Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thân thể gã tạp tu ngay sát phía trước đột nhiên toả ra vầng sáng nhàn nhạt. Toàn thân hắn bao phủ trong vầng sáng trắng nhạt ấy, áo quần và vật dụng trên người hoàn toàn hiện rõ từng ly từng tí.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng chốc dâng lên trong lòng Trần Mộ. Ngay lập tức hắn bất chấp tất cả vội xuất thủ, chân đạp mạnh, ý thức cưỡng chế khí lưu tạp chuyển hướng.

Bang!

Đại Nê Thu tạp bởi không thể chịu được luồng năng lượng nghịch hướng đột ngột này nên nổ tung, ngay cả độ nghi trên tay Trần Mộ cũng nổ tan tành. Hắn lúc này cũng không có thời gian để tiếc nuối Đại Nê Thu, bởi đột nhiên chuyển hướng mà không có chút chuẩn bị, nên thân thể của hắn trong sát na này phải gánh chịu áp lực cực lớn.

So với ở dưới nước lúc này còn khó chịu hơn, mạch máu toàn thân căng đến mức gần như toác ra, trước mắt hắn hoàn toàn mơ hồ. Cảm giác này bây giờ hắn cũng không còn chút thời gian để trải nghiệm, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tựa như mây đen vây quanh đè ép cõi lòng hắn, dồn ép đến hắn thở không ra hơi.

Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mạnh. Năng lượng phát ra trên người gã tạp tu kia tựa như một mồi lửa quẳng vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục. So với lúc Vu Quả phát ra Cực Quang Thúc, hiện tại sóng năng lượng phát ra trên người gã tạp tu kia Trần Mộ thấy còn mạnh hơn rất nhiều.

Khí tức hủy diệt bắt đầu lan tràn. Đột nhiên một dấu thập tự nho nhỏ ấn ngay lên lưng gã tạp tu duy nhất sót lại này, là do Nhất Tự Mi đang ẩn náu ở góc tối ra tay.

Song, ánh sáng lưu chuyển của thập tự lần này dường như lại mất đi tác dụng. Ánh sáng trên thân thể đối phương tán phát ra vượt xa quang mang của thập tự đến mức vết Thập tự ấn trên lưng bằng mắt thường gần như không thể phân biệt.

Sắc mặt Nhất Tự Mi đại biến! Khác với những kẻ khác, hắn vốn dĩ không cần dùng mắt thường để nhận định kết quả. Thập tự của hắn đích xác đã ấn lên lưng đối phương, nhưng không hề có tác dụng.

Lúc này, Trần Mộ đang chạy trốn!

Cho tới giờ, đây là trận chiến đầu tiên Trần Mộ chật vật như thế. Ngay cả dưới sự giáp công của năm tên tạp tu, hắn cũng chưa hề bị khốn đốn đến như vậy.

Chỉ trong ba giây, cự ly giữa Trần Mộ và đối phương đã kéo giãn mười lăm mét. Nhưng cảm giác nguy hiểm kia vẫn lẩn quẩn trong lòng hắn, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy là đang biến mất. Hắn trong lòng hoảng hốt, không một chút lơi lỏng, cũng không dám quay đầu lại mà chỉ liều mạng điên cuồng chạy về phía trước! Trực giác của bản thân hắn vẫn luôn hết sức chính xác, mà lần này lại càng mãnh liệt.

Còn chưa đợi hắn hiểu rõ mọi chuyện thì tình hình ịch biến phát sinh.

Mọi người chỉ cảm thấy sáng lòa trước mắt. Ánh sáng chói mắt đã khiến màn đêm trở nên bừng sáng như ban ngày. Ở chỗ của gã tạp tu đang đứng hình thành lên một quả cầu năng lượng sáng trắng đường kính ước chừng tới năm mét. Chỉ có năng lượng thuần túy, khối năng lượng hủy diệt này đã hóa máu thịt của gã tạp tu thành tro bụi.

Cảm giác nguy hiểm vẫn không hề mất đi. Ngược lại, Trần Mộ thậm chí cảm thấy vô cùng sợ hãi. Khí tức do luồng năng lượng sáng trắng này phát ra quả thực là kinh khủng.Các gợn sóng bao bọc bên ngoài luồng năng lượng sáng trắng không ngừng biến ảo hệt như những quả bong bóng xà phòng được thổi lên dưới ánh mặt trời. Nó không ngừng bành trướng.

Chạy mau! Dưới sự kích thích của cổ khí tức hủy diệt này, tốc độ bỏ chạy của Trần Mộ vượt xa so với dữ liệu ghi lại trong ngày thường huấn luyện. Hắn hệt như một tia chớp màu đen, bắn thẳng về phía trước.

Ba chục mét.. Năm chục mét..

Nếu lúc này mà ngoái đầu nhìn lại thì Trần Mộ nhất định sẽ thấy được một màn khiến hắn cả đời khó quên, nhưng hắn lại không dám. Đột nhiên hắn thấy trước mặt có một chỗ trũng. Hắn chợt thấy mừng húm, rồi quẫy mạnh như một con cá bay vào nằm rạp vào trong chỗ trũng.

Vừa ngay lúc đó, một tiếng nổ ầm cực lớn vang lên.

Luồng năng lượng sáng trắng bành trướng thành như một tòa núi nhỏ đột nhiên nổ tung. Năng lượng tinh thuần mà mãnh liệt xao động không ngừng cuối cùng đã phá vỡ sự cân bằng mong manh còn sót lại.

Nằm bẹp trong hố, Trần Mộ chỉ cảm thấy sau lưng bị thứ gì đó nặng nề quét tới làm cho đau rát, không nhịn nổi “hự” một tiếng. Hắn nghiến chặt răng, không dám nhúc nhích một chút nào, ép chặt mặt mình vào trong hố. Lúc này, hắn tựa như cảm thấy mình biến thành cá trên thớt bị người ta dùng dao cạo vẩy đau đến tận xương tủy.

Qua đủ mười giây, cơn bão táp mới tiêu tán.

Đợi đến khi bên ngoài không còn động tĩnh, Trần Mộ mới vất vả bò dậy. Khi ánh mắt rọi đến chỗ vừa mới phát sinh vụ nổ, hắn nhất thời hít một hơi lạnh. Một cái hố cỡ lớn đường kính đạt hai mươi mét, trong hố hoàn toàn cháy đen, khói bốc lên phất phơ. Tuy cách xa như vậy nhưng sóng nhiệt vẫn thốc vào mặt. Trần Mộ trợn mắt há mồm nhìn chiếc hố lớn, ai có thể ngờ được, một vị tạp tu tự bạo trước khi chết lại có thể kinh khủng tới mức như thế.

Duy A đến bên Trần Mộ, kéo hắn thức tỉnh trở lại từ trong cơn khiếp sợ: “Ngươi bị thương rồi.” Duy A hết sức bình thản mô tả sự thật.

“Hả?” Trần Mộ sửng sốt, lúc này hắn mới cảm thấy cơn đau kịch liệt như thủy triều tràn tới. hắn muốn dùng tay xoa vết đau nhưng khi tay hắn còn chưa chạm đến sau lưng, cơn đau kịch liệt đã truyền tới. Trước mắt hắn tối sầm lại, lăn ra bất tỉnh. Vết thương sau lưng hắn chi chít khắp nơi, máu tươi chảy thấm ướt y phục khiến người khác vô cùng sợ hãi.

Bóng tối, bóng tối vô biên. Chạy trốn, chạy trốn điên cuồng. Cứ hệt như trước mặt là ánh sáng.

Một lũ trẻ con vây lấy hai thằng bé. Hai thằng bé dựa lưng vào nhau, vẻ mặt hung hãn, không biết ai hô lên một tiếng, cuộc hỗn chiến ngay lập tức bắt đầu…

Một vị trung niên đang hấp hối, đầu tóc rối tung, môi khô nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, y nhìn chăm chăm vào đứa bé trước mặt, duỗi ngón tay như nhành cây hết sức vất vả vẽ lên mặt đất…

Một lão nhân không ngừng ho, đưa phiếu nghe giảng cho một thiếu niên..

Hai thiếu niên thảo luận sôi nổi, trên mặt tràn trề hy vọng và lý tưởng. Trước mặt họ, chất đống các bản thảo rất dày…

Trần Mộ mở mắt, mộng cảnh liền biến mất. Bỗng dưng tự đáy lòng, hắn phát ra một tiếng thở dài. Song hắn rất nhanh liền chỉnh đốn tình cảm, hắn dù sao cũng không phải người đa sầu đa cảm.

Lúc này hắn toàn thân trần truồng, ngoại trừ đầu ra thì cả thân thể đều ngâm trong chất lỏng, sau lưng thi thoảng truyền đến một trận tê ngứa.

Là máy trị liệu!

Xuyên qua lớp thủy tinh của máy trị liệu, hắn thấy Tô Lưu Triệt Nhu, nàng đang ngủ gục xuống bàn. Vừa nhìn tư thế ngủ của Tô Lưu Triệt Nhu, trong lòng Trần Mộ liền trào lên một cỗ cảm giác ấm áp, nàng nhất định đã mệt mỏi đến cực điểm mới ngủ gục xuống bàn như vậy. Hắn an tĩnh nằm trong máy trị liệu, không lên tiếng, hắn không muốn quấy rầy Tô Lưu Triệt Nhu nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, Tô Lưu Triệt Nhu mới nghiêng ngả đứng dậy. Khuôn mặt nàng đầy vẻ ủ rũ, mái tóc ngày thường chăm sóc cẩn thận giờ đã có chút rối. Mang theo vài phần ngái ngủ, nàng vô ý thức đi tới trước máy trị liệu. Nàng muốn xem xem tình trạng của Trần Mộ.
Khi ánh mắt của nàng xuyên qua thủy tinh chạm vào ánh mắt của Trần Mộ.. “A!” Nàng hét lên một tiếng kinh hãi, song âm thanh vừa mới ra khỏi miệng thì nàng liền biết không đúng nên vội lấy tay che miệng. Qua vài giây, nàng mới buông tay xuống, mang theo vài phần kinh ngạc lẫn vui sướng: “Ông chủ, ngài tỉnh rồi! Ngài tỉnh khi nào vậy? Sao không đánh thức tôi dậy chứ?” Trong lời nói lộ ra vài phần hờn trách.

Trần Mộ cười cười không nói.

“Ông chủ, lúc bọn họ khiêng anh trở về, dọa tôi chết đi được! Hiện tại tốt rồi, rốt cuộc không có việc gì!” Tô Lưu Triệt Nhu vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đầy may mắn. Nàng nhớ tới chuyện gì đó rồi vội vã chạy đến bên máy trị liệu xem xét các số liệu. Nét mặt rốt cuộc cũng bình thường trở lại: “Ừm, tất cả đều tốt đẹp. Qua vài ngày nữa, ngài sẽ khôi phục hoàn toàn.”

Nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, do dự một hồi vẫn không nhịn được mà nói: “Chuyện nguy hiểm như vậy…” Nàng muốn nói gì đó nhưng dường như biết suy nghĩ của mình vốn vô cùng đơn giản, nên rất lâu sau vẫn không nói tiếp.

Cảm nhận được Tô Lưu Triệt Nhu quan tâm đến mình, trong lòng Trần Mộ cảm thấy ấm áp. Hắn cười cười an ủi, nói: “Không sao, lần này chỉ là ngoài ý muốn. Đúng rồi, tình hình bên ngoài thế nào?”

Hắn rất muốn biết trong khoảng thời gian hôn mê này, tình hình đã biến đổi ra thành thế nào rồi.

Tô Lưu Triệt Nhu lắc đầu: “Tôi không rõ cho lắm. Để tôi giúp ngài gọi Khương Lương một tiếng nhé.” Nói xong liền mở thông tấn tạp gọi Khương Lương tới.

“Khương Lương, ông chủ tìm anh.” Tô Lưu Triệt Nhu nói một câu rất đơn giản.

Trong cả căn cứ, thái độ của nàng ngoại trừ tốt hết mức đối với Trần Mộ và thân mật với Lô Tiểu Như cùng Nhữ Thu, còn lại những người khác nàng đều không chút để ý. Trong đội ngũ này, địa vị của nàng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Không tạp tu nào chưa từng được nàng chữa trị, ai dám bất kính với nàng chứ? Càng huống chi, Hề Bình từng chính miệng chứng thực, Tô Lưu Triệt Nhu là nữ nhân của ông chủ, ngay cả hai đại chủ quản như Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ trước mặt Tô Lưu Triệt Nhu đều rất nghiêm túc, người khác há có thể dám làm càn?

Khương Lương tới rất nhanh, khi gã nhìn thấy Trần Mộ thì trong mắt lóe lên một tia vui mừng. Song tia vui mừng trong mắt này chợt lóe rồi biến mất, hắn lại khôi phục bộ dáng trang trọng nghiêm túc như bình thường.

“Ông chủ!” Gã hành lễ.

“Tình hình thế nào?” Trần Mộ không nói thừa, hỏi thẳng.

Từ trong báo cáo của Khương Lương, Trần Mộ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Liên minh Xuyên Hạ đã bại. Kiều Phi tự thân dẫn theo đội ngũ đi tập kích đánh chặn đường lui của liên minh Xuyên Hạ, Văn Tá Phu bị giết ngay tại trận, nghe nói là Kiều Phi tự mình động thủ.

“Đám người Kiều Phi mấy ngày nay đã tới vài lần. 35 tiểu bảo của liên minh Xuyên Hạ đã hoàn toàn bị đánh hạ. Đám Kiều Phi quyết định phân chia 35 tiểu bảo này cùng chúng ta, nàng hy vọng có thể thương lượng với ngài một lần xem làm thế nào phân chia 35 tiểu bảo. Toàn bộ kho đồ của 35 tiểu bảo đã niêm phong, tất cả mọi vật tư đã hoàn thành kiểm kê. Ý của đám người Kiều Phi là hai nhà chúng ta mỗi bên một nửa. Chuyện lớn như vậy chúng tôi không dám tự tiện quyết định. Đám người Kiều Phi vẫn đang chờ quyết định của ngài, chủ quản Hề Bình và Tiếu Ba đều đã trở lại sơn cốc. Ngài cần gặp họ không?”

Trần Mộ vẻ mặt quái dị: “Với bộ dạng này của ta, hay là bỏ đi.”

Vẻ trên mặt Khương Lương không nhúc nhích nhưng trong mắt lóe lên một tia hài hước. Toàn thân Trần Mộ trần truồng, đích xác có chút quái dị. Song gã lập tức nghĩ đến Tô Lưu Triệt Nhu đang ở bên, xem ra lời đồn chẳng phải là vô căn cứ.

Trần Mộ trầm ngâm trong chốc lát nói: “Đề nghị của đám Kiều Phi ta đồng ý, ngươi nói cho Hề Bình biết, hắn hãy phụ trách khoản mục vật tư, còn về phân chia tiểu bảo theo lời đám Kiều Phi thì chờ ta khỏi hẳn hãy thương lượng tiếp.”

“Vâng.”

“Được rồi. Vết thương của ngài còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi thêm.Không lẽ có chuyện không thể chờ khỏi hẳn mới xử lý được ư?” Tô Lưu Triệt Nhu thấy Trần Mộ không có ý kết thúc, nét mặt không vui, mang theo ý chỉ trích trừng mắt Khương Lương.

Trần Mộ nghe vậy đành cười gượng. Khương Lương khá biết điều, vội vàng hỏi Trần Mộ còn chuyện gì cần phân phó rồi rất nhanh bèn lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Trần Mộ và Tô Lưu Triệt Nhu, không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK