“Tổng quản, lão Thái Thúc Dong đã đến.” Tang Hàn Thủy ló đầu ra nhìn, trong ngữ khí không có nửa điểm tôn kính. Thái Thúc Dong ở trong mắt hắn, bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, mặc dù không rõ Trần Mộ vì sao ở lại Thái Thúc gia, nhưng mà cũng biết chắc chắn là có mưu đồ.
Cặp mắt tam giác của hắn lóe sáng, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Ba mới tới lâu một chút. Trần Mộ mang nữ nhân trở về, hắn cảm thấy rất bình thường. Trong ý nghĩ của hắn, cần cảnh giác chính là gã Tiếu Ba đang xuất hiện ở bên nữ nhân kia. Phải biết rằng, vận mệnh của hắn sau này liên quan chặt chẽ với Kiều Nguyên, hắn không cho rằng tự mình có thể thoát ly ma chưởng của Kiều Nguyên. Mà sau khi có được ‘Bạo Đạn’, hắn đối với Kiều Nguyên là thực tâm khâm phục. Có thể kiếm được vài dãy số tạp phiến, quyền lực như vậy khiến hắn vô pháp tưởng tượng.
Trong loạn thế, đầu nhập vào một nhân vật lợi hại là một phương pháp sinh tồn không tệ. Kiều Nguyên có đầu óc tỉnh táo, thiên phú khủng bố, kỹ thuật thần bí, bên người còn có một vị tuyệt thế cường giả thực lực sâu không lường được, sau lưng có lực lượng không ai biết, một nhân vật như vậy như thế nào có thể là ‘vật trong ao’?
Trước đây hắn còn cảm thấy bằng vào thực lực của mình như thế nào cũng có chút địa vị nhỏ nhoi, nhưng hiện tại, chuyện cạnh tranh tựa hồ còn đến sớm hơn so với tưởng tượng của hắn.
Tên gia hỏa mới tới này thực lực không hề yếu, trong lòng hắn thầm sợ hãi. Hơn nữa Kiều Nguyên cùng người mới tới này rất quen thuộc, chằng lẽ bọn họ là người thân? Cái này khiến hắn có chút bất an, hắn không hy vọng trong đội ngũ sau này không có vị trí của mình. Hắn rất mong tin tức mang đến lần này giải đáp được tâm tư này của hắn.
“Thái Thúc Dong?” Trần Mộ sửng sốt, lập tức trong lòng đầy nghi hoặc, Thái Thúc Dong đến đây làm gì? Mấy ngày nay tình huống đại khái của Thái Thúc gia hắn cũng lờ mờ quen thuộc bảy tám phần. Từ khi Thái Thúc Thành từ trong Tâm Thượng Hoa viên chuyển ra sống độc lập, Thái Thúc Dong chưa đến bao giờ.
Tang Hàn Thủy ngoài cửa quay đầu liếc quanh một cái, vội vàng hạ giọng: “Thái Thúc Thành cùng một lão đầu tới rồi, chắc là Thái Thúc Dong.”
“Tìm mình?” Cái ý niệm này trong đầu Trần Mộ chợt lóe rồi biến mất. Chỉ nghe Cừu San Ngọc hừ lạnh một câu: “Cuối cùng lão già này không tính là quá ngốc, sự việc rõ ràng đến vậy phản ứng lại chậm thế, quả nhiên là già rồi.”
Tang Hàn Thủy trong lòng thất kinh, độc, nữ nhân này thật lợi hại. Nếu đổi người khác nói chuyện với Kiều Nguyên kiểu vậy, hẳn đã sớm chết quách rồi.
Trần Mộ không để ý tới Cừu San Ngọc, thoáng trầm ngâm liền chủ động đi ra khỏi huấn luyện thất. Trần Mộ bước ra ngoài quả nhiên thấy có người hướng bên này đi tới.
Nói là lão già, nhưng ngoại trừ đầu tóc muối tiêu, ánh mắt hơi lộ sắc đục, còn nhìn không ra chút già nua nào. Bên cạnh Thái Thúc Thành còn có một nam nhân, Trần Mộ chú ý nhiều đến vị tráng hán này. Hắn thân hình khôi ngô, cơ thịt rắn chắc.. khiến người khác ấn tượng sâu sắc nhất chính là ánh mắt của hắn, ánh mắt màu đỏ hiếm thấy khiến lòng người không rét mà run.
Hẳn là Khang Nạp Lợi!
Tự nhiên, trong đầu Trần Mộ toát ra cái tên này. Mặc dù trước đây cũng không có gặp qua nam tử này, nhưng cơ hồ chỉ liếc mắt hắn liền kết luận thân phận đối phương. Chỉ có tạp tu có cảm giác cấp bảy mới có khả năng khiến hắn có cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này chỉ ở trên người Vinh Minh hắn mới cảm nhận được.
Thái Thúc Thành mặc dù cực lực kiềm chế, nhưng mà trên mặt vẫn che lấp không nổi vui mừng. Lão gia tử chưa từng qua công ty của ba huynh đệ họ. Đây là lần đầu tiên! Hắn trong lòng cực kỳ đắc ý, nhưng trên mặt vẫn cố tạo ra bộ dáng bình tĩnh.
“Bạch tổng quản, mời qua một chút.” Thái Thúc Thành thấy Trần Mộ, trước mắt sáng ngời, vội vàng nói. Hắn không ngu ngốc, lão gia tử vì cái gì lại tới đây, hắn trong lòng rõ ràng nhất.
“Sao có thể thất lễ với Bạch tiên sinh như vậy?” Lão gia tử lên tiếng răn dạy hắn, nói: “Chúng ta đến đó.” Trần Mộ đương nhiên biết đây chỉ là biểu diễn trước mặt hắn. Tang Hàn Thủy theo sát đứng sau Trần Mộ.
Khang Nạp Lợi đồng tử hơi co lại chút rồi lập tức khôi phục như thường.
“Ra mắt lão tiên sinh!” Trần Mộ hành lễ.
Đáp lại Thái Thúc Dong nhiệt tình hòa ái nói: “Bạch tổng quản quả nhiên thân thủ bất phàm a. Khó trách có thể danh chấn Đông Thụy! Mời, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.” Thái Thúc Dong cùng Trần Mộ ngồi xuống.
Tình thế lập tức trở nên có chút vi diệu. Khang Nạp Lợi và Thái Thúc Hành đứng sau Thái Thúc Dong còn phía sau Trần Mộ là Tang Hàn Thủy. Đối mặt cao thủ như Khang Nạp Lợi, Tang Hàn Thủy không chút sợ hãi, cảm nhận của hắn mặc dù chưa tới cấp bảy nhưng kém cũng không bao nhiêu. Khang Nạp Lợi cũng không xuất hiện trên Hắc Tuyến Tinh bảng mà là ở Thiên Đông bảng, bài danh thứ bảy mươi. Tạp tu trên Hắc Tuyến Tinh bảng xem thường nhất chính là tạp tu trên Thiên Đông bảng. Ánh mắt hai người trong không khí không ngừng va chạm.
Ánh mắt Khang Nạp Lợi lộ ra vẻ ngưng trọng, đôi mắt tam giác dưới mặt nạ kia âm ngoan tàn khốc, tựa như rắn ở trong bóng đêm, tùy thời có thể chọn người mà cắn.
So ra, áp lực của Tang Hàn Thủy phải chịu nhỏ hơn nhiều. Có được ‘Bạo Đạn’ tự tin của hắn tăng cao, hắn tin bằng vào thực lực của mình, tiến vào top 100 trên Hắc Tuyến Tinh bảng không thành vấn đề. Huống chi, lực lượng hậu thuẫn phía sau hắn cũng lớn hơn, Kiều Nguyên, Duy A, còn có kẻ mới tới kia, ai so với đối phương yếu? Không có gì phải sợ hãi, khí thế của hắn tự nhiên càng không kiêng kỵ gì.
Chịu áp lực, Thái Thúc Thành sắc mặt nhất thời trắng bệch, răng va khẽ vào nhau. Mà ngồi ở phía dưới Trần Mộ cùng Thái Thúc Dong lại giống như chẳng có việc gì, thoải mái vui vẻ nói chuyện.
“Lần này là ta đặc biệt tới cảm tạ Bạch tiên sinh ra tay tương trợ ba đứa con kém cỏi của ta. Nếu không có Bạch tiên sinh, lão già ta lần này chỉ sợ phải là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mất rồi.”
“Lão tiên sinh quá khách khí, Thái Thúc Thành tiên sinh là ông chủ của ta, không giúp hắn thì ai cấp lương cho ta!”
“Ha ha.” Thái Thúc Dong đột nhiên cười sâu sắc: “Nhưng mà lão đầu tử ta có nghi hoặc nho nhỏ, chẳng biết Bạch tiên sinh có thể hay không giúp ta giải đáp một chút?”
Trần Mộ ung dung trả lời: “Lão tiên sinh có vẫn đề gì cứ hỏi, nhưng mà tại hạ học thức nông cạn, chỉ sợ khiến lão tiên sinh thất vọng.”
“Ha ha, Bạch tiên sinh quá khách khí! Há, được rồi, ta nên xưng hô các hạ là Bạch tiên sinh hay là Kiều Nguyên tiên sinh đây?” Thái Thúc Dong mở mắt, tinh quang bắn tứ phía, không còn chút nửa điểm già nua như vừa rồi.
Khang Nạp Lợi hừ lạnh một tiếng, khí thế bành trướng. Con mắt tam giác của Tang Hàn Thủy chợt lóe, không chút nào nhượng bộ tăng cường khí thế. Sắc mặt của Thái Thúc Thành trước mới trắng nhợt nay hoàn toàn không còn tia huyết sắc, lời của lão gia tử thực quá kinh người. Kiều hay Bạch dĩ nhiên là Kiều Nguyên!
Tạp tu phía xa xa đều không ngoại lệ dừng huấn luyện, sợ hãi nhìn qua bên này. Chẳng lẽ Đả Thủ muốn đánh nhau cùng Khang Nạp Lợi?
Trần Mộ cả kinh, ánh mắt híp lại, thản nhiên nói: “Không nghĩ tới tin tức của lão tiên sinh thật đúng là linh thông.” Thân phận bị nhìn thấu. Trần Mộ khóa chặt Thái Thúc Dong, một khi tình thế không ổn, hắn sẽ chế trụ Thái Thúc Dong đầu tiên. Trong lòng cũng kinh hãi, hắn không rõ mình rốt cuộc lộ ra thiếu sót ở đâu.
“Ha ha!” Thái Thúc Dong sang sảng cười to, khoát tay ý bảo: “Kiều tiên sinh không cần khẩn trương. Mặc kệ như thế nào, Kiều tiên sinh cứu ba người con của ta là sự thật, lão đầu tử ta rốt cuộc thiếu một cái nhân tình.”
“Chỉ là lão đầu tử ta có chút không rõ, lấy thực lực thân phận của Kiều tiên sinh, đến Thái Thúc gia ta làm gì?”
Sự tình tới nước này, Trần Mộ nghĩ thấy không cần che giấu, hắn vốn muốn chính là một cơ hội cùng Thái Thúc Dong gặp mặt. Mặc dù cục diện trước mắt so với tưởng tượng của hắn khác biệt quá lớn, nhưng mà kết quả cũng không có khác biệt về bản chất.
“Ta nghe nói quý gia có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, cho nên đặc biệt tới cầu.”
“Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn?” Thái Thúc Dong có chút sững sờ, nhìn Trần Mộ một cái thật sâu, lập tức cười nói: “Chuyện Thái Thúc gia có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn ngay cả ba anh em bọn họ đều không biết, Kiều tiên sinh có thể nghe được thật sự khiến kẻ khác giật mình a!”
“Chỉ là vận khí tốt một chút.” Trần Mộ cảm thấy an tâm một chút, xem ra Thái Thúc gia chính xác là có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Hắn sợ nhất chính là Thái Thúc gia cũng không có, vậy mới đúng là tình huống hỏng bét. Chỉ cần Thái Thúc gia có, vô luận là cướp hay là giao dịch, hắn cũng không phải quá lo lắng.
“Há.” Thái Thúc Dong chậm rãi uống trà, phảng phất như không biết Khang Nạp Lợi và Tang Thủy Hàn đang giằng co, qua một lúc lâu mới nói: “Theo lý mà nói, Kiều tiên sinh giúp ba người bọn họ, Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn này lão đầu tử phải hai tay dâng lên.” Hắn buông chén trà trên tay, ngữ khí ngưng trọng: “Chỉ là Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn này là tổ tiên từng đời lưu truyền tới đây. Nói thật, vì nó, tổ tiên đã hy sinh rất nhiều người, trả giá rất nhiều sinh mệnh cùng máu tươi mới giữ lại được tới nay. Tổ tiên từng có di huấn, trừ phi quan hệ đến biến cố sống còn của Thái Thúc gia, không được sử dụng nó!”
Trần Mộ vẫn như cũ ung dung thản nhiên, chỉ là ‘a’ một tiếng. Thái Thúc Dong hôm nay tự mình đến đây, tuyệt sẽ không là vì nói cho hắn lịch sử của Thái Thúc gia, cho nên hắn dứt khoát đợi lão đầu tử tự hé lộ đáp án.
Quả nhiên, Thái Thúc Dong một lần nữa nâng chung trà lên, bồi thêm một lời: “Nhưng mà, Kiều tiên sinh đối với Thái Thúc gia ta có ân trước, lại cũng không nhất định không thể phá lệ một lần.”
“Ta nghĩ không cần phiền toái như vậy.” Trần Mộ thản nhiên nói, loại phương thức trao đổi như này hắn có chút chán ghét.
“Ha Ha.” Thái Thúc Dong ha ha cười, mang theo vài phần giảo hoạt nói: “Tự nhiên là vậy, lấy thân thủ của Kiều tiên sinh, hơn nữa quý thuộc hạ, chỉ sợ san bằng Thái Thúc gia cũng không phải việc khó gì. Chỉ là, ngoại trừ lão nhân ta, không ai biết Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn giấu nơi nào. Mệnh của lão nhân không đáng giá gì, nhưng mà bỏ lỡ sự tình của Kiều tiên sinh thì thật có lỗi.”
Trần Mộ hết lời để nói, vô lại hắn cũng đã gặp qua, nhưng chưa thấy ai vô lại như vậy. Hơn nữa một lão già ở trước mặt vô lại như thế, hắn đúng là thật có chút cảm giác quái dị.
“Ha ha, đùa thôi! Chỉ là đùa thôi! Kiều tiên sinh không nên tức giận.” Thái Thúc Dong ha ha cười.
“Kiều tiên sinh cần Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, Thái Thúc gia ta tự nhiên không dám chối từ. Nhưng mà, ta nghĩ Kiều tiên sinh nhất định không ngại thuận tay giúp chút chuyện nhỏ. Đương nhiên, vì tỏ vẻ thành ý của lão già ta, Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn lập tức sẽ đưa đến tay Kiều tiên sinh.”
Thật sự là lão hồ ly!
Trần mộ trong lòng thầm bội phục, Thái Thúc Dong nói chuyện chân chân giả giả, hư hư thực thực, hơn nữa kín kẽ giọt nước không lọt qua được, khiến hắn cảm thấy có chút khó có thể chống đỡ.
Kim Ban Nguyễn Dịch Khuẩn mà ngủ mơ cũng cầu sắp tới tay, tâm cảnh của Trần Mộ nổi lên gợn sóng hiếm thấy. Hắn hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt như tiễn, nhìn chằm chằm Thái Thúc Dong.
“Điều kiện của ngài?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK