Rập rập
Tiếng bước chân dồn dập vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Ánh mắt Đường Hàm Phái vẫn chăm chú không rời khỏi bản bút ký đang mở trên tay hắn.
“Đại nhân!” Thiệu Tuyết có chút kích động nên giọng nói cũng hơi lạc đi.
Đường Hàm Phái đưa mắt nhìn lên mặt nàng, cười ôn hòa: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Đường Hàm Phái như ánh nắng đầu đông, nhu hòa mà ấm áp, Thiệu Tuyết khẽ run lên, rồi tự trấn tĩnh lại: “Ngài hãy xem qua đoạn băng ghi hình này.”
Nàng lẹ làng lấy một cái huyễn tạp cắm vào trong độ nghi, hiện ra một màn hình. Đây là đoạn hình ảnh về Trần Mộ trong thi đấu Tinh Anh tại khu Thiên Đông.
“Hiểu rồi.” Đường Hàm Phái gật đầu, nói có phần buồn buồn: “Thật đáng tiếc!”
Thiệu Tuyết hiểu được lời đáng tiếc của Đường Hàm Phái đại nhân là ý tứ gì, nàng thăm dò: “Chúng ta có nên cùng Mạc doanh không? Đổi cho hắn lại đây?”
Đường Hàm Phái ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần thiết.” Hắn ngửnglên hỏi: “Chúng ta hiện đến đâu rồi?”
“Hiện chúng ta còn cách biên giới của khu Phạm A Tư chừng hai ngày đường.” Thiệu Tuyết đáp.
Đường Hàm Phái không nói gì. Hắn lại cúi xuống nhìn chăm chú vào cuốn bút ký màu đen trên tay. Ngón tay thon trắng lật vào bên trang bìa trong của quyển bút ký. Trên đó có một câu --- Gửi đệ đệ, hy vọng cậu có thể trở thành một anh hùng! ---
Hắn chăm chú nhìn vào dòng chữ này rất lâu.
Pạch.
Hắn gấp quyển bút ký lại.
Ngẩng đầu lên nói: “Báo cho bọn họ, chuyển sang hướng đông nam, tiếp tục che giấu đội hình!”
Thiệu Tuyết nói thất thanh: “Không phải chúng ta sẽ giao chiến cùng Khổ Tịch tự sao? Phía đông nam … A …”
Đường Hàm Phái cười cười: “Mục tiêu của chúng ta là Tinh viện.”
“Còn Khổ Tịch tự kia…?”
“Bọn họ chỉ là để ngụy trang thôi.”
Đường Hàm Phái lại mỉm cười như trước, song nụ cười lúc này không còn có cảm giác như tia nắng đầu đông nữa. Chỉ còn một vẻ lạnh lẽo rợn người với chiến ý bên trong.
Thành Thiên Hồ đã rối tung lên rồi. Tin tình báo đưa về, tạp tu của Mạc doanh vây thành. Mặc dù Sương Nguyệt Hàn Châu bố phòng rất chắc chắn nhưng với lực lượng của toàn bộ Mạc doanh phía trước thì cũng chỉ như hàng rào ngăn lũ. Các thế lực khác khi đến đây thì cũng chỉ mang theo thân vệ thôi.
Túc Hắc Minh nhẹ nhàng nắm được quyền chủ động.
Nhìn Gia Anh Hạ mặt cắt không còn hạt máu, Trần Mộ than thầm trong bụng. Có điều đây không phải lúc để than van.
Bên trong đấu trường thi đấu mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Tiếng kêu thét chói tai khắp nơi, trên khán đài mọi người như phát điên hết cả.
“Chúng ta đi!” Trần Mộ hạ giọng: “Duy A, đưa cả Lôi Tử và Lam Phong theo. Nhanh!”
Duy A không nói không rằng, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Rất nhiều người bên cạnh hắn lộ vẻ kinh hãi.
Duy A nhanh chóng xuất hiện lại trước mặt Trần Mộ cùng Lôi Tử và Lam Phong.
“Chúng ta rời khỏi nơi này đã!”
Bên cạnh Trần Mộ là Tây Trạch, Tiêu Tư và đám người ngang hàng với họ. Một số tạp tu khôn ngoan khác cũng liên tục gia nhập vào đội ngũ Trần Mộ. Bọn họ cho rằng Bạch tổng quản có thể tạo ra nhiều kỳ tích như vậy thì lần này chắc cũng sẽ tạo ra kỳ tích. Còn tạp tu của Sương Nguyệt Hàn Châu lúc này chả có lòng dạ nào để ý đến bọn Trần Mộ. Gia Anh Hạ mặt mày xám như tro, nàng đang rất cần bàn bạc với các thủ lĩnh khác.
“Chúng ta thì sao đây? Nam tử có vết sẹo xanh trên mặt hỏi.
“Đuổi theo Trần Mộ vậy!” Gã đeo mặt nạ màu vàng xỉn đáp: “Người như chúng ta làm sao có cửa được Sương Nguyệt Hàn Châu bảo vệ. Chi bằng chạy theo hắn thì còn cón một cửa sống sót.
Hai người lập tức gia nhập vào trong đội ngũ phía sau Trần Mộ.
Trần Mộ cũng có thấy đội ngũ sau lưng ngày càng phình to ra nhanh chóng, có điều bây giờ không cho phép hắn từ chối. Hắn chỉ còn cách gia ta9ng tốc độ lao đi.
Những kẻ khác thấy thế cũng lao nhanh hơn.
Lần này sự chênh lệc cũng đã lộ ra. Như Tây Trạch là cao thủ thì ung dung tự tại, còn đám thực lực chưa tới được nhiên là tụt lại phía sau. Trong lòng Trần Mộ cũng thấy bất nhẫn nhưng lúc này thói ủy mị đàn bà chỉ tổ làm dễ chết. Dọc đường có nhiều người nhận ra Trần Mộ, bám theo vào đội ngũ và cũng nhiều kẻ rơi rụng khỏi đội ngũ.
Thành Thiên Hồ lúc này quả nhiên rất nhiều cao thủ. Với tốc độ của Trần Mộ hiện thời mà vẫn có hơn bốn trăm người theo kịp khiến trong lòng hắn có vài phần kinh hãi nhưng cũng mừng rỡ. Hơn bốn trăm người này đều là cao thủ tinh nhuệ, nếu biết tận dụng thì đó là một lực lượng không nhỏ.
Khi bay ra đến ngoài thành thì số lựong tạp tu đã giảm bớt rõ rệt. Còn lúc này đám tạp tu vốn ở ngoài thành lại liều mạng chạy vào trong thành. Ngoài thành không có địa hình hiểm trở để phòng thủ nên chỉ có con đường chết. Bên Trần Mộ lại lao cả một đoàn ra ngoài nên cũng có vẻ chướng mắt. Trần Mộ cố hết sức tăng thêm tốc độ lao về phía trước.
Như một vệt sao băng, Trần Mộ kéo theo “cái đuôi” bay về phía góc nam của thành Thiên Hồ. Trongmắt mọi người hiện ra một đội ngũ chỉnh tề.
“Đoàn tạp tu Tuyết Ti Trùng!” Trong đoàn có người kinh hô.
Những người khác vừa lộ vẻ vui mừng nhưng cũng có vẻ băn khoăn. Trần Mộ mang bọn họ chạy đến chỗ đoàn tạp tu Tuyết Ti Trùng này làm gì? Không kẽ hắn cũng có giao tình với đoàn tạp tu Tuyết Ti Trùng?
Trần Mộ dẫn đầu nhanh chóng hạ xuống không do dự. Đồng thời Duy A mang theo Lôi Tử và Lam Phong cũng xuất hiệnbên cạnh hắn. Lần này khiến mọi người càng rúng động hơn. Ở đây không có tay mơ nên đương nhiên là ai cũng nhìn ra thân phận vô tạp lưu của Duy A. Nhưng vô tạp lưu, trong tình huống cắp theo hai người, mà vẫn có được tốc độ kinh khủng như thế thì họ mới thấy lần đầu.
“lão bản!” Đám Ba Cách Nội Nhĩ, Hề Bình thấy Trần Mộ, thở phào một lượt.
Mọi người vừa bị Duy A làm kinh ngạc thì nay lại ngay đơ cán cuốc lần nữa. Bọn họ không hiểu tai có nghe nhầm hay là hỏng tai không chừng.
Lão bản?
Có người nhận ra Ba Cách Nội Nhĩ, hắn gọi Trần Mộ là lão bản?
Trời ơi, Bạch tổng quản không phải là thủ lĩnh của Mộc tự doanh rồi sao? Thế nào lại là thủ lĩnh của Tuyết Ti Trùng nữa chứ?
Thanh Thanh hoàn toàn kinh sợ đến ngây người. Người khác có thể không biết thân phận của Ba Cách Nội Nhĩ nhưng nàng biết. Ba Cách Nội Nhĩ chính là Thất lang lừng lẫy hơn mười năm trước. Nàng nhìn Trần Mộ thất thần, không thể nào tưởng tượng nổi một người năm xưa sống bằng việc bán năng lượng tạp nhất cấp mà lại có được sự phục vụ của Thất lang - một người danh chân liên bang, vô số người mong mỏi ước mơ.
Hồi sau nàng bình tĩnh lại nhưng vẫnnhìn Trần Mộ với thần sắc đầy phức tạp.
Thành thật mà nói tình cảnh của nàng hiện giờ vô cùng xấu hổ. Tại thành Thiên Hồ, Gia Anh Hạ tuyệt đối không để cho nàng có chút thể diện. Còn trơ mắt nhìn Trần Mộ rời đi thì nàng không cam tâm. Song trên thực tế, hiện giờ nàng không có gì để có thể đối đầu với Trần Mộ. Tây Trạch, Tiêu Tư, nữ ma quỷ, Phòng Thế mấy người này chỉ cần một trong số họ nàng cũng không dám chắc thắng, hà huống chi còn có gã vô tạp lưu thực lực thâm sâu khó dò kia nữa.
“Tình huống thế nào?” Trần Mộ hỏi.
“Rất tệ.” Ba Cách Nội Nhĩ trầm giọng: “Mạc doanh lần này chuẩn bị rất đầy đủ nên cơ hội của chúng ta không nhiều lắm.” Ánh mắt hắn nhìn vào đám hơn bốn trăm người phía sau Trần Mộ, hạ giọng: “những người này là…?”
“Bọn họ theo ta đến đây, thực lực không chênh lệch lắm.” Trần Mộ nói.
Ba Cách Nội Nhĩ gật gù ra ý hiểu. Hắn hiểu rất rõ rằng nếu cự tuyệt đồng hành với những người này sẽ dẫn đến xung đột chia rẽ và vo hình chung đánh mất đi một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Trần Mộ quay lại nhìn chăm chú vào hơn bốn trăm con người này, cao giọng nói: “Các vị, tình huống hiện giờ các vị hẳn đã rõ. Các vị theo tại hạ đến đây, điều này làm tại hạ cảm thấy rất vinh dự, bất quá…” giọng hắn hơi đổi, lạnh lẽo hơn: “Tình thế nguy cấp hiện giờ ai cũng đã biết. Ta không dám cam đoan có thể thoát khỏi nguy hiểm này nhưng nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì sẽ tăng thêm một phần cơ hội. Song điều kiện tiên quyết chính là mọi người cần phải tuân thủ theo mệnh lệnh của ta, nêu không thể làm theo điều này thì xin mới rời khỏi đây!”
Cừu San Ngọc nhận định tình hình rất nhanh, nàng lạnh lùng cao giọng: “Bắt đầu từ bây giờ! Mọi người của Pháp Á, bao gồm cả ta sẽ phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng Trần Mộ! Ai dám kháng lệnh, giết!”
“Rõ!” Phòng Thế cùng tạp tu của Pháp Á dõng dạc hô lên.
Tiêu Tư lúc này cũng đứng dậy: “Tạp tu của học viện Tư Nguyên, ngay cả lão phu cũng tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng Trần Mộ! Nếu ai không phục, giết!”
Bọn họ đều là những kẻ thân kinh bách chiến, họ hiểu rõ việc trước mắt gian nguy thế nào. Yêu cầu của Trần Mộ là hợp lý, tỏ rõ thái độ dứt khoát đương nhiên là việc phải làm.
Các tạp tu khác thấy thế đều liên tục biểu lộ thái độ của mình. Khi biết Trần Mộ chính là thủ lĩnh phía sau của đoàn Tuyết Ti Trùng, mọi người đều thấy phấn khởi, trong lòng tăng thêm vài phần hy vọng. Trần Mộ đã là một cao thủ chiến thuật, lại còn Ba Cách Nội Nhĩ là nhân vật đứng đầu liên bang về mặt chiến thuật nữa. Đoàn tạp tu Tuyết Ti Trùng cũng có thực lực chiến đấu ghê gớm.
Một số người tâm tư còn chưa yên thì nghĩ tới trên tay Trần Mộ còn một là bài chủ quan trọng khác – Mộc Tự doanh.
Trần Mộ gật đầu, thần sắc điềm tĩnh: “Tốt! Có điều đây cũng mới chỉ là lời nói. Đến lúc đó nếu có người bất tuân mệnh lệnh, đừng trách quân pháp vô tình!”
Những lời nói này tuy hắn không cường điệu nhưng cũng khiến cho người ta rùng mình.
Trần Mộ gật đầu nói với Ba Cách Nội Nhĩ: “Đi thôi!”
Đoàn tạp tu Tuyết Ti Trùng xuất phát dẫn mọi người hướng về Tuyết Lăng cốc.
Trong đoàn nguời, gã có vết sẹo xanh hỏi nhỏ: “Ngươi thấy đoàn Tuyết Ti Trùng này thế nào?”
Gã mang mặt nạ vàng xỉn trầm ngâm: “Quả nhiên danh bất hư truyền! Người nhìn xem. Hànhquân nhịp nhàng, khoảng cách đội hình duy trì rất tốt. Thành viên của họ thần sắc ung dung, không chút sợ hãi. Chỉ tính hai điểm này họ đã hơn rất nhiều đoàn tạp tu khác rồi. Còn về mặt hỏa lực thì không cách nào đoán định được.”
Gã có vết sẹo xanh đồng ý nói: “Như người vừa nói thì ta cũng hiểu được. Người nói xem thành Thiên Hồ này có giữ được không?”
“Ta không quan tâm!” gã mang mặt nạ vàng xỉn lắc đầu: “Lực lượng hai bên quá chênh lệch, Thành Thiên Hồ tuy có vị trí hiểm trở, dễ phòng thủ nhưng Mạc doanh này cũng có trăm phương ngàn kế, kiểu gì mà không mang tạp phiến chiến tranh theo?”
Lúc này, một vị tạp tu bên cạnh nói xen vào: “Cũng chưa chắc đâu, chỉ cần bọn họ có thể phòng thủ một thời gian, thì e kẻ ngậm đắng nuốt cái chính là Mạc doanh đó. Hừm, đành rằng hầu hết đầu não khu Thiên Đông đang ở Thiên Hồ , thành thử giờ này chắc cũng có không ít tạp tu đang lo lắng, khẩn trương chạy đến đây.”
Gã mặt nạ vàng im lặng, gã sẹo xanh nhướng mày: “Nếu như ngươi nói thì ngươi chạy ra đây làm cái gì?”
Tạp tu kia cười mỉa: “Cái loại tạp tu không có ai chống lưng như chúng ta, cho dù có đứng canh giữ thành thì cũng bị đẩy ra làm bia đỡ đạn. E rằng trong thành giờ này cũng bắt đầu điều động cương chế rồi.
Gã mặt sẹo đổi sắc nặt, kinh ngạc: “Ngưoi quả là một gã tinh quái a! Chả lẽ ngươi không sợ Trần Mộ cũng đem ngươi ra làm bia đỡ đạn sao?” Hắn vừa nói vừa nhìn vào bóng lưng Trần Mộ.
“Ha ha, đúng là không khác biệt lắm, cũng là bán thân thôi. Có điều bán thân cũng có chủ ý chứ. Như điều kiện của ta mà bán cho Sương Nguyệt Hàn Châu e rằng cũng chẳng lọt vào mắt họ. Còn bán cho Bạch tổng quản, không chừng cũng đáng giá ít tiền.”
Gã mặt sẹo xanh giật mình sửng sốt, rồi cười to: “Hay! Có đạo lý!”
“ Ca ca này có lại lịch thế nào thế?” Vị tạp tu thân thiện hỏi.
“Ta ư?” Gã có vết sẹo xanh tùy tiện nói: “Ta là Dương Sơn Phi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK