Sát! Chỉ thấy từ bầu trời bất ngờ lặng lẽ phóng xuống những tia sáng tinh mịn thẳng tắp, chúng tựa như bầy cá mập ngửi được mùi máu, điên cuồng hướng đám hộ vệ xông tới. Những tia sáng mảnh mai như dây đàn, lúc này lại trở thành vũ khí khiến tâm can mọi người băng giá.
Phốc phốc phốc!
Những tia sáng nhẹ nhàng xuyên thủng thân thể, đục ra những bông hoa máu. Chùm sáng bao trùm bốn phương tám hướng, không có bất luận góc nào nó không đâm tới, đối diện với công kích như vậy, không gì có thể chống lại. Chỉ trong chớp mắt, những hộ vệ này đã bị lớp màn ánh sáng bao phủ, toàn thân bị đục cả trăm cả ngàn lỗ thủng.
Màn ánh sáng nhìn như hỗn độn lại ẩn dấu trong nó sát khí kinh khủng, lớp màn ánh sáng này tựa như bầy sói ẩn nấp bắt đầu săn đuổi đám người, chúng xuất ra những kích sát trí mạng chính xác không gì sánh được! Yết hầu, trái tim, đầu đều là mục tiêu công kích chính của chúng. Những hộ vệ này đều đã trải qua quá trình chọn lựa nghiêm ngặt, nhưng trong tầng tầng lớp lớp tia sáng, bọn họ lại không có một chút cơ hội hoàn thủ gì cả. Bọn họ rống giận nhằm hướng Trần Mộ xông tới, nhưng sự thực chỉ là tàn khốc!
Một gã hộ vệ không cam lòng rống lên một tiếng, dùng hết sức toàn thân phóng ra vũ khí chủ công là cây mộc mâu của hắn. Thanh mộc mâu xuyên qua tầng tầng lớp lớp tia sáng, hợp với uy thế kinh người của đôi tay, tiếp cận sát sạt tới Trần Mộ.
Chỉ thấy năm ngón bàn tay trái của Trần Mộ đeo bao tay năng lượng liên tục bắn ra, năm dây năng lượng nhỏ xuất kích!
Keng keng!
Thanh mộc mâu bị năm sợi năng lượng của bao tay năng lượng bắn trúng dữ dội, trong nháy mắt phân thành bốn năm đoạn, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tứ tán ra xung quanh. Những hộ vệ khác thấy thế, đều rống giận phóng ra vũ khí.
Trần Mộ nhíu mày, động tác cực nhanh, năm ngón bàn tay phải liên tục máy động, chỉ thấy những ngôi trao trên đầu độ sáng rồi đột nhiên tăng vọt, các tia sáng to như cánh tay, chúng vận chuyển điên cuồng giao nhau cắn giết. Trong thế giới của những hạt năng lượng đen và trắng, ngoại trừ Trần Mộ, tất cả những gì trong đó đều bị cắt nát một cách vô tình. Tất cả đám vũ khí đều bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, mà đám địch nhân cũng đồng dạng bị băm thành vô số thịt vụn.
Chùm tia sáng chậm rãi tán đi, màn đêm tựa hồ lại trở nên bình tĩnh. Nhưng khắp nơi trên mặt đất là những mẩu thịt cùng những chân tay bị cụt nhắc nhở mọi người, ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì.
Trần Mộ than nhẹ, nếu gặp phải đối thủ hơi lợi hại một chút nữa, hắn sử dụng tạp phiến càng thuận tiện. Ánh mắt của hắn không khỏi quay lại với cuộc chiến của Cáp Trát Khắc và Trát Lạp, hai người đang đối công mãnh liệt.
Cáp Trát Khắc trầm ổn dị thường, thanh mộc mâu đỏ sẫm trên tay vô luận là múa, quét hay đâm đều tạo ra đao khí. Động tác của gã cũng không tính là nhanh, từng động tác đều rõ ràng vô cùng, nhưng những động tác rõ ràng như vậy lại cường ngạnh ngăn trở thế công kích như mưa rền gió giật của Trát Lạp.
Tần suất công kích của Trát Lạp cực nhanh, Thiên Tinh đằng trong tay nàng như là một bộ phận của thân thể, nàng có thể tùy tâm sở dục dùng nó làm ra bất cứ động tác nào nàng muốn. Tốc độ của nàng nhanh như chớp giật, chỉ có thể nhìn được một cái bóng mờ quay cuồng xung quanh Cáp Trát Khắc.
Trầm trọng như Thiên Tinh đằng hòa cùng chặt chẽ của đao khí mỗi lần giao thủ đều phát sinh những tiếng bạo âm trong trẻo. Hai người đều là cẩn thận dị thường, với cường độ công kích như vậy, chỉ cần trúng một chiêu nhất định phải chết.
Trần Mộ thoáng yên lòng, tốc độ của Trát Lạp tuy rằng càng lúc càng nhanh, nhưng tiết tấu không bị rối loạn. Ngược lại, dưới áp lực công kích gia tăng không ngừng của Trát Lạp, Cáp Trát Khắc rõ ràng đã cảm nhận được áp lực, tư thế ung dung ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là ngưng trọng và cẩn thận.
Nhuyễn Kim đằng như bốn ánh chớp màu vàng bay lượn quanh người Cáp Trát Khắc, tạo cho gã một áp lực cực lớn. Các sợi tơ lông cánh Ban Khổng tốc độ tuy rằng không được như vậy, chỉ bay lượn nhẹ nhàng đến mức tạo cảm giác hơi chậm, nhưng đồng dạng cũng khiến cho Cáp Trát Khắc không dám có một chút khinh thường. Gã kinh nghiệm thực chiến phong phú nên tự nhiên rất rõ, những thứ càng là xinh đẹp thì càng nguy hiểm!
Hắn vô tình lơ đãng thoáng nhìn đám thịt nát rải đầy đất trước mặt Trần Mộ, sắc mặt không khỏi biến đổi!
Tần suất công kích của Trát Lạp càng lúc càng nhanh, lực phát ra càng lúc càng lớn, ép cho gã tới mức hít thở không thông. Nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới, cái gã nam nhân đi cùng với Trát Lạp thế mà lại cường đại đến như vậy. Hắn biết rõ thực lực của đám hộ vệ của mình, ban đầu dự định của hắn là kìm chân Trát Lạp để cho đám hộ vệ giải quyết trước gã trai kia, rồi quay lại liên thủ bắt sống Trát Lạp, nhưng mà sự tình phát triển đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của gã.
Gã cũng là người quả quyết, biết cuộc chiến ngày hôm nay chắc chắn chiếm không được phần tốt, mộc mâu lập tức rung lên!
Xuy xuy xuy!
Những tiếng rít gió liên miên không dứt, vô số trùy khí như mưa nhằm Trát Lạp nặng nề bắn tới, còn thân hình của gã không chút do dự lui lại phía sau!
Trần Mộ trước mắt sáng ngời, chỉ bằng mộc mâu rung lên nhẹ nhàng như vậy, đã lập tức tạo ra một lượng trùy khí dày đặc như thế, tạo nghệ của Cáp Trát Khắc này ở hư không kỹ quả nhiên thâm hậu. Nhưng hắn cũng không định xuất thủ, hai năm kề vai chiến đấu, Trần Mộ đối với thực lực của Trát Lạp cực kỳ rõ ràng. Nếu luận về ứng biến quỷ dị cơ trá, không người nào có thể hơn nàng được.
Quả nhiên, Cáp Trát Khắc kêu lên một tiếng đau đớn, dưới chân lảo đảo!
Trần Mộ nhìn thấy rất rõ, một sợi tơ lông cánh chim Ban Khổng màu lam ngấm ngầm ẩn núp sát sàn đấu ở phía sau Cáp Trát Khắc đột nhiên tấn công. Tám sợi tơ lông cánh chim Ban Khổng lại thêm bốn sợi nhuyễn kim đằng đã khiến mọi người hoa cả mắt, Cáp Trát Khắc căn bản cũng phát hiện có sợi tơ lông cánh chim Ban Khổng nhưng không tránh nổi.
Trần Mộ biết, Cáp Trát Khắc thế là xong!
Sợi tơ lông cánh chim Ban Khổng màu lam ngoại trừ khả năng sát thương còn có thể tạo ra nhiệt độ cực thấp, một chân của Cáp Trát Khắc hẳn là đã bị hàn khí đông cứng hoàn toàn.
Cáp Trát Khắc sắc mặt kịch biến, gã bỗng dưng hét lớn:
- Thành chủ sao còn chưa động thủ?!
Gã hiện tại chỉ có thể đặt hy vọng lên người Mạc Tang. Gã lần này thân mang trọng trách được mời đến đây để kết minh, Mạc Tang lại sao lại dám để mình chết ở thành A Cổ Đạt được?
Quả nhiên, Mạc Tang ánh mắt tăng vọt, hung hãn hạ lệnh:
- Động thủ!
Sát khí trong mắt Trần Mộ ẩn hiện, đang muốn động thủ lại bỗng nhiên dừng lại.
- Mạc Tang ngươi dám!
Cáp Trát Khắc trợn mắt trợn tròn, đám thủ hạ của Mạc Tang không ngờ lại nhất tề đánh về phía nhu khách thuẫn nhận lưu may mắn còn sót lại. Hắn trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của Mạc Tang, Mạc Tang muốn giết người diệt khẩu.
Trong khoảng thời gian cực ngắn hoảng hốt này, hắn không chú ý tới một ánh chớp vàng vẫn bay lượn bên cạnh hắn đột nhiên đổi hướng, đâm vào phía sau gáy của hắn. Cáp Trát Khắc nhìn chằm chằm vào Mạc Tang, thần sắc từ từ tan biến. Mạc Tang bị soi chằm chặp trong lòng sợ hãi, vừa định nói một câu gì đó thì Cáp Trát Khắc đã ngã xuống đến ‘rầm’ một tiếng.
Cừu địch đền tội, Trát Lạp không có nửa phần tâm tình vui sướng. Sát khí biến mất, trong mắt nàng chỉ còn lại toàn vẻ bi thương. Trần Mộ trong lòng thở dài, đi tới bên người Trát Lạp, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai nàng.
“Oa!” Trát Lạp cũng không nhịn được nữa, ôm Trần Mộ òa lên khóc. Trần Mộ cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng của nàng.
Đám nhu khách thuẫn nhận lưu đối mặt với đội hộ vệ của Mạc Tang không có một chút sức phản kháng đáng kể nào, chỉ trong chốc lát đã bị đồ sát sạch sẽ. Trong trường giác đấu tràn ngập mùi máu tươi nhức mũi, Trần Mộ tuy rằng mấy năm nay đã quen với giết chóc, nhưng cũng không chịu nổi. Hơn nữa, hắn cũng không muốn quan hệ cùng gã béo này, hắn nhận ra gã thành chủ béo này hừng hực dã tâm.
Trát Lạp bi thương khóc nức nở, cho dù nàng rất kiên cường, nhưng cũng chỉ là cô gái hai mươi tuổi. Mối thù diệt tộc tích trong lòng đã lâu, lúc này được phát tiết khiến nàng không thể cầm lòng được.
Trần Mộ nhẹ nhàng ôm lấy Trát Lạp, nhấc chân định bỏ đi.
Ngay lúc được Trần Mộ ôm vào lòng, Trát Lạp thân thể cứng đờ, tiếng nức nở gần như tắt hẳn. Ngoài dự liệu của Trần Mộ chính là nàng không còn giãy dụa cùng khóc lóc, mà mềm mại cuộn mình như mèo con nằm trong lòng hắn ỉ ôi.
- Hai vị xin dừng bước.
Mạc Tang giọng điệu vội vàng nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK