Trần Mộ trốn trong một góc tối, thân hình bất động. Hai mắt nhíu lại suy nghĩ, chăm chú quan sát nữ nhân nọ, hắn không dám thả lỏng, thủy chung bảo trì tần suất chấn động. Chỉ như vậy mới không bị phát hiện. Trần Mộ cũng không vì biết đối phương là nữ nhân mà có tâm lý coi thường, trên thực tế hắn cảm giác chính mình không phải là một tạp tu, đương nhiên theo hắn tạp tu chỉ là một chức nghiệp tạp thu thôi, vô luận kỹ xảo của hắn đạt tới tình trạng gì, hắn không sở hữu tổ chất và tâm lý của tạp tu chuyên nghiệp.
Trần Mộ ở trong góc lặng yên nhìn đối phương. Không thể không nói, được học nữ ma quỷ, được Weah chỉ điểm, kỹ năng che dấu của hắn phi thường thực dụng. Cho dù khoảng cách giữa song phương rất gần, nhưng đối phương vẫn không phát hiện ra.
Chỉ có, tiểu cầu kia là cái gì?
Trần Mộ có chút nghi hoặc, hắn không minh bạch tại sao nữ nhân nọ khi cầm được tiểu cầu lại có vẻ mặt mừng rỡ quá mức. Ánh hồng trên tiểu cầu không ngừng lóe sáng. Cách xa 16m, Trần Mộ vẫn có thể thấy rất rõ ràng nó chuyển động.
Rốt cục nó là cái gì?
Nhìn ánh đèn hồng, Trần Mộ có cảm giác quen mắt, tại trụ sở ở Hạ thành, Trần Mộ thường xuyên nhìn thấy loại đèn hồng như thế. Mà loại này bình thường đều có ý cảnh cáo, nhắc nhở.
Nhưng niên đại của trụ sở Hạ thành là không thể biết được, dù sao cũng đã lâu lắm rồi, tập quán từ đó đến nay, ai biết được đã phát sinh ra bao nhiêu biến hóa? Vì thế Trần Mộ không dám khẳng định.
Từ điều này, có thể thấy được tâm tính của Trần Mộ và tâm tính của tạp tu khác nhau, hoặc nói là so với người chiến đấu chân chính khác nhau. Nếu như Weah ở chỗ này, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự ra tay, hơn nữa đó chắc chắn là một kích trí mạng. Khả năng bị nguy hiểm và gặp nguy hiểm, trong mắt Weah không có gì khác biệt.
Nhưng Trần Mộ sẽ không, ít nhất hiện tại hắn sẽ không làm như vậy.
***
Lộ Tiểu Như nhẹ nhàng vén tóc trên trán, trên đôi mắt đẹp, sóng mát lưu chuyển. bóng tín hiệu trên tay còn đang lóe sáng, nói rõ mục tiêu chưa rời đi. Mục tiêu nhất định nấp ở nơi nào đấy. Nhưng làm thế nào tìm được người đó?
Bán kính 50 m là không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Huống hồ hoàn cảnh xung quanh phức tạp, khắc nơi đều là tường đổ, mà trên mặt đất tùy ý có thể thấy được thủy tinh xếp thành đống. Hiện tại, điều lo lắng duy nhất của nàng lúc này là mục tiêu bị khối thủy tinh từ trên cao rơi trúng đã hết, như vậy thì thù lao của mình sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Nàng đột nhiên nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ. Nàng cúi đầu nhìn xuống chân phải, chân phải tựa hồ vướng vào vật gì đó. Nàng khom lưng xuống, kiểm tra chân phải. Theo động tác của nàng, kiện lễ phục màu đỏ vốn đã không chịu nổi sức nặng, đột nhiên từ vai trái nàng rơi xuống.
Da thịt như tuyết, xuân quang hiện ra, nàng thét lên một tiếng kinh hãi, như muốn ngăn cản lễ phục rơi xuống, ai ngờ động tác này của nàng làm lễ phục trên vai phải rách ra, cả kiện lễ phục tuột ta, rơi thẳng xuống phía dưới.
Nhất thời chân tay nàng luống cuống, đem quần áo che ở trước ngực, nhưng kiện lễ phục màu đỏ này vống mỏng và trơn, lưng nàng hoàn toàn lõa lồ, hai vai trắng như tuyết, mượt mà lộ ra hoàn toàn. Điểm chết người chính là lễ phục của nàng bị rách ra đã đến phần eo
Ở trong góc tối, Trần Mộ thấy quá rõ ràng, tuổi trẻ khí khuyết phương cương, hắn chỉ cảm thấy huyết khí trào dâng, hô hấp dừng lại.
Nhưng rất nhanh hắn liền có phản ứng, nữ nhân vẫn che hai tay trước ngực, nhưng thần thái lúc này không nhìn thấy nửa điểm kinh hoàng như vừa rồi, một đôi mắt đẹp cười nhẹ nhìn về phía bên này.
Trúng kế!
Tâm trạng Trần Mộ đột nhiên trầm xuống. Chẳng lẽ mục tiêu của đối phương là mình?
Không thấy động tác của chân hắn, hắn phút chốc vọt qua một bên. Cũng không quay đầu lại mà dựa theo bóng chân tường toàn lực chạy trốn. Đối phương dùng phương pháp này xác định vị trí của mình, đây là lần đầu tiên Trần Mộ gặp phải.
Không ngờ mục tiêu cũng có thân thủ tốt như vậy, điều này có chút ngoài dự liệu của nàng. Lô Tiêu Như vẫn ung dung sửa sang lại quần áo, thậm chí nàng còn nhàn nhã đem quần áo rách ở hai vai kết thành một cái nơ hình con bướm. Đôi mắt đẹp thủy chung chưa rời khỏi Trần Mộ, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Cảm nhận được ánh mắt phía sau, thân thể Trần Mộ có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh hắn liền vượt qua loại cảm giác không tốt này. Bởi vì áp lực của đối phương so với Weah, thật sự không lớn lắm.
Toàn lực chạy trốn, tốc độ của Trần Mộ thật kinh người, hơn nữa hắn chưa bao giờ chạy trốn theo đường thẳng. Đây là thói quen Weah luyện tập cho hắn, hắn phát hiện, nếu như một khi hắn chạy theo đường thắng, chiến đấu sẽ chấm dứt trong một giây. Cho nên, dưới sự áp bách của Weah, vị trí chạy trốn của Trần Mộ ngày càng phiêu hốt, có khi thân thể phản ứng nhanh hơn cả não bộ, tất cả như trở thành bản năng của hắn.
Lộ Tiểu Như trở nên ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị. Lần đầu tiên nàng gặp phải đối thủ quỷ dị như thế, thân hình của đối phương thủy chung ở trong bóng tối, như ẩn như hiện, hơn nữa chạy trên đường bộ cực kỳ phiêu hốt, căn bản không có cách nào đoán trước được.
Nói chung, đối với loại đối thủ này thì cách tốt nhất là dùng chiêu tấn công diện rộng, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không có chiêu nào cả.
Mặt khác, nàng hiểu được vấn đề khó giải quyết. Thực lực của đối thủ biểu hiện ra làm nàng giật mình, dần dần sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng, càng xem trong lòng càng thấy lạnh.
Đến bây giờ, nàng vẫn chưa xem rõ hình dáng của mục tiêu. Thủy chung thân hình của hắn hoàn mỹ dấu trong bóng tối, chưa từng rời đi. Điều này làm cho nàng nghĩ đến một loại người, tạp tu chuyên hành tẩu trong bóng đêm, lấy hắc ám làm bạn.
Chẳng lẽ mục tiêu trước mắt là loại tạp tu này? Lộ Tiểu Như cảm giác tiếng nói phát ra có chút không rõ.
Rất lâu trước kia, nàng đã nghe nói có rất ít tạp tu đi theo con đường này. Phần lớn loại tạp tu này đều tiến hành ám sát, làm công việc thám thính và tình báo, bọn họ am hiểu lợi dụng hắc ám, hành động nhanh nhẹn, nắm bắt thời cơ không ai bằng. Loại tạp tu này thường tiếp nhận huấn luyện tàn khốc từ nhỏ, cho nên tâm tính hoàn toàn khác người thường, bọn họ đa số lãnh khốc vô tình, thấy máu không đổi.
Trước kia loại trường phái này từng rất nổi tiếng. Nhưng theo thời gian mà dần dần biến mất. Khi đến thời học viện, bọn họ từng một lần biệt tích không nghe tiếng. Nhưng Lộ Tiểu Như biết rằng, bọn họ chỉ lui vào trong bóng tối thôi, rất nhiều sự kiện to lớn, chấn đống, thường thường có thể thấy bóng dáng của bọn họ.
Những nhà giàu có hoặc tập đoàn đều âm thầm thuê loại tạp tu này để chấp hành một ít nhiệm vụ đặc thù. Hiện tại, thích khách tạp tu rất ít sinh tồn đơn độc. Sau lưng bọn họ đều có bóng dáng của tập đoàn lớn, có ít thích khách tạp tu thậm chí phục vụ cả mấy thế lực.
Mình sẽ không xui xẻo như vậy chứ! Lộ Tiểu Như có chút do dự đứng lên.
Bất quá, nàng với thực lực của mình có chút tự tin. Tạp tu thích khách mặc dù cường đại nhưng bọn họ không phải không có nhược điểm. Nội dung huấn luyện của bọn họ với tạp tu bình thường hoàn toàn khác nhau, điểm mấu chốt là ở phương diện cảm giác, Rèn luyện cùng một khoảng thời gian, cảm giác của bọn họ thường không đủ cường đại so với tạp tu bình thường. Nên một khi chính diện chiến đấu, bọn họ không có ưu thế.
Mặt khác, nhân tố khiến nàng cảm thấy do dự là bối cảnh sau lưng đối phương.
Một bên là thù lao rất lớn. Một bên là có thể tồn tại bối cảnh đáng sợ, rốt cục là có làm hay không làm?
Mắt thấy mục tiêu sắp thoát ly phạm vi cảm giác của tín hiệu cầu, Lộ Tiểu Như tàn nhẫn hạ quyết tâm! Làm xong việc này, cầm tiền xong nàng sẽ cao chạy xa bay. Muốn tìm mình cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ thông suốt, nàng liền không chút do dự, lập tức bay lên không đuổi theo Trần Mộ.
Không cần quay đầu lại, Trần Mộ cũng biết nữ nhân đó đuổi theo. Nếu như nói vừa rồi hắn có điều không chắc chắn, hiện tại hắn đã dám chắc, mục tiêu của nữ nhân này là mình. Mặc dù Trần Mộ không rõ tại sao, nhưng hắn đã không suy nghĩ vấn đề này nữa.
Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, chạy thoát, hoặc là giết chết đối phương.
Vừa rồi Trần Mộ không động thủ bởi vì hắn chưa biết đối phương là địch nhân. Bây giờ, hắn xác định, nữ nhân phía sau là địch nhân của mình. Mặc dù hắn không tàn nhẫn như Weah, nhưng với địch nhân hắn cũng sẽ không lưu thủ.
Đại Nê Thu tạp có năng lực đổi hướng xuất sắc, hơn nữa thêm lực lượng cơ thể của hắn, trong khoảng cách ngắn, lực bộc phát sung mãn.
Một khi chiến đấu, Trần Mộ trở lên vô cùng chăm chú, ánh mắt quả quyết, so với vừa rồi như hai người khác nhau. Bay nhanh qua những bức tường đổ, tay trái cầm thông tấn trận, tay phải cầm Thoát Vĩ Toa. Đợi cảm giác thật chẩn xác liền bắn vào thân hình đối phương.
Giữa không trung, Lộ Tiểu Như biến sắc.
Đáng chết! Bị lừa!
Người này cảm giác cùng mình không sai biệt lắm.
Vừa nghĩ dến cường độ cảm giác của mình cùng vị thích khách tạp tu này không sai biệt lắm, trong lòng nàng phát lạnh. Cảm giác chính là thứ thích khách tạp tu yếu nhất. Nhưng hiện tại ngay cả mặt yếu nhất của đối phương so với mình còn không có khác biệt mấy, như vậy chẳng phải hàm ý là thực lực của đối phương còn hơn mình?
Phảng phất như bị dội một chậu nước từ đầu đến nhân. Lòng tham cháy bỏng của Lộ Tiểu Như bị dập tắt không còn bóng dáng.
Tiền có nhiều đi nữa nhưng phải giữ đước tang mạng thì mới tiêu được.
Nàng vừa định rút lui, đột nhiên biến sắc, tiềm thức phóng xuất năng lượng tráo.
Năng lượng tráo màu tím.
- Binh!
Tiếng kêu như thủy tinh vỡ, năng lượng tráo của nàng phút chốc bị đánh nát bấy, Thoát Vĩ Toa vẫn chưa hết lực bắn vào vài trái của nàng.
“A, còn thiếu một chút chính xác.” Trần Mộ trong bóng tối có chút tiếc muối nhìn về phía sau Lộ Tiểu Như thầm nghĩ, xem ra huấn luyện cùng thực chiến có chút khác nhau.
Lộ Tiểu Như trong lòng khủng hoảng, mặt không còn huyết sắc. Vừa rồi nàng xuất ra năng lượng tráo, không ngờ ngay cả một kích của đối phương cũng không đỡ được. Một kích này loại bỏ hoàn toàn ý nghĩ của nàng, điều duy nhất nàng nghĩ là chạy xa nơi đáng chết này.
Sự tình chuyển đổi nhanh chóng làm Trần Mộ có chút khó tin. Mới chiến đấu đã thành công, điều này nằm ngoài ý muốn của hắn.
Hắn không xoay người rời đi mà đuổi theo hướng Lộ Tiểu Như. Hắn muốn biết tại sao đối phương lại động thủ với mình? Đặc biệt, tiểu cầu kia có tác dụng gì? Nếu như mấy vấn đề này còn không rõ rang. Trần Mộ cảm giác ăn ngủ không yên. Vô duyên vô cớ trở thành mục tiêu, loại cảm giác này hắn chịu không thấu.
Trần Mộ dọc theo bóng tường di chuyển, thủy chung hắn chưa thoát ly bóng tối. Trong bóng tối thân hình Trần Mộ càng thêm quỷ dị phiêu hốt, hắn như u linh, chân không chạm đất, làm người khác trong lòng phát lạnh. Trần Mộ hoàn toàn không ý thức được điều này, hắn vẫn tập trung chú ý cao độ. Đây là thói quen khi cùng Weah đối luyện, mỗi khi tiến vào trạng thái chiến đấu, tinh thần hắn sẽ hoàn toàn tập trung. Mỗi lần cùng Weah đối luyện, hơi có chút phân tâm sẽ thất bại trong phút chốc.
Khi cùng Trần Mộ đối luyện, Weah chưa bao giờ lưu thủ, luôn luôn tốc chiến tốc thắng. Lúc đầu cùng hắn đối luyện, tuyệt đại đa số là trong mười giây, Trần Mộ bị đánh bại. Weah biết rất rõ cấu tạo cơ thể con người. Sau mỗi lần bị đánh bại, Trần Mộ chỉ cảm thấy người tê rần. Sau đó liền ngửa mặt ngã xuống, phải đợi năm sáu phút đồng hồ mới có thể khôi phục bình thường.
Lúc đầu, đối luyện một giờ, chính thức chiến đấu không vượt quá một phút. Còn lại năm mươi chín phút đồng hồ, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà mà quen với loại cảm giác tê liệt đó.
Đây là một loại áp lực kinh khủng, Weah cho hắn cảm giác tựa như biển rộng, thâm bất khả trắc. Thường xuyên đối mặt với áp lực như vậy. Khi gặp phải tạp tu khác, sau khi trải qua kinh hoảng ban đầu, chân tay luống cuống, Trần Mộ rất nhanh thể hiện ra điều tốt đẹp của mình là năng lực thích ứng.
Không có áp lực của Weah, Trần Mộ cảm giác cước bộ nhẹ nhàng đi rất nhiều. Một loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng có sinh ra. Dù khoảng cách giữa hắn và nữ tạp tu phía trước vẫn còn, nhưng giờ phút này Trần Mộ tràn ngập tin tưởng.
Đầu óc của hắn thanh tỉnh vô cùng, mọi thứ xung quanh như trong lòng bàn tay hắn, loại cảm giác này rất kì diệu. Đại Nê Thu cùng cước bộ lưu loát vô cùng, không có một chút trở ngại. Trần Một từ trong lòng lấy ra quả mặt quỷ nhé vào trong miệng. Cảm giác quả mặt quỷ trong miệng bành trướng lên mặt. Vài giây sau, quả mặt quỷ đã bao trùm toàn bộ mặt hắn. Mấy thứ đồ vật của nữ ma quỷ, hắn chỉ còn quả mặt quỷ cùng đạn lực thảo, các thứ khác đều đã thất lạc.
Lộ ra mặt nạ quỷ dị vặn vẹo, phối hợp vớ cước bộ phiêu hốt. Nhìn qua Trần Mộ như u linh hồn phách của một vị tạp tu trong bóng đêm, toát ra khí âm hàn bức người.
Trần Mộ cũng không cảm giác được chút lương khí nào, nhưng ở trong trạng thái kì diệu này, trong lòng hắn thấy rất bình yên. Cảm giác, năng lượng, hoàn cảnh, bước tiến, hết thảy mọi việc đều rõ ràng. Đây là lần đâu tiên hắn cảm nhận được cảm giác kì diệu như thế ngoài trạng thái liễm tức. So với trạng thái liễm tức, Trần Mộ thích trạng thái này hơn.
Miếng Thoát Vĩ Toa thứ hai ở ngón tay trỏ đã thành hình. Giây tiếp theo, hắn có thể xuất ra một kích trí mạng, hắn tin chắc lần này sẽ không thất thủ. Chỗ yếu hại của đối phương bị hắn tập trung chú ý, tựa như cảm giác khi hắn đang tiến hành luyện bắn. Song lúc này, đột nhiên có hai gã tạp tu hướng đến Lộ Tiểu Như bay tới. Hai gã tạp tu này có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tiến nhập phạm vi công kích của Lộ Tiểu Như.
Bị biến cố bất bất ngờ chặn ngang, hắn cường hành ngừng phóng Thoát Vĩ Toa đã thành hình.
Nấp ở đoạn tường đổ phía sau, hắn chăm chú quan sát tình huống phía trước. Hắn không kiêu ngạo đến mức tự nhận có thể một đấu ba, hắn muốn làm rõ tình thế để chuẩn bị bước tiếp theo.
“Rời đi, hay vẫn tiếp tục?” Trần Mộ có chút do dự, nếu như lúc này rời đi thì có thể rất nhẹ nhàng. Nhưng nếu không đem nguyên nhân tra rõ, ai biết tiếp theo sẽ gặp tình huống gì?
Lúc này, ba người đã thành một trận chiến.
Thực lực của Lộ Tiểu Như làm Trần Mộ giật mình. Nàng sử dụng một loại tạp phiến hắn không nhận ra được, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc. Phải biết rằng hắn đã không giống như trước kia, cái gì cũng không biết. Nếu như nói với tạp tu chuyên nghiệp thì hắn còn khoảng cách xa, nhưng đối với tạp phiến, hắn có đủ quyền lên tiếng.
Không người nào hiểu rõ tạp phiến hơn chế tạp sư. Tạp phiến hắn sử dụng qua có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng tạp phiến hắn nghiên cứu qua không tính là hằng hà sa số, nhưng cũng đủ biết hết một bộ phận những tạp phiến thường thấy.
Nhưng Lộ Tiểu Như sử dụng tạp phiến, loại công kích hắn chưa từng gặp. Điều này làm cho hắn có vài phần hứng thú.
Mỗi lần Lộ Tiểu Như ra tay, Trần Mộ không thấy bất cứ loại năng lượng nào, nhưng năng lượng tráo của hai vị tạp tu kia lại chấn động mạnh, loại chấn động này cường độ vô cùng kịch liệt, thậm chí có khả năng xuyên qua năng lượng tráo công kích tạp tu bên trong.
Vì vậy, chỉ thấy một màn kì quái, Lộ Tiểu Như nhàn nhã đứng đó mà địch nhân của nàng lại bị vây trong năng lượng tráo của họ. Thậm chí Trần Mộ còn thấy ánh mắt thống khổ và mờ mịt của hai gã tạp tu bên trong. Nhưng trên vai trái trắng như tuyết của nàng có một lỗ máu, nhìn thấy mà giật mình, đây là vết thương.
Mặt đối mặt, Lộ Tiểu Như có ưu thế, ưu thế áp dảo, hai gã đổi thủ của nàng không có năng lực hoàn thủ.
Lộ Tiểu Như xuất thủ, điều này Trần Mộ khẳng định, bởi vì hắn cảm giác được năng lượng ba động. Nhưng vấn đề là thể thức năng lượng xuất ra! Chẳng lẽ là một loại năng lượng vô hình? Trần Mộ vừa suy nghĩ, vừa bảo trì cảnh giác. Đầu của hắn cấp tốc vận chuyển, nhưng thủy chung không có cách nào biết nàng dùng loại tạp phiến gì.
Điều hắn cảm thấy buồn bực là Lộ Tiểu Như rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao lại không đánh chết đối thủ? Từ biểu hiện vừa rồi của nàng, nữ nhân này không phải là người tâm từ thủ nhuyễn.
Hắn đâu biết rằng, Lộ Tiểu Như sở dĩ không lập tức hạ sát thủ là bởi vì sự tồn tại của hắn.
Trần Mộ thủy chung ẩn thân trong bóng tối, mắt thường rất khó nhìn thấy, mà “Ngụy Liễm Tức pháp” (Liễm Tức pháp giả) của Trần Mộ làm Lộ Tiểu Như không có cách nào phán đoán chuẩn xác vị trí của hắn, hơn nữa Thoát Vĩ Toa sinh ra năng lượng ba động vô cùng nhỏ bé, mà trong khu vực có rất nhiều luồng năng lượng ba động mãnh liệt, khiến cho nó có chỗ che chở tốt nhất.
Ít nhất Lộ Tiểu Như đặt một nửa lực chú ý lên người Trần Mộ.
Tín hiệu vẫn báo động như cũ, điều này cho thấy đối phương không có rời xa mà mai phục chung quanh mình. Tay vẫn hoạt động, nhưng đôi mắt đẹp kia cũng không ngừng quan sát chung quanh, mỗi góc tối đều làm cho nàng cảm thấy khẩn trương, hàn ý bốc lên trong lòng không thể kiềm chế.
Nàng hối hận không thôi, tại sao mình lại đi trêu chọc gã địch nhân đáng sợ như thế?
***
Hạo Diệc được đồng bọn bảo vệ nghiêm mật, Tiểu Man thấy không có cơ hội, liền chạy ra bên ngoài. Thực lực của nàng so với các tạp tu đến đây trợ giúp cao hơn rất nhiều, thần thái thong dong, động thủ điêu luyện. Nàng như một con hồ ly giảo hoạt không ngừng chạy phía ngoài, mỗi lần thừa dịp đối phương không chú ý lại ra tay.
Kỹ xảo phi hành của nàng xuất chúng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn đám tạp tu này nhiều lắm. Một mình nàng ngăn chặn gần hai mươi người tạp tu, hơn nữa thỉnh thoảng lại ra tay, mỗi lần ra tay liền có một hai tạp tu bị giết.
Nàng phát hiện ra đám tạp tu này phổ biến là trẻ tuổi, Tựa như đệ tử vừa xuất môn, hơn nữa đều là tân thủ. Nếu như bình thường nàng sẽ không làm khó đám tạp tu mới này. Song lần này, nàng ra tay tàn nhẫn dị thường.
Ánh mắt của nàng thủy chung nhìn vào Hạo Diệc vừa mới hôn mê. Chính là người này! Nếu như không vì hắn, đồng bạn sẽ không chết, mà trận chiến cũng không phát sinh. Đồng bạn bên người nàng không ngừng tử vong nhưng nàng lại vô lực ngăn cản, cảm giác này thật sự rõ ràng. Đại quy mô hỗn chiến, thực lực của cá nhân thật sự hữu hạn.
Trong mắt nàng, Hạo Diệc là kẻ đầu sỏ gây nên cuộc hỗn chiến này.
Nàng nhìn chằm chằm vào Hạo Diệc, muốn đem tên đáng két này giết chết.
Một cô gái ôm Hạo Diệc, nước mắt lưng tròng hô lớn:
- Hạo Diệc, người mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại đi!
Cũng không biết có phải là nàng cố gắng có kết quả không mà rốt cuộc Hạo Diệc cũng tỉnh lại, chậm rãi mở mắt. Một lát sau, ánh mắt của hắn cũng khôi phục thanh tỉnh, điều làm người ta sợ hãi là trên người hắn máu từ đàu xuống chân, nhìn qua như một huyết nhân. Hắn nhếch miệng, tựa như là muốn cười, nhưng bộ mặt đau nhức khiến hắn không thể, khuôn mặt vẫn cứng ngắc như cũ.
Lần này thật mất mặt, hắn không tránh khỏi cảm khái.
Cố gắng di động cổ, ánh mắt hắn đảo qua cả chiến trường, lập tức hắn phát hiện đồng bọn đang lâm vào nguy hiểm, đối phương chỉ có một người mà cơ hồ ngăn chặn tất cả bọn họ.
Đã trải qua sinh tử, Hạo Diệc phảng phất trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Hắn nói giọng khô khốc, gượng gạo mở miệng:
- Sư huynh, ngươi tổ chức mọi người lại, đồng thời công kích.
Trong đám người lập tức có tiếng đáp:
- Được! Sao ta lại không nghĩ tới chứ?
Tiếp theo hắn đề cao giọng:
- Mọi người chú ý, chuẩn bị đồng thời công kích!
Do vị sư huynh này tuổi tác so với bọn họ lớn nhất, cho nên rất có uy tín.
Cái gọi là đồng thời công kích chính là mọi người ra tay cùng một lúc. Chỉ là phương thức công kích này không theo đuổi sự chuẩn xác mà là theo đuổi sự thống nhất cùng tần suất công kích. Loại chiến thuật này áp dụng cho đoàn thể công kích, trước kia bọn họ đều đã học qua, song không ai nghĩ đến vận dụng nó.
Hạo Diệc nói Tiểu Man cũng nghe được, chiến thuật này của mình sẽ mất đi hiệu lực. Bất quá thừa dịp này nàng sẽ ra tay thật nhanh, sau đó không để ý đến kết quả mà chạy xa. Bên ngoài, yết hầu hai vị tạp tu tự nhiên xuất hiện một lỗ máu, từ không trung ngã xuống.
Thấy đối phương tàn nhẫn như vậy, trong lòng Hạo Diệc bốc lên lãnh khí. Chênh lệch thực lực giữa song phương quá lớn.
Loại chênh lệch này không thể hiện rõ ràng ở thực lực cá nhân mà thể hiện ở công phu tu dưỡng chiến thuật. Nhìn lướt qua đồng bạn, Hạo Diệc không khỏi cười khổ, bọn họ và mình chưa từng có kinh nghiệm như thế này bao giờ. Bọn họ chính là tân thủ. Âm thầm điểm danh nhân số, trong chốc lát đã có mười hai người chết, gần một phần tư tổng số người bọn họ.
Mà vẫn chỉ là một người gây nên. Hạo Diệc trên mặt cười khổ, nặng nề.
Chính thúc cùng một vị tạp tu áo đen kịch chiến, lấy trình độ của hắn khó có thể phân biệt ai hơn ai kém, âm thầm than thở nhưng hắn lại nhắc nhở:
Mọi người củng cố tinh thần, một khi có người tới gần, đồng bộ công kích, không nên lãng phí năng lượng tạp. Mọi người phải nghe sư huynh chỉ huy.
- Được! Không thành vấn đề! Hạo Diệc, ngươi thật giỏi.
Thanh âm không đều vang lên, nhưng trong lòng Hạo Diệc nửa phần vui cũng không có. Hắn biết rất rõ xác suất sống sót lần này không lớn. Bọn họ là nhóm yếu nhất trong ba nhóm, sở dĩ còn nhiều người sống như vậy chỉ là hai bên mạnh hơn kia chưa phân thắng bại. Một khi chiến cuộc rõ ràng, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn tạp tu kịch chiến trên bầu trời, Hạo Diệc trong lòng kinh hãi dị thường, tạp tu này thực lực rất cao, thật ngoài dự đoán của mọi người.
Mọi người công kích đều không hề cố kị. Bầu trời đã trở thành chiến trường. Phía dưới bọn họ đã biến thành một đống đổ nát, chỉ sợ lần này sẽ chết rất nhiều người, Hạo Diệc trong lòng phát lạnh.
Bất quá hắn tỉnh táo lại rất nhanh, sở dĩ lần này bị động như vậy là bọn họ chuẩn bị không đủ. Đưa mắt cả liên bang, lực chiến đấu bằng bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trận chiến này nhất định sẽ khiến cho cấp trên chú ý.
Đến lúc đó các ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại! Ánh mắt Hạo Diệc âm trầm, khuôn mặt biến dạng.
Tiểu Man rời khỏi Hạo Diệc cùng đám tạp tu liền thấy được Lộ Tiểu Như cùng hai người bạn của mình.
Thân thủ của Lộ Tiểu Như làm nàng giật mình, nhưng rất nhanh hai mắt nàng muốn phun hỏa. Chứng kiến động tác của Lộ Tiểu Như như mèo vợn chuột, sắc mặt Tiểu Man trầm xuống. Đồng bạn bị giết không có phản kháng là do thực lực chênh lệch, nhưng đối thủ lại đùa bỡn vũ nhục như vậy làm cho Tiểu Man rất phẫn nộ.
Nàng không có vì phẫn nộ mà mất đi lý trí, mãnh mẽ áp chế cảm xúc của mình, nàng lặng lẽ hướng tới gần Lộ Tiểu Như.
A, người kia là ai? Ánh mắt của nàng đột nhiên nhìn vào bóng tối trong đoạn tường đổ, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK