Tiểu Man thất thần đứng giữa màn đêm lạnh lẽo, xung quanh không một bóng người. Rất nhiều tạp tu đang bay đến gần, có thể nghe thấy tiếng rít khi bay với tốc độ cao của bọn họ từ xa.
Không khí tràn ngập mùi khói lửa do vụ nổ vừa rồi để lại. Nếu như không có mùi này nhắc nhở thì nàng đã nghĩ chuyện vừa rồi là một giấc mơ.
Hắn đâu rồi?
Đến giờ Tiểu Man vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sao đối phương lại bỏ đi vào phút cuối chứ? Tay của hắn đã siết vào cổ mình, chỉ cần vặn nhẹ thì mình sẽ gãy cổ mà chết giống đồng bạn kia. Khi bọn họ kiểm tra vết thương trên người đồng bạn đã chết thì thấy xương cổ nát bấy, người giết hắn có lực tay cực mạnh.
Đối phương hoàn toàn không có lý do gì để bỏ qua mình. Nàng còn nhớ rõ hắn lao tới với ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy, đó là ánh mắt của một kẻ đầy quyết tâm chiến thắng và không dễ dàng bị dao động.
Nàng sẽ không thấy lạ khi bản thân bị bắt hoặc giết. Nhưng đối phương lại bất ngờ bỏ đi, điều này làm cho nàng rất giật mình, không có ai sắp thắng lại đột nhiên rời đi, hơn nữa lại là một cao thủ có ý chí kiên định!
Tại sao chứ? Đến giờ nàng vẫn không hiểu nổi.
Tiểu Man nhìn quanh không thấy bóng dáng của đối phương đâu, nàng rốt cuộc bình tĩnh lại. Mặc dù trận chiến rất ngắn nhưng lại là lần nguy hiểm, dữ dội và nghiêm trọng nhất từ lúc nàng sinh ra tới giờ. Từ đầu tới cuối, nàng đều ở thế hạ phong, bị đối phương ép đến mức không thở nổi.
Chiến thuật và kỹ xảo của hắn vô cùng quỷ dị khó lường, chỉ 10 giây ngắn ngủi nhưng nó khiến nàng cảm thấy căng thẳng chưa từng có. Cho đến khi mối nguy không còn thì nàng mới phát hiện cả người bủn rủn, không còn chút sức lực nào.
- Muội không sao chứ?
Một giọng nói chói tai từ đằng sau vang lên, là đại ca Vu Quả!
Tiểu Man run lên, giọng của đại ca dù chói tai nhưng lại tràn đầy sự ân cần khiến nàng cảm thấy ấm áp.
- Không sao!
Tiểu Man gắng gượng cười.
Vu Quả cảnh giác nhìn thoáng xung quanh, nói nhỏ:
- Chúng ta đi thôi.
Đám tạp tu đang bay tới đã nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
- Đại ca dìu muội.
Tiểu Man cười khổ.
Vu Quả hơi bất ngờ nhưng cũng không nói nhiều, một tay kéo Tiểu Man bay lên không. Đám tạp tu thấy bọn họ muốn chạy liền quát lớn, vội vàng đuổi theo.
Vu Quả nhếch miệng cười nhưng đằng sau tấm mặt nạ kim loại màu bạc là vẻ mặt lạnh lẽo và trào phúng. Hắn đột nhiên tăng tốc, mau chóng mở rộng khoảng cách với đám tạp tu phía sau. Dường như việc dẫn theo một người không hề ảnh hưởng tới hắn.
Đám tạp tu phía sau đâu chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy, liền tăng tốc.
***
Một bóng người đang cuộn mình trong màn đêm ở một góc giữa khu vực vừa xảy ra trận chiến. Màn đêm dày đặc, trong góc lại càng tối đen như mực, dù cho có đến gần cũng khó phát hiện. Đám tạp tu vội vàng đuổi theo Vu Quả và Tiểu Man nên không hề phát hiện ra còn có một người ở chỗ này.
Người này chính là Trần Mộ.
Trong bóng tối, hắn cắn chặt răng, cơ mặt nhăn nhó vì cố sức. Hắn giống như đang cố chịu đựng cơn đau kịch liệt, từng dòng mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống mặt. Dường như có vật gì đang nhúc nhích bên dưới lớp da tay lộ ra ngoài, nhìn qua rất đáng sợ.
Tới lúc này hắn mới dám rên lên, tiếng rên rất nhỏ nhưng nó như trào lên từ lồng ngực, tìm cách chui ra khỏi miệng. Hắn cuộn người run rẩy không ngừng, từng cơn đau đớn như thủy triều đánh vào sức chịu đựng cực hạn của hắn.
Bây giờ dù chỉ là một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Hắn không còn sức để nghĩ đến vấn đề này nữa, cơn đau như rút gân lột da cũng không đủ để hình dung điều hắn phải chịu đựng. Dưới tình huống này thì cách tốt nhất là ngất đi, nhưng ở đây rất nguy hiểm, hơn nữa theo kinh nghiệm lần trước thì dù cơn đau rất dữ dội, khó ngăn cản nhưng rất nhanh chóng, chỉ cần mình cố chịu đựng…
Tiếp tục chịu đựng! Nhất định phải kiên trì!
Trong đầu hắn chỉ còn duy nhất ý nghĩ này! Dưới đôi mắt thất thần, khuôn mặt nhăn nhó là niềm tin đơn giản của một thiếu niên.
Trần Mộ cảm thấy mình như một cây gậy trúc bị nén đến cực hạn, có thể gãy bất cứ lúc nào. Thời gian chầm chậm trôi qua, chậm đến mức hắn hầu như không cảm nhận được hơi thở của mình.
Khi ý thức dần trở lại thì hắn không hề vui mừng mà chỉ thở phào nhẹ nhõm!
Cuối cùng cũng vượt qua!
Lần phát tác này hình như dài hơn lần trước nhiều, một thoáng lo lắng hiện lên trong đôi mắt đang dần tỉnh táo. Do không có đồng hồ nên hắn cũng không biết là lâu hơn bao nhiêu, hay là hắn nhầm?
Hắn không dám chắc.
Trần Mộ kiểm tra lại thân thể một lần, trừ các vết thương trong trận chiến thì không có gì khác thương, sợi lục tuyến lại chui vào sâu trong cơ thể hắn. Hắn không khỏi cười khổ, thứ này phát tác không theo một quy luật nào, không hề có dấu hiệu báo trước. Lần phát tác trước kia đã quá lâu, mà hắn cũng không ngờ nó lại phát tác đúng lúc này.
Trong khi hắn định bắt nữ tạp tu kia thì nó lại phát tác. Trần Mộ biết tình huống tiếp theo là gì nên vội vàng rút lui.
Hắn hít mạnh, không khí lạnh lẽo trong đêm tiến vào phổi hắn làm đầu óc tỉnh táo hơn. Có lẽ do vừa trải qua một cơn hành hạ như địa ngục nên hắn không quá tiếc nuối với kết quả trận chiến.
So với sự hành hạ vừa rồi thì kết quả cuộc chiến có là gì!
Hắn nhanh chóng xác định mục tiêu cho mình, bây giờ cần nhất là phải tìm cách giải quyết nó càng sớm càng tốt! Hắn phải dẹp tổ chức thần bí, tập đoàn Trung Châu... sang một bên.
Nếu như bị thêm một lần nữa thì Trần Mộ không biết mình có thể phát điên hay không! Nỗi đau đớn đến tận xương tủy, đau đến mức ngay cả ý thức cũng bị tan nát. Từng cơn đau nối tiếp nhau, không thể ngăn cản. Hắn thật sự không muốn trải qua một lần nữa!
Hắn biết nếu như mình không tìm cách giải quyết thì nó sẽ tiếp tục phát tác, chỉ là không biết khi nào. Hơn nữa, còn có gì nguy hiểm hơn thứ này? Lần này hắn gặp may, nếu như Tiểu Man không sợ hãi mà đuổi theo thì kẻ chết hôm nay là hắn.
Hắn không muốn chết.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Trần Mộ từ từ đứng dậy trong bóng đêm. Thân thể hắn lại hoàn hảo như lúc đầu, như không hề bị ảnh hưởng bởi cơn đau.
Lộ Tiểu Như vừa thấy dáng vẻ của Trần Mộ khi hắn trở về thì khiếp sợ. Nàng không tin vào mắt mình. Đã xảy ra chuyện gì? Nàng không tin Tiểu Man có thể khiến Trần Mộ chật vật như vậy, nhất định là đã có chuyện khác xảy ra! Lộ Tiểu Như hoàn toàn chắc chắn nhưng nàng thấy Trần Mộ không muốn nhắc đến nên đành im lặng.
***
Thực lực của hai bên cách biệt quá lớn nên Vu Quả dễ dàng cắt đuôi đám tạp tu đằng sau. Hắn bay một vòng lớn, chắc chắn không còn ai đuổi theo thì mới mang Tiểu Man quay lại nơi ở của Hồ Tử.
Hồ Tử thấy bộ dáng của hai người thì giật mình:
- Sao vậy? Gặp chuyện gì?
Vu Quả cẩn thận dìu Tiểu Man ngồi xuống ghế salon.
Tiểu Man cười khổ:
- Hôm nay đụng phải cái tên lần trước, đánh một trận với hắn.
Nàng đón ly nước trái cây do Hồ Tử đưa.
- Cái tên mang mặt nạ quỷ à?
Hồ Tử biến sắc, chuyện lần trước của Tiểu Man làm cho bọn họ chú ý. Hồ Tử là người phụ trách khu vực này, hắn đã cố hết sức tìm hiểu tin tức nhưng không hiệu quả.
Hắn giật mình cũng có lý do. Thành La Dữu không phải là một địa phương rộng lớn, tạp tu có thể đánh ngang tay với Tiểu Man đều có tên tuổi như tên Khải chết dưới tay Vu Quả lúc trước, Hồ Tử có thông tin chi tiết rõ của bọn họ ở đây. Nhưng hắn lại chẳng biết gì về thích khách tạp tu mang mặt nạ quỷ. Gần đây, trừ đám người của Trung Đạt Thư Phủ ra cũng không có thế lực khác chen chân vào.
Mà điều khiến người khác quan tâm nhất là bọn họ không hề biết chút gì về đối phương.
- Ừ!
Tiểu Man đang cầm ly nước trái cây, lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
- May là đại ca Vu Quả phát hiện hắn, nếu không hôm nay ta đã lành ít dữ nhiều.
Hồ Tử vội nhìn sang Vu Quả:
- Ngươi thấy hắn sao? Có đánh nhau với hắn không?
Vu Quả lắc đầu:
- Lúc ta đang nói chuyện với Tiểu Man thì đã thấy hình như có người ở đằng sau nàng, khi ta tới nơi thì hắn đã đi mất.
Hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Man không hề bị tổn thương gì nhưng tinh thần thì suy sụp nặng nề. Tiểu Man vừa sợ vừa kể lại chuyện vừa xảy ra trong đêm nay.
- Sao hắn lại bỏ đi?
Hồ Tử suy nghĩ mãi vẫn không thể lý giải:
- Chẳng lẽ hắn phát hiện Vu Quả sắp tới?
Tiểu Man lắc đầu:
- Ta cũng không biết, lúc đó đại ca Vu Quả còn cách rất xa nên hắn có thừa thời gian để bắt hoặc giết ta.
Vu Quả gật đầu đồng ý với ý nghĩ của Tiểu Man nhưng vẫn không nói nửa câu, gương mặt mang một nửa mặt nạ màu bạc lộ ra vẻ suy tư.
Ngay lúc ba người đang vò đầu suy nghĩ mà vẫn không tìm ra lời giải thì thông tin tạp trên tay Hồ Tử vang lên, hắn đi về phía góc phòng rồi bấm nút tiếp nhận. Sau khi nói chuyện một lúc thì hắn cau mày đi tới trước mặt hai người.
- Có chuyện gì vậy?
Tiểu Man vội vàng hỏi, Vu Quả cũng nhìn về phía Hồ Tử.
Vẻ mặt của Hồ Tử rất khó coi:
- Tập đoàn Trung Châu vừa có hành động lớn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK