hiện. Trong những năm gần đây, Đông Hành Trữ gia chẳng những càng ngày càng mở rộng, mà lực ước thúc đối với các phân nhánh cũng tăng lên.
Nghe nói từ rất lâu, Trữ gia là một trong số gia tộc giàu có nhất ở cả khu Đông Hành, khi đó thì Trữ gia cũng không phân chia. Song đột nhiên gia chủ đời thứ nhất bị ám sát, từ đó về sau Trữ gia bị chia ra thành mười hai phân nhánh.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Đông Hành Trữ gia sẽ xuống dốc, con cháu trực hệ của gia chủ Trữ gia ra mặt, tiếp nhận mớ rối rắm này. Trải qua một thế hệ hao tâm tổn sức mới tạo nên loại cục diện như hôm nay, Đông Hành Trữ gia cũng khôi phục lại vinh quang ngày xưa.
Nhìn Bá Vấn mỗi ngày nhàn rỗi đi dạo trong trụ sở, thỉnh thoảng còn tiếp nhận ủy thác, khiến cho Trữ Bằng vốn bận đến đầu tắt mặt tối rất không hài lòng.
Chẳng lẽ cuộc sống của thanh niên ở Đông Hành Trữ gia đều buông thả như vậy sao? Trữ Bằng không khỏi mắng chửi trong lòng, hắn cảm giác tên tiểu tử này đến đây không phải vì thăm dò lai lịch Trần Mộ mà là để nghỉ ngơi. Tuy nhiên hắn không dám biểu hiện ra chút bất mãn nào, ngược lại mỗi khi gặp Bá Vấn thì rất nhiệt tình.
Trữ Bằng thấy Bá Vấn căn bản không có đến tìm hắn, cộng thêm hắn còn cả núi công việc phải làm nên cũng không quan tâm đến Bá Vấn. Điều duy nhất mà hắn lo lắng là hình như Trữ Diễm có ý với Bá Vấn, đây đúng là một vấn đề đau đầu.
***
Mấy ngày nay Trần Mộ vẫn lo lắng, hắn không thể nghĩ ra cách làm sao điều chỉnh kết cấu của vòng xoáy cảm giác hình thoi. Từ đầu đến giờ, dù nghĩ nát óc nhưng hắn vẫn không thể lập nên một mô hình kết cấu hợp lý, trong lòng không khỏi có một chút nóng nảy.
Bất tri bất giác, loại tâm tình này sinh ra ảnh hưởng xấu đến các mặt huấn luyện khác, để hắn không có chút tiến triển nào.
Hắn mau chóng nhận ra ảnh hưởng này, liền quyết định gác vấn đề qua một bên, dù sao việc học liễm tức pháp cũng không gấp.
Ngồi trong phòng buồn bực nhiều ngày như vậy, hắn chuẩn bị đi thư giãn một chút. Phương thức của hắn rất đơn giản, đó là đi tập phi hành. Người khác thì cảm thấy huấn luyện phi hành vừa khó vừa chán, nhưng Trần Mộ lại thấy đầy vui vẻ, một niềm vui đơn giản, ban sơ.
Trần Mộ thuê một phòng huấn luyện phi hành cao cấp rồi chạy vào.
Vừa vào phòng huấn luyện, Trần Mộ vứt tất cả chuyện không vui sang một bên, kêu nhẹ một tiếng bay lên không.
Nhìn chướng ngại vật trôi nổi trước mặt, Trần Mộ không hề suy nghĩ lao tới.
Khoái cảm do tốc độ cao mang đến khiến máu hắn sôi lên. Tâm tình tích tụ mấy ngày nay như biến mất, Trần Mộ không hề do dự tăng tốc độ lên mức nhanh nhất.
Lực lượng truyền đến người đột nhiên gia tăng, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, tiếng gió rít bên tai, không khí thổi vào mặt khiến hắn hầu như không mở mắt được.
Đây là lần đầu tiên hắn tăng tốc độ lên cực hạn, một cỗ cảm giác chưa từng có từ chỗ sâu nhất hiện ra, điên cuồng dâng lên, máu toàn cơ thể như đông lại vào lúc này.
Hắn vui đến mức muốn la lớn nhưng chưa kịp mở miệng thì bản thân mất khống chế, đâm đầu vào đệm khí bảo vệ màu xanh da trời, nhanh chóng bị đệm khí bao phủ.
Qua nửa ngày, Trần Mộ mới từ trong đệm khí đứng dậy, đột nhiên hắn ngây người ra cười. Sự điên cuồng trong nháy mắt vừa rồi làm cho hắn cảm thấy vui vẻ chưa từng có, tâm tình của hắn cũng trở nên thoải mái, nỗi lo mấy ngày qua đều bị quét sạch.
Trần Mộ thả lỏng người nhưng không tăng tốc độ phi hành lên cực hạn như vừa rồi, mà bắt đầu tập cẩn thận.
Tính thăng bằng và phản ứng thần kinh của Trần Mộ rất tốt, lại thêm khống chế cảm giác chính xác nên hắn tiến bộ rất nhanh.
Trong phần kiểm tra của huấn luyện phi hành tiêu chuẩn, hắn đã đạt được 726 điểm. Số điểm này dù không cao, nhưng đối với người vừa học không bao lâu như Trần Mộ thì rất hiếm.
Huấn luyện mà hắn giỏi nhất là tránh né trong phạm vi nhỏ, bình thường hắn đều đạt hơn 80, thậm chí có vài phần đến 90, thành tích này đủ đề rất nhiều tạp tu xấu hổ. Hắn học được kĩ xảo né tránh bất quy tắc, cộng thêm khống chế cảm giác chuẩn xác, cuối cùng tạo nên thành tích kinh khủng này.
Trong số tất cả phòng huấn luyện thì tỉ suất được thuê của phòng huấn luyện phi hành không cao. Đối với rất nhiều tạp tu thì phi hành chỉ là một cách đi lại, khi chiến đấu thì bọn họ quen đặt chân dưới đất hơn.
Tuy nhiên Trần Mộ lại rất thích huấn luyện phi hành, hắn tập suốt hai giờ mới chịu đi ra. Trong thời gian này, hắn gặp hơn mười mấy lần ‘rủi ro’ nhưng hắn không hề để ý, ngược lại rất vui vẻ.
Sau khi kết thúc huấn luyện phi hành thì hắn liền rời khỏi.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng huấn luyện phi hành, hắn liền gặp một cô gái mặc đồng phục chiến đấu bó sát người đi thẳng về phía mình. Trần Mộ tùy ý nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
***
Trình Anh vừa gia nhập Trữ gia, tới trụ sở này được năm ngày. Nàng vừa hoàn thành một phần ủy thác, thu được 40 điểm cống hiến liền chạy tới phòng huấn luyện. Nàng sớm nghe nói thiết bị huấn luyện ở trụ sở Trữ gia cực kì tiên tiến, đây là một trong những nguyên nhân khiến nàng hâm mộ mà đến.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên mặt đầy mồ hôi bước ra từ phòng huấn luyện phi hành, chỉ liếc nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt.
Số lượng nữ kém xa nam trong giới tạp tu, cho nên nữ tạp tu luôn khiến người khác chú ý hơn. Mà Trình Anh có dung mạo xuất chúng, khuôn mặt xinh đẹp thành thục, khí chất thong dong tự nhiên, vóc dáng cao gầy lại mặc đồng phục chiến đấu bó sát người, vóc người chỗ lồi chỗ lõm càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nàng có biệt danh là “Hoa hồng”, giống như hoa hồng, xinh đẹp mà có gai. Nàng đã quen với sự chú ý của người khác, bây giờ bỗng gặp một tạp tu lạnh nhạt như vậy, tự nhiên không khỏi chú ý hơn vài phần.
Tướng mạo của đối phương rất bình thường, không có gì nổi bật. Trình Anh phỏng chừng đây là lần đầu gặp mặt, rất có thể là không quen biết. Tuy nhiên điều duy nhất nàng cảm giác khá thoải mái là hắn toát ra loại khí chất lạnh nhạt tự nhiên, nàng không khỏi than thở, đúng là khí chất có thể làm cho người xấu xí nhìn qua thuận mắt hơn nhiều.
Nàng rất nhanh chú ý đến một chỗ kì lạ.
Chẳng phải tên thiếu niên này vừa bước ra từ phòng huấn luyện phi hành sao? Sao mặt lại đầy mồ hôi như vậy?
Huấn luyện phi hành là huấn luyện khó đổ mồ hôi nhất. Đầu tiên là lượng vận động của nó không lớn, tạp tu chỉ cần điều khiển khí lưu tạp là được, sử dụng là cảm giác chứ không phải sức lực. Hơn nữa khi phi hành thì gió sẽ thổi vào mặt, làm khô mồ hôi rất nhanh.
Không ngờ người này lại huấn luyện phi hành đến mức đổ mồ hôi, thật sự làm người ta khó hiểu a.
Trần Mộ không biết chỉ trong tích tắc khi hai người thoáng nhìn nhau, trong đầu cô gái xa lạ này lại suy đoán nhiều như vậy.
Trình Anh thầm nghĩ dù sao thì mình cũng chuẩn bị đến phòng huấn luyện phi hành, vậy sao không vào phòng này chứ? Vừa có suy nghĩ này thì nàng liền xoay người đi vào căn phòng huấn luyện mà Trần Mộ vừa ra khỏi.
Lấy phòng tạp cà qua một lần.
“Mức phí tiêu chuẩn của phòng huấn luyện, ba điểm cống hiến mỗi giờ”.
Trình Anh liền giật mình, ba điểm cống hiến một giờ, đây là mức phí của phòng huấn luyện có tiêu chuẩn cao cấp nhất. Tên kia lại giàu đến vậy? Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Trình Anh.
Điểm cống hiến rất khó kiếm, đây là cảm giác đầu tiên của nàng khi bước vào trụ sở. Nàng không ngờ thiếu niên không chút thu hút kia lại sử dụng phòng huấn luyện cao cấp như thế.
Chỉ vài loại người là có được rất nhiều điểm cống hiến, thương nhân, chế tạp sư và tạp tu có thực lực xuất chúng. Thương nhân và chế tạp sư chắc chắn sẽ không đến phòng huấn luyện phi hành, còn lại là tạp tu có thực lực mạnh mẽ. Bọn họ có thể nhận các loại ủy thác cao cấp, tự nhiên thu được thù lao rất hậu hĩnh.
Chẳng lẽ tên xấu xí vừa rồi là một tạp tu thâm tàng bất lộ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK