- Ta là Thập Tự!
Nam nhân có lông mày chữ nhất nhẹ giọng nói.
Những lời này nói không lớn, nhưng Trần Mộ lập tức khẳng định thân phận:
- Người là tạp tu của Thập Tự Dạ?
- Phải!
Nam nhân có lông mày chữ nhất đột nhiên hiện lên vẻ kích động:
- Ngài dùng chính là Liễm Tức pháp?
Bất tri bất giác hắn dùng ngôn ngữ kính trọng.
- Không phải.
Trần Mộ chứng kiến vẻ mặt của nam nhân có lông mày chữ nhất nhưng hắn bổ sung:
- Nhưng là xuất phát từ Liễm Tức pháp.
Nam nhân có lông mày chữ nhất đột nhiên kích động lên:
- Ngài biết Liễm Tức pháp?
- Biết!
- Ta có thể hỏi ngài học Liễm Tức pháp từ nơi nào không?
Nam nhân đó cố gắng kiềm chế hưng phấn trong lòng mình, dè dặt hỏi. Rất khó tưởng tượng, vị hán tử lãnh khốc trước kia lại có thể sử dụng ngữ khí dè dặt như vậy, có thể thấy vấn đề này trọng yếu với hắn như thế nào. Có lẽ vấn đề này đối với nam nhân có lông mày chữ nhất như tín niệm trong lòng hắn vẫn kiên trì.
Bỗng nhiên, Trần Mộ có chút cảm động, loại cảm giác này đã thật lâu không xuất hiện qua.
Suy nghĩ một chút Trần Mộ nói mang theo vẻ day dứt:
- Rất xin lỗi, ta không thể nói điều này được.
Hắn không thể tiết lộ bất cứ thứ gì về tin tức của tạp phiến thần bí. Chứng kiến vẻ mặt của nam nhân có lông mày chữ nhất tràn ngập mong chờ, hắn không có ý định lừa gạt hắn nên chỉ có thể nói như vậy.
Không ngờ là nam nhân có lông mày chữ nhất với câu trả lời này cũng không bất ngờ, hắn cúi đầu suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu:
- Ngài có thể sử dụng Liễm Tức pháp để ta nhìn một chút được không?
Trần Mộ lắc đầu:
- Tác dụng phụ của Liễm Tức pháp quá mạnh mẽ, không vạn bất đắc dĩ ta sẽ không dùng nó.
Chợt hắn nói tiếp:
- Nói vậy ngươi là tạp tu của Thập Tự Dạ sao, bất quá ngươi thất vọng rồi, ta không phải tạp tu của Thập Tự Dạ. Ta với Thập Tự Dạ môn cũng không có hứng thú gì. Nếu như các ngươi còn dây dưa, ta sẽ không khách khí.
Trần Mộ ngữ khí hết sức bình thường nhưng không tự chủ mang theo một cỗ khí thế khiếp người được, khiến cho người khác tin điều hắn nói sẽ nhất định làm được.
Nam nhân có lông mày chữ nhất lắc đầu:
- Ta cũng không có ác ý gì với ngài. Thập Tự Dạ đến đời này chỉ còn một mình ta. Ta muốn theo ngài học Liễm Tức pháp. Không biết có điều kiện gì?
- Học Liễm Tức pháp?
Trần Mộ bị hù dọa đến giật mình, vội vàng lắng đầu:
- Ngươi không cần suy nghĩ. Vô luận thế nào ta cũng không dạy ngươi Liễm Tức pháp.
Nói đùa, không người nào hiểu rõ nguy hiểm của Liễm Tức pháp so với Trần Mộ. Nó đủ cường đại để một tạp tu có trình độ bình thường trở thành một cao thủ, huống hồ nam nhân này đã là một cao thủ.
Trần Mộ mặc dù kính nể tính kiên trì của nam nhân có lông mày chữ nhất nhưng không muốn mình gặp thêm phiến toái. Đối phương còn chưa phân biệt rõ địch ta, hắn sẽ không làm việc ngốc như vậy.
- Ta có thể phục vụ ngai, hai mươi hay ba mươi năm cũng có thể.
Nhật Tự Mi Nam dứt khoát nói.
Trần Mộ tự nhiên chấn động, hắn không ngờ đối phương có thể vì học Liễm Tức pháp mà nguyện ý hy sinh lớn như vậy. Trần Mộ chăm chú nhìn hắn rồi dừng lại hỏi:
- Tại sao ngươi muốn học Liễm Tức pháp?
- Liễm Tức pháp đã thất truyền rất lâu rồi, sư phụ ta cũng không biết. Từ nhỏ ta đã là Thập Tự Dạ, sau đó mới biết rằng không biết Liễm Tức pháp sẽ không trở thành Thập Tự Dạ.
Nam nhân này lộ ra ánh mắt tưởng nhớ khi nhắc đến chuyện trước kia.
- Trước kia, ta không nghĩ có người lại biết Liễm Tức pháp. Nhưng khi biết rồi đương nhiên là ta muốn học.
Nam nhân có lông mày chữ nhất nói chuyện rất tự nhiên.
Trần Mộ suy tư chốc lát vẫn lắc đầu:
- Ta sẽ không dạy ngươi Liễm Tức pháp. Ngươi có thể đi, hy vọng không nên gặp lại lần nữa.
- Ngươi muốn điều kiện, vô luận điều kiện gì ta cũng đáp ứng.
Nam nhân có lông mày chữ nhất kiên trì.
- Vô luận là điều kiện gì, ta sẽ không đáp ứng ngươi.
Trần Mộ cũng kiên định như thế. Nam nhân có lông mày chữ nhất bước đi tràn đầy thất vọng, đột nhiên hắn dừng lại xoay người nói:
- Nữ nhân này ta biết, nàng là Lộ Tiểu Như của tập đoàn Trung Châu, hy vọng điều này có ích với ngươi.
Nói xong hắn liền rời đi.
Chờ nam nhân có lông mày chữ nhất rời đi, Weah đột nhiên mở miệng:
- Tại sao ngươi lại kiên trì không dạy hắn?
- Liễm Tức pháp quá nguy hiểm!
Ánh mắt Trần Mộ ngưng trọng. Nếu như hiện tại sử dụng Liễm Tức pháp, hắn dám chắc mình cường đại hơn bất kỳ lúc nào. Sở dĩ Trần Mộ không sử dụng Liễm Tức pháp là vì tác dụng phụ quá mạnh mẽ. Những thứ mọi người chứng kiến đều là uy lực mạnh mẽ của nó thôi.
- Có lẽ ngươi nghĩ Liễm Tức pháp quá cường đại?
Weah thản nhiên nói.
- Có thể!
Trần Mộ nhún vai:
- Nhưng chúng ta đâu cản phải mạo hiểm, đúng không?
Weah cũng lộ ra ánh mắt đồng tình, hắn chỉ Lộ Tiểu Như trên mặt đất nói:
- Nữ nhân này có vấn đề gì?
- Ta cũng không biết rõ ràng.
Trần Mộ lắc đấu. Tiêu cầu (quả cầu định vị) đã được hắn cầm trên tay, nó vẫn lóe ra báo động. Hắn cẩn thận xem xét tiểu cầu một lúc lâu nhưng không nhìn ra mánh khỏe gì trong đó. Hắn nghi hoặc nói:
- Mục tiêu của nữ nhân này là ta. Nhưng ta không biết tại sao nàng lại có hứng thú với ta.
Weah nhìn quanh bốn phía, tựa hồ như đang tìm cái gì. Trần Mộ hỏi:
- Ngươi đang tìm gì vậy?
- Bể cá!
Ánh mắt Weah thản nhiên, Trần Mộ nghe vậy liền đổ mồ hôi.
Lộ Tiểu Như tỉnh lại thấy trước mạt nàng có hai người. Trần Mộ đã lấy hạt quỷ hoa xuống, lộ ra mặt thật. Lộ Tiểu Như rất nhanh nhận ra người đánh lén mình là ai, âm thanh của thiếu niên có chút này ăn khớp với thiếu niên kia.
Hai ngươi đứng trước mặt nàng. Trần Mộ thì lạnh lùng, còn Weah thì không lộ ra bất cứ gì trên mặt, thế đã đủ lãnh khốc. Lộ Tiểu Như âm thầm khiếp sợ hai người này trong lòng, một lớn, một nhỏ, khí chất có vài phần giống nhau, thoạt nhìn đã biết là thầy trò. Người trẻ tuổi đã lợi hại như vậy, vậy người kia thực lực càng cao. Tâm tư thay đổi thật nhanh, nàng hiểu được hoàn cảnh của mình, lúc này nếu cứ đùa bỡn thì mình cũng không có gì tốt cả. Nếu như chỉ có thiếu niên thì nàng còn cân nhắc có dùng nữ sắc dụ dỗ hay không, nhưng ở nơi này có hai người, chiêu này không có biện pháp áp dụng.
Hơn nữa nàng rất am hiểu nhân tâm, vừa nhìn vào mắt Weah, nàng biết tâm chí người này cứng như sắt thép. Đối với người lãnh khốc, với chính mình cũng như vậy, người như thế thì dùng bất cứ cái gì hấp dẫn đều phí công.
Trông nàng cực kỳ nhu thuận, hỏi gì đáp lấy. Rất nhanh, Trần Mộ biết sự tình đã kết thúc. Hắn không biết mình sử dụng thông tấn trận sẽ đưa đến tại họa như vậy. Căn bản hắn không coi thông tin của thông tấn trận sẽ khiên người khác hiểu được. Lúc này hắn mới hiểu được giá trị của thông tấn trận cùng Thiên Lí tạp. Bất quá hắn không có nhiều dã tâm, đối với hắn chúng không đáng một đồng.
Trần Mộ than nhẹ một tiếng, thế giới này luôn tràn ngập phân tranh. Lúc này hắn cũng hiểu được tiểu cầu trong tay sao lại báo động Lộ Tiểu Như coi mình là mục tiêu.
Vì an toàn, Trần Mộ lập tức đóng thông tấn trận. Thậm chí hắn đem Thiên Lý tạp rút ra khỏi độ nghi.
- Nàng, làm sao bây giờ?
Trần Mộ chỉ vào Lộ Tiểu Như hỏi. Lộ Tiểu Như lập tức trở nên khẩn trương, đây là thời khắc mấu chốt cho vận mệnh của mình.
- Giết!
Weah vẻ mặt hở hững. Sắc mặt Lộ Tiểu Như trở nên tái nhợt.
Mặc dù đoán trước được kết quả nhưng Trần Mộ vẫn khó tiếp nhận. Nếu ở trong chiến đấu giết chết địch nhân, hắn không ngần ngại, nhưng cứ như vậy mà giết Lộ Tiểu Như, hắn cảm giác mình không làm được.
- Có cách khác không?
Trần Mô do dự hỏi.
Liếc mắt nhìn Trần Mộ. Weah đáp:
- Đây là phương pháp an toàn nhất, bất quá quyền quyết định trong tay ngươi.
Đây là ước định giữa Trần Mộ cùng Weah, một khi giữa hai người có ý kiến trái ngược, Trần Mộ có quyền quyết định cuối cùng. Weah đối với chuyện ước định, chấp hành rất kỹ.
Trần Mộ cũng biết Weah nói rất đúng. Nhưng hắn cùng với Weah bất đồng. Sâu trong nội tâm hắn, hắn coi mình là một vị chế tạp sư, nhất thời hắn thấy khỏ xử.
- Ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, hoặc là giúp các ngươi. Ta tin rằng các ngươi thiếu người hộ vệ, ta sẽ nấu cơm, sẽ chiến đấu, việc gì ta cũng làm.
Lộ Tiểu Như thấy Trần Mộ có chút do dự nên vội vàng nói. Nàng còn bổ sung một câu:
- Ta biết một chút về thuật hóa trang, bọn họ sẽ không nhận ra ta.
Suy nghĩ của nàng cũng dần dần rõ ràng, ngữ khí cũng trở nên kiên định:
- Ta có thể mang các ngươi đi Trung Châu tập đoàn, ta biết phòng thí nghiệm của bọn họ ở đâu. Các ngươi có thể điều tra tại sao bọn họ lại nhằm vào các ngươi. Nếu như các ngươi không tín nhiệm ta có thể cho ta ăn độc dược, như vậy không lo lắng ta sẽ làm phản.
Trần Mộ nhìn Weah, Weah lần này gật đầu:
- Nói như vậy ta thấy cũng khả dĩ.
Trần Mộ cũng sửng sốt, hắn không tin Weah dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Chỉ thấy Weah móc một mảnh dược hoàn không biết là thứ gì nhét vào miệng Lộ Tiểu Như.
- Đó là cái gì?
Trần Mộ tò mò hỏi, Weah biết sử dụng độc dược cũng không đáng ngạc nhiên, trong thôn ai cũng biết sử dụng một ít, nhất là Lí Độ Hồng.
- Nó không có tên, là ta nghĩ ra.
Weah bình tĩnh nói:
- Chỉ có ta cùng tiểu quỷ phối chế, ta dạy hắn. Nó có tác dụng chống đau nhức, nhưng trong một tháng phải dùng một loại dược hoàn khác.
Hắn đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lát:
- Ta nhớ tiểu quỷ đã thử qua tinh tinh, là hai mươi tám ngày.
Sắc mặt Lộ Tiểu Như trắng không còn một chút máu. Nàng cố nén cảm giác nôn mửa bốc lên trong lồng ngực, tận lực giữ bình tĩnh. Trần Mộ thấy đã hoàn hảo, trong rừng, độc dược là một cách dùng rất có ích. Người ta dùng nó không khác gì sử dụng công cụ. Đã ở trong thôn một thời gian, Trần Mộ biết thái độ của thôn dân với độc dược.
Rất khó tưởng tượng người thích bạo lực như Weah mà cũng thích thú với độc dược.
- Ta còn nghĩ là ngươi sẽ không bỏ qua nàng.
Trần Mộ cười cười, trong lòng không còn gánh nặng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Nàng biết nấu cơm.
Weah nói rất tự nhiên, tiếp đó bổ sung:
- Ngươi làm so với nó còn khó hăn hơn.
Weah một lần nữa lấy ra một viên dược hoàn giơ lên một hồi lâu. Trần Mộ cùng Weah liền quyết định quay về Thiên Dực. Khi tới Thiên Dực, Trần Mộ ngạc nhiên khi thấy tòa đại lâu đã biến mất mấy tầng trên. Hắn thậm chí còn thấy còn lại cả một đoạn của bể nước, phòng huấn luyện đã không dùng được nữa. Mà thứ làm Trần Mộ phẫn nộ nhất là chế tạp thất của hắn. Vì thành lập chế tạp thất đã tổn hao gần như tất cả audierne của hắn, đã thấy có chút dáng vẻ ban đầu, ai ngờ lần này lại bị phá hủy hoàn toàn.
- Nơi này không thể ở được nữa.
Trần Mộ thoáng nhìn lên bầu trời. Trên bầu trời bắt đầu đã có mội ít tạp tu hướng tới chỗ trận đại chiến vừa rồi. Trận chiến đã phá hủy cực kỳ nghiêm trọng góc tây bắc của La Dữu. Xa xa, vẫn còn đủ dạng tạp tu đang chạy tới. Thấy rõ nhất chính là cảnh bị tạp tu duy trì trị an, chiến đấu phục của bọn họ thống nhất, rất dễ phân biệt. Khác nữa là y vụ tạp tu, phần lớn bọn họ đến từ hệ thống y liệu. Hai tổ chức này đến khiến cục diện đã ổn định rất nhiều. Một ít tạp tu chả liên quan gì, không thể làm chung cũng đã bắt đầu hỗ trợ lục soát đống đổ nát.
Vẻ mặt mọi ngươi đều mang nét bi thương. Thật lâu thành phố La Dữu đã không xuất hiện tình huống này, khu vực chịu ảnh hưởng của trận chiến vô cùng lớn, hơn nữa lại là khu dân cư, thương vong vô cùng thảm trọng, khắp nơi có thể nghe thấy người tàn phế hô khóc. Có người một nửa thân thể bị vùi lấp, có người chân bị đè, có người bị cháy đen, khuôn mặt khó phân biệt.
Từ trên này, có thể chứng kiện toàn bộ tình cảnh phía dưới, không hiểu từ đâu, Trần Mộ thấy trong lòng xót xa. Hắn không nói điều gì, điều khiển khí lưu tạp phi xuống phía dưới. Weah cũng không nói gì, theo sát Trần Mộ, Lộ Tiểu Như thấy thế cũng vội vàng đi theo.
Ba ngươi không nói lời nào, vừa chạm đất liền bắt đầu cứu người. Lộ Tiểu Như sợ có người nhận ra bèn thay một bộ quần áo bụi bặm, đầy nam tính, hơn nữa cải biến cả khuôn mặt, nhất thời thay đổi vài phần khí chất.
Ba người hiệu suất rất cao, sau một hồi đã cứ được sáu người, trong đó có hai cô gái, một đứa trẻ. Nhìn thảm trạng của bọn họ, Trần Mộ trong lòng buồn bã. Mặc dù từ nhỏ hắn đã trải qua không ít cực khổ nhưng thảm trạng như vậy cũng rất hiếm thấy.
- Nơi này có một người!
Thanh âm Lộ Tiểu Như mang chút lo lắng.
- Ta tìm không ra lối cứu thoát.
Trần Mộ vội vàng đi qua, có một tiểu cô nương bị đè ở phía dưới cành cây, hai người khom lưng xuống mới có thể thấy khuôn mặt của nàng. Tiểu cô nương sắc mặt vô cùng không tốt, chân trái nàng bị thương, trên mặt đất có một vết máu.
- Nàng đã bị thương, nếu không chữa trị nhanh sẽ chết!
Lộ Tiểu Như vội vàng nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Trần Mộ hơi ngẩn người. Lúc này, Lộ Tiểu Như trong mắt hắn như một người khác. Không có phong tình vạn chúng, không có chút nào quyến rũ, một cái áo khoác bẩn, vẻ mặt không che đậy được vẻ long lắng, nhưng con mắt vô cùng sáng ngời.
Phát ra cảm giác, kết cấu của đống đổ nát dần dần trở nên rõ ràng. Trần Mộ từ từ nhắm mắt, thần tình nghiêm trọng.
Lộ Tiểu Như thất kinh, chẳng lẽ hắn có thể cảm giác được kết cấu bên trong? Ánh mắt nàng hướng tới nhìn Trần Mộ như nhìn một còn quái vật. Cảm giác có thể cho lục thức của con người trở nên nhạy cảm, nhưng nhảy cảm có hạn độ, càng nhiều thì đối với năng lượng ba động càng thêm nhạy bén, đây là đặc tính thông thường của cảm giác.
Song trên đời này luôn luôn tồn tại kì tích, cảm giác cũng không ngoại lệ. Môi phương pháp rèn luyện cảm giác sẽ tạo ra cảm giác có chút bất đồng. Ví dụ như có loại cảm giác am hiểu khống chế, có loại làm tăng thêm bộc phát lực, cũng có loại cảm giác tăng thêm am hiểu biến hóa.
Am hiểu cảm giác kết cấu vật lý cũng tồn tại, nổi tiếng nhất đó là vật luyện pháp tắc của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ. Loại phương pháp rèn luyện cảm giác này đã có lịch sử lâu đời, là Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ sưu tầm được, sau đó lại cải tiến phương pháp rèn luyện cảm giác. Đặc điểm lớn nhất của nó là có thể cảm nhận được tất cả biến hóa vật lý xung quanh mình.
Cho nên người nhìn thấy đệ tử đang học vật luyện pháp tắc, lúc bước đi thường thường nhắm mắt. Tính thực dụng của vật luyện pháp tắc kì thật cũng không lớn, tạp tu trong lúc chiến đấu, mấu chốt là năng lượng ba động. Ai có đủ cảm giác đến năng lượng ba động, người đó tự nhiên chiếm quyền chủ động trong chiến đấu. Thiên hạ hiện giờ là của tạp tu viễn chiến, trong lúc bọn họ chiến đấu, có thể cách nhau mấy ngàn mét. Mà tốc độ phi hành của các loại thể năng lượng ba nhận cực nhanh, chỉ dựa vào lực lượng của thân thể, căn bản không có cách nào né tránh. Mà một khi có thể cảm nhận được năng lượng ba động của đối phương, điều đó có ý nghĩa ngươi có thể sớm tránh né, hoặc có biện pháp ứng phó khác.
Công kích tới gần ngươi, ngươi mới phát hiện, vậy là đã muộn rồi.
Phạm vi cảm giác của vật luyện pháp tắc cũng chỉ 20m. Nếu như ba nhận đến cách ngươi 20m ngươi mới pháp hiện, điều đó cơ bản tuyên cáo là ngươi đã tử vong.
Vật luyện pháp tắc sở dĩ nổi tiếng vì ba mươi năm trước Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ từng xuất hiện một vị quái vật tài năng chuyên tu vật luyện pháp tắc. Hắn là một vị tạp tu cận chiến, hơn nữa cực kì tinh thông chiến đấu. Nhưng thần kinh của hắn hơi khác thường, cực kỳ thị sát, năm đó có hằng hà sa số tạp tu chết trong tay hắn, rất nhiều trong đó là tạp tu có thanh danh hiển hách.
Vị tạp tu đó bị các tạp tu coi là hồng thủy mãnh thú, người thần kinh nhưng trong mắt dân chúng bình thường lại có danh vọng rất cao. Rất nhiều bình dân sùng bái hắn cuồng nhiệt, bây giờ vẫn còn có rất nhiều người tuyên tụng của hắn. Mà hắn đối với bình dân rất hiền lành, hắn truyền thụ cho bọn họ các loại kĩ nghệ. Nhưng nếu biết đối phương là tạp tu thì rất dễ biểu hiện ra ý muốn tấn công.
Vị tạp tu nổi danh là quái tài trong lịch sử đó tên là Tây Trạch. Hành động của hắn làm cho Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ chịu áp lực cực lớn, ngũ đại khác cùng đồng thời tạo áp lực. Bất đắc dĩ, Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ phái ra mười người tạo thành một đội vây bắt, muốn đem Tây Trạch bắt về học phủ. Song không ngờ là mười người này không một ai sống sót. Liên Bang Học Phủ giận dữ liền phái ra năm mươi người để tạo thành tiễu sát đoàn, dẫn đầu là đệ nhất cao thủ của Liên Bang Tổng Hợp Phủ năm đó: Pafuchake, người mà bây giờ là hiệu trưởng của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ.
Trận chiến giằng co kéo dài ba tháng, Tây Trạch không ngừng chiến đấu cùng đoàn tạp tu do cao thủ tạo thành. Sa mạc, ao đầm rừng cây đều trở thành đồng bọn tốt của hắn. Đến cuối cùng tạp tu đoàn hào hoa nhất trong lịch sử Liên Bang Tổng Hợp chỉ còn có mười ba người. Về sau, mười ba người này đều trở thành tạp tu có thanh danh cực thịnh.
Cuối cùng trong một trận chiến Tây Trạch bị Pafuchake đánh trọng thương trốn vào một nơi mà chưa có ai vào mà còn sống là “Hải Miên Chiều Trạch”, từ đó về sau biệt tích.
Cũng vì có Tây Trạch mà vật luyện pháp tắc của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ từ một phương pháp rèn luyện không nổi danh trở nên nổi tiếng toàn liên bang, ai cũng biết. Sau đó, mặc dù vô số đệ tử cũng tu luyện vật luyện pháp tắc nhưng rốt cuộc cũng không có ai bằng Tây Trạch năm đó.
Lộ Tiểu Như trong đầu hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ hắn là đệ tử của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ.
Nhưng nàng cẩn thận đánh giá Trần Mộ, lập tức phát hiện ra rất nhiều điều không tương xứng, y phục của Trần Mộ rất đơn giản đến không thể giơn đản hơn được nữa. Phúc lợi của đệ tử lục đại rất tốt, cao hơn rất nhiều so với cao cấp tạp tu có kinh nghiệm phong phú. Bởi vì Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ ở cố đô, tiêu dùng lớn hơn nhiều nên trường học cấp phúc lợi cho các đệ tử càng thêm phong phú, chắc chắn không có đạo lí ăn mặc kẹo kiệt như thế.
Điều làm cho nàng cảm giác không giống là khí chất của Trần Mộ. Trong mắt nàng, thiếu niên này mặc dù còn non nót, nhưng không có khí chất của một đệ tử. Trái lại, nàng cảm giác giống như một thiếu niên từ nhỏ dã ở trong tạp tu đoàn.
Nhưng sự việc đang phát sinh sờ sở trước mắt nàng, thiếu niên này đang thăm dò kết cấu bên trong đống đổ nát. Hai người này quả thật rất cổ quái, một người thì như người máy, một người thì giống như bình thường nhưng lại am hiểu vật lý cảm giác không chính thống.
Lộ Tiểu Như chỉ thấy cổ quái, không có nhiều cảm giác sợ hãi. Cho dù đối phương học tập vật luyện pháp tắc cũng chẳng có gì đáng sợ. Hàng năm, những người học tập vật luyện pháp tắc cũng hằng hà sa số, đến bây giờ cũng chỉ có một vị Tây Trạch mà thôi.
Trần Mộ mở mắt ra, đi về phía phải hai bước, tới một xà ngang.
- Lại đây, ta sẽ nâng xà ngang này lên, người lập tức phải rút nàng ra. Hành động phải nhanh, ta chỉ kiên trì được ba giây.
Trần Mộ nhìn Lộ Tiểu Như, trịnh trọng nói.
Nâng nó lên? Lộ Tiểu Như có chút choáng váng. Nàng xem qua cái xà ngang này đường kính ước chừng 5m, cho dù dùng hợp kim nhẹ nhất cũng không phải thứ con người có thể di chuyển. Huống hồ, trên mặt đất còn chất đống rất nhiều gạch đá, sức nặng kinh người.
Nàng nhìn lại hình thể Trần Mộ, nàng không hiểu có phải Trần Mộ đang mơ ngủ hay không. Bất quá nàng cũng không dám toát ra bất kỳ vẻ hoài nghi nào từ ánh mắt mà là chỉ vào cây xà ngang:
- Nó? Nâng nó lên.
- Đúng!!!
Trần Mộ không nói nhảm, hai tay nhẹ nhàng để ở phía dưới thanh xà ngang.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK