Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Kẻ vô danh cũng có lúc tức giận

Không giống như lời của Ba Cách Nội Nhĩ, ở trước mặt mọi người chẳng phải là một khu căn cứ bị bỏ hoang. Tường giáp kim loại sáng bóng ở ngoài, kính phòng hộ cường độ cao cho thấy rõ ràng căn cứ này được thành lập chưa lâu.

Ba Cách Nội Nhĩ vò đầu: “Xem ra lâu quá không tới, chỗ này cũng đã thay đổi rồi.” Đây là một căn cứ cực kì hiện đại, so với căn cứ của Trần Mộ thì lớn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại có tạp tu bay vào bay ra. Tòa cao ốc được thiết kế theo hình cầu, có rất nhiều cửa ra vào, có lẽ đủ để chứa ít nhất là 10 ngàn người.

Có thể xây dựng một căn cứ khổng lồ như thế này ở trong rừng rậm đủ để chứng minh tài lực hùng hậu của người chủ nó. Một đoàn đội lớn như vậy nên khá gây chú ý. Các tạp tu bay lướt qua đều liếc nhìn đội ngũ này.

Ba Cách Nội Nhĩ dẫn cả đoàn tiến vào căn cứ.
Vừa bước vào căn cứ là một khu hội trường rất lớn, riêng phòng ăn thôi cũng đủ để chứa 2000 người. Ở đây còn náo nhiệt hơn Trần Mộ tưởng tượng rất nhiều, các tạp tu tụm năm tụm ba vừa ăn uống vừa trò chuyện.

Đoàn người Trần Mộ vừa bước vào thì cả hội trường chợt an tĩnh lại. Mọi người đều nhìn về phía đội ngũ này, nơi này rất hiếm khi thấy có nhiều tạp tu xa lạ đi tới. Ba Cách Nội Nhĩ không hề e ngại, thì thầm trong miệng: “Bình mới rượu cũ, vẫn không khác trước kia lắm.”

Điều khiến Trần Mộ ngạc nhiên là đa số các tạp tu ở đây đều có trình độ khá cao, thậm chí còn có mấy người tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm. Ngay cả tạp tu bình thường nhất cũng có thể trở thành tinh nhuệ trong tạp tu đoàn của hắn. Ánh mắt của những người này đầy vẻ bất thiện và cảnh giác.

“Chào các vị, mọi người hẳn là lần đầu tiên tới căn cứ Gregoire (Thụy Cách Nhĩ) của chúng ta đúng không! Ta chắc là các vị cần một người dẫn đường. Ta hiểu rõ mọi việc ở nơi này, như buôn bán hàng hóa, thăm dò tin tức, thậm chí nếu các vị cần dịch vụ ám sát thì ta cũng có thể đứng ra làm trung gian.” Một người thanh niên trẻ tuổi chủ động bước tới trước đoàn người Trần Mộ, tự tin giới thiệu về mình. Hắn mặc một cái áo jacket màu xanh sẫm, chân mang giày da, mái tóc màu đỏ rực như một ngọn lửa.

Ba Cách Nội Nhĩ nhếch miệng cười: “Còn trẻ như vậy đã làm cò? Làm bao lâu rồi?”

Người thanh niên trẻ tuổi này liền biết người đàn ông trung niên trước mặt là một tay già đời. Xem ra tiền công lần này chả có béo bở gì rồi, lòng nhiệt tình liền tiêu tan không ít, nhàn nhạt nói: “Không lâu lắm, mới năm năm.”

- Ồ!
Đến lượt Ba Cách Nội Nhĩ kinh ngạc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:
- Nhỏ như vậy mà đã có năm năm kinh nghiệm, rất hiếm thấy à.

- Quá khen, quá khen.
Gã thiếu niên lãnh đạm chắp tay nói.

- Năm năm, vậy mức phí tiêu chuẩn hẳn là cấp B đi. Ừ, bây giờ vật giá cái gì cũng tăng, cấp B giá bao nhiêu?
Ba Cách Nội Nhĩ vô cùng lão luyện.

Đúng là dân trong nghề, nhưng lại lão luyện một cách khác thường! Gã thiếu niên cẩn thận trả lời: “Xem ra đại thúc rất hiểu rõ nơi này a, trước kia đã từng làm qua rồi sao?” Hắn liếc nhìn Ba Cách Nội Nhĩ, rồi báo giá: “300 ngàn Audierne một ngày. Nếu mua bán với số lượng lớn thì giảm 5%.”

- Được. Ta nhận!
Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu.

- Thanh toán hằng ngày, miễn thiếu.
Gã thiếu niên vươn tay ra.
Lúc này, Ba Cách Nội Nhĩ mới nhớ ra là mình không có tiền, đành đưa tay ra trước mặt Hề Bình. Hắn tiện tay rút ra một tiền tạp trị giá 300 ngàn cho Ba Cách Nội Nhĩ.

Gã thiếu niên liền sáng mắt, đoàn người trước mặt đúng là có tiền, nhìn đối phương không do dự rút ra 300 ngàn Audierne là biết. Mặc dù số tiền này không nhiều nhưng cũng đủ để chứng minh tài lực của đội ngũ này.

Sau khi cầm lấy tiền tạp, gã thiếu niên trở nên nhiệt tình hơn nhiều. “Các vị cần gì?” Sau đó hắn nói thêm một câu: “Nếu cần phụ nữ thì chỉ sợ các vị phải thất vọng rồi.” Hắn nhìn lướt qua Tô Lưu Triệt Nhu, Nhữ Thu và Lô Tiểu Như, rồi nhắc nhở: “Các vị nên chú ý tới các nữ nhân viên của mình, ở đây không được an toàn cho lắm.”

Thật vậy, lúc này Trần Mộ mới để ý tới xung quanh. Đám tạp tu xung quanh nhìn ba cô gái với ánh mắt không hề kiêng nể ai, vô cùng tham lam.

Mặt của Lô Tiểu Như giống như bị một lớp sương bao phủ, nàng cúi đầu sờ độ nghi trên tay mình. Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu thì chưa gặp tình cảnh như thế bao giờ, các nàng vừa hoảng sợ vừa căng thẳng, vô thức dựa sát vào người Trần Mộ.

Biểu hiện kinh hoảng của hai người lại càng kích thích đám tạp tu này. Tiếng huýt sáo liên tục vang lên trong hội trường, đám tạp tu này liền bắt đầu chọc ghẹo. Mấy chục tên tạp tu ngồi trong góc lớn gan nhất, kẻ nào kẻ nấy chẳng ngần ngại cười thô bỉ, miệng lại càng nói bậy.

“Cô em, ngủ với anh đây một đêm đi, đảm bảo em sẽ sướng đến chết!”
“Chỗ chính giữa đó đã thật, còn cặp đùi mềm mại kia nữa!”

Sắc mặt các thành viên trong đội ngũ càng lúc càng đen lại, nhưng chưa được lệnh nên chẳng ai động đậy. Dưới sự huấn luyện của Ba Cách Nội Nhĩ, tính kỷ luật của bọn họ đã hòa vào trong cuộc sống bình thường.

Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu vô cùng tức giận nhưng chẳng biết nên làm gì. Hai người mím môi, nước mắt trong chốc lát đã rưng rưng. Sắc mặt của Ba Cách Nội Nhĩ rất khó coi. Hắn vừa định mở miệng thì nghe Trần Mộ nói: “Lô Tiểu Như.”

- Vâng, ông chủ!
Lô Tiểu Như bước ra khỏi hàng, ánh mắt đằng đằng sát khí.

- Giúp bọn chúng ngậm miệng lại.
Giọng Trần Mộ lạnh nhạt.

Ba Cách Nội Nhĩ đứng bên cạnh thấy vẻ lạnh lẽo trong mắt Trần Mộ liền im lặng, xem ra đám lưu manh này gặp xui rồi!

- Tuân lệnh.
Độ nghi trên tay Lô Tiểu Như đã được mở từ sớm, thật ra chẳng riêng gì nàng mà độ nghi trên tay của tất cả các đội viên đều ở trong trạng thái sẵn sàng. Ba Cách Nội Nhĩ luôn nhấn mạnh với bọn họ, để ứng phó với các tình huống bất ngờ thì không nên tắt độ nghi.

Lô Tiểu Như đã sớm bốc lửa giận trong lòng. Cuộc sống trong thời gian này khiến nàng cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, câu nói thô tục của đám tạp tu rừng rậm kia gợi lại cho nàng những ký ức tồi tệ lúc trước. Sự thật đã chứng minh, nếu ngươi chọc tức một phụ nữ thì hãy sẵn sàng bị đốt thành tro bởi lửa giận của nàng đi. Cánh tay phải mượt mà, hấp dẫn vung lên trong chớp mắt.

Tất cả tiếng cười nói đều im bặt!
Đám rừng rậm tạp tu hung hăng nhất đều lộ ra vẻ đau đớn. Sóng âm tuy vô hình vô chất nhưng thật sự có thể gây hại cho cơ thể người.

Đây là Thúc Âm của Lô Tiểu Như!
Nó có thể khống chế sóng âm trong một phạm vi nhất định, chẳng những tăng cao uy lực mà còn tránh ảnh hưởng đến đồng đội.

Lúc đầu, tuy có Thúc Âm nhưng Lô Tiểu Như vẫn kém Tiểu Man. Sau khi Trần Mộ giảng giải sự ảo diệu của Thúc Âm tạp cho nàng, cộng thêm sự khổ luyện trong thời gian dài, thực lực của nàng đã tăng cao rất nhiều!

Đây là nàng vẫn còn chưa đủ thực lực. Nếu cảm giác của nàng mạnh hơn, đám tạp tu này có thể bị sóng âm tần số cao làm thân thể nổ tung mà chết.

Hình thức tấn công của sóng âm hoàn toàn khác biệt, rất khó đề phòng, hơn nữa lại có thể bỏ qua lồng năng lượng.

Đám tạp tu kia chỉ cảm thấy cơ thể của mình đang run rẩy, cho dù bọn chúng có cố thế nào cũng không ngừng được. Cảm giác kinh tởm, choáng váng đập vào thần kinh của bọn chúng, dưới tình trạng thế này thì khống chế cảm giác của bản thân khó hơn bình thường gấp 10 lần.
- Con đàn bà thối! Mọi người xông lên!
Có kẻ nén đau la lớn.

- Ô Vũ, Tập Thụy Nhất.
Trần Mộ mở miệng thêm lần nữa.

- Có mặt, ông chủ!
Hai người bước ra khỏi hàng.

- Giải quyết bọn chúng.
- Tuân lệnh!

Thân hình cao lớn tựa thái sơn của Ô Vũ rất thu hút sự chú ý của mọi người, cứ như một tòa tháp bằng sắt. Còn Tập Thụy Nhất bên cạnh hắn đeo một cặp mắt kính, dáng vẻ nho nhã như một học giả trẻ tuổi.

Hai người cực kì trái ngược nhau.

Ô Vũ há miệng cười lớn, lồng năng lượng màu nâu đột ngột mở ra. Điều khiến người khác thấy lạ là đỉnh lồng năng lượng của hắn khá sắc nhọn, làm hắn giống như một viên đạn pháo to lớn được xếp thẳng đứng.

Hắn ngồi xổm xuống đất, hai tay chống ra trước, tạo thành tư thế chạy nước rút tiêu chuẩn.

- Hây!

Một tiếng quát kinh khủng như tiếng sấm rền vang khắp hội trường, khiến ai cũng giật nảy người. Còn Ô Vũ thì giống như một viên đạn pháo được bắn ra, hoá thành một vệt sáng màu nâu đâm thẳng vào giữa đám lưu manh kia.

Sự phối hợp giữa Lô Tiểu Như và bọn họ vô cùng nhuần nhuyễn. Trong khoảnh khắc Ô Vũ ra tay, nàng liền ngừng tấn công.

Đám tạp tu cảm thấy cả người bỗng nhẹ đi, thân thể không còn run rẩy, cảm giác kinh tởm không còn, đầu chẳng choáng váng nữa. Bọn chúng liền mừng rỡ.

- Ha ha, con mụ kia không xong…

Một tên tạp tu còn chưa nói xong liền kinh khủng nhìn về phía trước, một vệt sáng màu nâu với khí thế khiếp người đã xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Ngay lúc này, theo thói quen, Tập Thụy Nhất đẩy đẩy cặp mắt kính, nhếch miệng cười lạnh. Tay phải của hắn chợt biến mất từ chỗ cái mũi, hai tay được bao phủ trong một luồng sáng, mười ngón tay giống như đang chơi đàn. Trong luồng sáng, số lượng những sợi bạc cực mỏng đang dần tăng lên.

- A a a!

Giữa tiếng thét chói tai xen lẫn một tiếng nổ mạnh.

Ầm!

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với đám tạp tu, viên đạn pháo khổng lồ Ô Vũ liền nổ mạnh, thậm chí có một vài tên tạp tu không kịp mở ra lồng năng lượng.

Sóng chấn động kinh khủng như cuồng phong lan ra khắp nơi, đám tạp tu như thuyền tam bản bị cơn lốc xoáy thổi bay lên không trung.

Hầu như cùng lúc đó, mười ngón tay trắng nõn, thon dài của Tập Thụy Nhất đồng thời bắn ra. Mười sợi bạc trong luồng sáng như mười con rắn bạc cực nhỏ chợt thoát khỏi sự kiềm chế của luồng sáng, bắn về phía đám tạp tu giữa trời với tốc độ nhanh như điện!

Xẹt xẹt xẹt!

Âm thanh đáng sợ của tia lửa điện chợt vang lên, cơ thể tên tạp tu bị đánh trúng giống như được khoác thêm một cái áo lưới màu bạc.

Bang bang bang bang!

Cơ thể đám tạp tu bị mất khống chế nặng nề rơi xuống mặt đất, tạo thành những nốt nhạc kết thúc cho điệu nhạc này.

Khi thấy rõ bộ dáng thê thảm của đám tạp tu kia, những người đứng xem đều hít một hơi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK