Nửa năm sau, tại thành phố La Dữu hoang tàn.
Thành thị sầm uất khi xưa nay đã chỉ còn là một đống đổ nát. Vài năm trôi qua, nơi này sớm đã cỏ mọc tràn lan, trở thành thiên đường cho dã thú. Ngoại trừ thi thoảng có những người còn sống sót trở lại nơi đây tưởng nhớ, nơi này chẳng còn một bóng người.
Mấy năm trước, thành phố La Dữu bị Đường Hàm Phái nổ thành một đống đổ nát, chuyện này khiến hình tượng ngời sáng của y cũng mất đi khá nhiều. Theo thời gian trôi qua, mọi người cũng đã dần dần quên lãng, nhưng nửa năm trước, thành phố La Dữu hoang tàn bỗng được Đường Hàm Phái tự mình chỉ định làm nơi quyết đấu đã lần thứ hai thu hút toàn bộ liên bang.
Trong nửa năm này, liên bang đã khôi phục lại thời điểm trước khi có chiến tranh, mọi thế lực đều yên ắng cẩn thận kiềm chế. Mọi người đều khẩn trương trông ngóng với đủ loại tâm tình phức tạp đối với trận quyết đấu lần này.
Ngày này cuối cùng cũng tới.
o0o
Thiên hạ đệ nhất tạp tu Đường Hàm Phái đấu với đệ tử của Tây Trạch, Trần Mộ, đây là trận đối chiến đỉnh cao của toàn liên bang. Ý nghĩa của nó không chỉ đơn thuần là quyết đấu giữa hai cường giả tạp tu. Nó sẽ quyết định toàn bộ xu thế của liên bang, quyết định sinh tử của vô số người, quyết định cuộc sống của mọi người sau này.
Không cần dùng nhiều lời để miêu tả, ngày hôm nay toàn bộ mọi người trong các thành thị đều nghỉ phép đứng coi ngay trước huyễn tạp thu hình. Tất cả các kênh cũng chỉ phát trực tiếp duy nhất trận quyết đấu này.
Các tạp tu từ khắp các nơi đổ tới đều bị ngăn ở bên ngoài khu đổ nát đó, ngay cả phóng viên các kênh truyền hình cũng không được phép tiến vào. Đội ngũ của Đông Vệ và Liên Bang Tổng Hợp học phủ đã bao vây toàn bộ khu vực này. Người của hai bên ngược lại lại chẳng hề có thái độ thù địch quá mức.
Chuyện giữa hai thế lực này sẽ do người đứng đầu của bọn họ giải quyết. Việc bọn họ cần làm chỉ là đối mặt với những người muốn xâm lấn. Bên ngoài đủ loại tạp tu lẫn lộn như vậy ai biết có thể có sát thủ ẩn nấp hay không? Vì vậy thành phố đổ nát La Dữu lại hình thành một cảnh tượng vô cùng quái dị: vốn hai bên đáng lẽ ra phải như nước với lửa lửa lúc này ngược lại lại phối hợp khăng khít với nhau như hai đội ngũ anh em. Trần Mộ và Đường Hàm Phái, hai người bay trên không trung của thành thị đổ nát, khắp bầu trời cũng chỉ có hai người họ.
Nhìn xuống đống đổ nát, nghĩ lại thời gian ở thành La Dữu này, Trần Mộ không kiềm nổi một chút xúc động.
- Ngày này rốt cuộc cũng tới.
Đường Hàm Phái chậm rãi mở miệng, vẻ mặt ung dung trước sau như một mang theo một nụ cười. Năm tháng dường như không thể lưu lại dấu vết, khuôn mặt y so với lần trước Trần Mộ được thấy không hề thay đổi chút nào.
- Đúng vậy.
Trần Mộ vươn vai thoải mái nói.
Đường Hàm Phái hân thưởng nhìn Trần Mộ, thong thả nói:
- Từ lần đầu tiên thấy ngươi ta đã biết sau này ngươi chắc chắn không phải người bình thường. Tuy nhiên xem ra ta vẫn đánh giá thấp tiềm lực của ngươi rồi, lúc đó ta chỉ nghĩ ngươi có thể trở thành một chế tạp đại sư mà thôi.
Trần Mộ cũng cười nói:
- Vậy cũng là ngươi coi trọng ta rồi, có thể ta cũng không thành chế tạp đại sư được.
- Có thể sáng lập ra Đông Vệ đã vượt xa một vị đại sư rồi.
Đường Hàm Phái lắc đầu.
- Cũng không nhất định, nếu như không có La Sâm Bác Cách đại sư ta cũng chẳng thể nào lập ra Đông Vệ.
Đường Hàm Phái lại lắc đầu lần nữa:
- Vẫn là bởi ngươi, đổi lại là người khác cho dù có truyền thừa của La Sâm Bác Cách cũng không thể sáng lập ra được Đông Vệ. Nếu không, ngoài Tinh Viện ra có thể đã có vài chi phái khác nữa của Hải Nạp Phạm Sâm Đặc rồi.
Trần Mộ không muốn tiếp tục tranh luận nữa, cười nói:
- Mấy cái này cũng không có gì.
Đường Hàm Phái cũng mỉm cười, chăm chú nhìn Trần Mộ, nghiêm túc nói:
- Tây Trạch chọn ngươi làm đệ tử chính là vì ngươi có thể tới khiêu chiến ta sao?
- Đúng vậy. Người vẫn canh cánh trong lòng về chuyện của ngươi.
Trần Mộ cười nói.
Đối diện với thiên hạ đệ nhất Đường Hàm Phái hắn không ngờ lại chẳng có chút sợ hãi hay khẩn trương mà ngược lại toàn thân buông lỏng, thoải mái nói chuyện. Hai người tựa như một đôi bạn thân đang tâm tình với nhau vậy.
- Thật khiến người ta vừa nuối tiếc vừa may mắn.
Đường Hàm Phái cảm khái.
- Nói vậy là sao?
Trần Mộ tò mò hỏi lại.
Đường Hàm Phái ánh mắt sâu thẳm, giọng nói vang lên theo làn gió:
- Tiếc nuối là cuộc đời này không thể giao thủ cùng Tây Trạch. May mắn là Tây Trạch có được đệ tử là ngươi.
Trần Mộ xem xét cẩn thận những lời này cảm thấy khí phách tràn ngập, trong lòng không khỏi sửng sốt, cười nói:
- Vậy chúng ta cũng đừng nói nhảm nữa.
Đường Hàm Phái tỏ vẻ tiếc nuối:
- Ta còn muốn nói chuyện thêm một lúc nữa.
Vừa dứt lời sắc mặt y đã nhanh chóng chuyển thành lạnh lùng hờ hững:
- Nhưng cũng đến lúc phải chiến rồi!
Hai người đứng song song trên bầu trời, sát khí tỏa ra khắp bốn phía.
o0o
Trong một căn phòng nhỏ tối om tràn ngập mùi ẩm mốc, một ông lão ngồi trước màn hình. Mái tóc y trắng xóa, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đục ngầu, thỉnh thoảng lại ho dữ dội, mỗi lần ho khóe miệng lão đều tràn ra một chút máu tươi. Song ông lão lại chẳng hề quan tâm, chỉ chăm chú nhìn hai người trên màn hình.
“Được! Được! Được!” Ông lão lẩm bẩm, trong giọng nói tràn ngập vẻ vui mừng và tự hào. Lão già ho càng lúc càng dữ dội, máu tươi từ miệng vẩy lên người, lên cả màn hình song ông lão lại chẳng để lộ chút đau đớn nào, cho dù có ho cũng không dời mắt khỏi màn hình. Tiếng ho khan của lão yếu dần yếu dần, đôi mắt cũng dần giãn ra, âm thanh dần dần tắt.
Tây Trạch thân thể sớm đã hao tổn nghiêm trọng giờ phút này đột ngột ra đi. Vị Sát Thần danh chấn liên bang này không ngờ lại chọn cách rời khỏi nhân gian như vậy. Mơ hồ có thể thấy được bóng dáng thiếu niên quật cường vì không muốn trở thành quân cờ mà ngang nhiên rời khỏi năm đó.
o0o
Trên không trung của thành La Dữu.
- Nó tên là Vương Ca.
Giọng nói của Đường Hàm Phái thật ôn nhu, bên cạnh y, một đứa trẻ như được điêu khắc bằng ngọc thạch lơ lửng trên không trung, mút mút ngón tay, mở tròn đôi mắt ngây thơ tò mò đánh giá Trần Mộ.
- Con rối chiến đấu năng lượng sao?
Trần Mộ ngạc nhiên.
Đường Hàm Phái mỉm cười:
- Tạp phiến bảy sao Vương Ca.
Con rối chiến đấu năng lượng không hề khiến Trần Mộ bất ngờ bởi đây là mặt mạnh của Liên Bang Tổng Hợp học phủ, song khi thấy đứa bé này hắn vẫn không khỏi kinh ngạc. Không phải bởi thân thể đứa bé này như hoàn toàn có thực.
Mà là bởi trí năng! Con rối chiến đấu năng lượng lại có thể có trí năng! Đây là điều khiến hắn vạn lần không ngờ tới.
Một con rối chiến đấu năng lượng lại có thể có suy nghĩ, nếu không tận mắt nhìn thấy ai có thể tin được Liên Bang Tổng Hợp học phủ trên phương diện này lại nghiên cứu tới mức uyên thâm như vậy.
Đôi mắt đen láy như đá quý của Vương Ca xoay tròn, một hơi lạnh thấu xương dâng lên từ đáy lòng Trần Mộ.
- Vương Ca, chơi với vị ca ca này một lát đi.
Giọng nói của Đường Hàm Phái ôn nhu như đang dỗ dành.
“Ê a ê a ê a!” Vương Ca sắc mặt vui vẻ vỗ tay rồi bỗng dưng biến mất tại chỗ. Tóc gáy toàn thân Trần Mộ đột nhiên dựng lên, vô thức bay sang bên cạnh!
“Xẹt xẹt xẹt!” Ba tia điện bắn qua vị trí vừa rồi của hắn. Bóng dáng đáng yêu của Vương Ca có thể thấy được mơ hồ giữa không trung, một đòn không trúng hắn dường như càng thêm vui vẻ.
“Vù vù!!!” Tuy đã thân kinh bách chiến nhưng Trần Mộ vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
May là hắn luôn ở trạng thái linh thức nếu không vừa rồi có thể tránh được đòn kia hay không cũng rất khó nói.
Trong thế giới linh thức trắng đen đan xen, trái tim Trần Mộ bỗng nhiên đạp mạnh, khí lưu tạp nhanh chóng phát động, một chùm sáng đỏ nguy hiểm lại lao qua sát bên người hắn.
Xa xa, Đường Hàm Phái vẫn ung dung vỗ tay khen thưởng:
- Lợi hại! Nó là năng lượng thể, đối với tất cả các phương thức công kích bằng năng lượng đều rất quen thuộc đó.
Ngay lúc y nói, Trần Mộ lại đang thảm hại né tránh sóng âm, lưỡi đao ánh sáng, lưới điện..
Thân thể năng lượng này quả nhiên cực kỳ quen thuộc đối với mọi loại công kích bằng năng lượng, đồng thời tần suất công kích như hạ bút thành văn, nhanh nhẹn hơn vượt xa cực hạn của tạp tu loài người!
Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy được! Trần Mộ lại một lần nữa mạo hiểm thoát khỏi năng lượng công kích của Vương Ca, từ người hắn rơi ra một chiếc hộp kim loại hình vuông.
Đang lúc Trần Mộ dự định tiếp tục né tránh, đòn tấn công trong tưởng tượng lại chẳng hề tới nơi, Vương Ca xuất hiện bên cạnh chiếc hộp kim loại, tò mó đánh giá nó.
- Ồ, đây là cái gì?
Đường Hàm Phái cũng cảm thấy tò mò.
Cơ hội! Trần Mộ đôi mắt sáng ngời, Đường Hàm Phái lúc này cách hắn không xa, Vương Ca lại vẫn đang dò xét cái hộp bằng kim loại.
Tạp phiến con rối chiến đấu là một loại tạp phiến chiến đấu rất mạnh, nó có thể tạo ra con rồi chiến đấu bằng năng lượng với sức chiến đấu cường đại, giúp tạp tu đánh bại kẻ thù. Con rối chiến đấu thường có tác dụng mạnh mẽ, khó có thể đánh bại, song tạp tu chủ tu loại tạp phiến này cũng không phải không có nhược điểm: so với con rối chiến đấu rất mạnh mẽ thì tạp tu lại ít tu luyện bản thân nên yếu ớt hơn nhiều.
Tiêu diệt tạp tu là cách thường dùng nhất để đối phó với con rối chiến đấu bằng năng lượng, cũng là cách hiệu quả nhất. Trần Mộ xoay mình một cái, đánh về phía Đường Hàm Phái.
Bỗng nhiên, mắt hắn hoa lên, Vương Ca đã lại xuất hiện trước mặt khiến Trần Mộ không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng lao sang một bên.
Một lồng giam năng lượng lập tức xuất hiện tại vị trí vừa rồi của hắn, trên khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu của nhóc Vương Ca đầy vẻ tức giận, hành động vừa rồi của Trần Mộ đã chọc giận nó.
“A a a!” Nó quơ quơ đôi tay bé nhỏ, dùng giọng non nớt tức giận hô lên.
Song, so sánh ra, đòn tấn công của nó lại tuyệt đối không hợp với hai chữ đáng yêu. Nếu để Trần Mộ dùng từ ngữ để hình dung, vậy chỉ có thể là bốn từ mưa giăng chớp giật.
Năng lượng thể ùn ùn bắn tới như mưa!
Trần Mộ không khỏi biến sắc, hừ lạnh một tiếng, thần hình đột nhiên trở nên mơ hồ, tựa như một con cá bơi ngược dòng, ra sức hướng về phía trước.
Tà Quân Đồng!
Con mắt đỏ như máu xuất hiện trước mắt hắn, không đợi Vương Ca phản ứng hắn đã lập tức sử dụng Kim Đồng Chức.
Đồng tử vàng trong con mắt đỏ như máu lộ vẻ hờ hững, vô số chùm sáng vàng bắn về phía nhóc Vương Ca.
Nhóc Vương Ca dường như rất hiếu kỳ đối với chùm sáng vàng này, nó ngừng lại giữa không trung, tò mò đánh giá những tia sáng đó, dường như không hề hay biết những tia sáng đó nguy hiểm ra sao.
Chùm sáng vàng tựa như mũi châm đâm vào trong cơ thể nhóc Vương Ca!
Không hề có chút phản ứng! Tựa như ném một hòn đá vào trong hồ, mặt hồ nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.
“Ê a ê a ê a !” Nhóc Vương Ca vui vẻ kêu lên, đôi mắt đen láy mở to như được cho một món đồ chơi mới.
Cơn ớn lạnh lúc này đã dâng tràn trong lòng Trần Mộ. Nhìn nhóc Vương Ca ngây thơ đáng yêu song hắn càng lúc càng nhận thức rõ sự đáng sợ của nó!
- Ha ha, ta quên nói cho ngươi biết, bất cứ loại công kích bằng năng lượng nào cũng không có hiệu quả đối với nhóc Vương Ca đâu, hơn nữa nó có thể phân tích đòn tấn công sau đó lặp lại y chang như của địch thủ. Thế nào, Trần đại sư, là một chế tạp sư, ngài đánh giá tấm tạp phiến này một chút đi.
Đường Hàm Phái nhàn nhã quan sát Trần Mộ đấu với Vương Ca, buông lời trêu chọc. Gã vừa dứt lời, trước người nhóc Vương Ca đã xuất hiện một con mắt màu máu rất lớn với đồng tử màu hoàng kim.
Trong chốc lát, kim quang đã lóe lên, Trần Mộ không thể tránh kịp, rơi vào đường cùng, đành phát động Kim Đồng Chức lần thứ hai!
“Ầm!” Hai đòn Kim Đồng Chức đánh vào nhau.
Ánh sáng vàng kim lóe lên trên không trung như mặt trời bị phá vỡ, chiếu rọi khắp bầu trời. Những tạp tu đứng xa nhìn lại cũng đồng thời ngạc nhiên kêu lên, năng lượng ba động mãnh liệt như vậy khiến nhiều người thậm chí trong thời khắc này đã vô thức ngừng hít thở! Vụ nổ do hai vị cường giả cao cấp nhất chính diện giao phong đủ để hủy diệt cả nửa cái thành La Dữu này!
Mọi người đều không thể không đánh giá lại thực lực của Trần Mộ, năm đó Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên chiến đấu ở thành La Dữu cũng không tạo thành uy thế như vậy. Nếu không Đường Hàm Phái đã chẳng cần dùng tạp phiến chiến tranh, trực tiếp ra tay cũng có thể biến thành La Dữu thành đống đổ nát.
Giữa bầu trời, Trần Mộ dáng vẻ chật vật, trang phục chiến đấu trên người chỉ còn lại có một nửa.
Cách đó không xa, nhóc Vương Ca mở to hai mắt, đắc ý nở một nụ cười. Trước mặt Đường Hàm Phái là một lồng năng lượng trong suốt, tất cả công kích vừa rồi đều đã bị nó chắn lại.
Đúng là một tên kinh khủng!
Trần Mộ nhìn nhóc Vương Ca ngây thơ, so sánh với trạng thái thảm hại của mình, nhóc Vương Ca lại dễ dàng như uống nước, thậm chí còn có thể tạo một lồng năng lượng cho Đường hàm Phái. Quả nhiên xứng đáng là con rối chiến đấu năng lượng, khả năng vận dụng năng lượng có lẽ là bản năng của nó.
- Ngươi không biết Ánh Phá sao, nếu biết có lẽ còn sức đánh một trận. Tà Quân Đồng là tạp phiến chùm sáng mạnh nhất chống lại Vương Ca của ta sao lại chật vật như vậy? Chỉ tiếc là ngay cả Túc Hàn Hạo cũng không biết chiêu này.
Đường Hàm Phái ngạo nghễ nói.
Ánh Phá, Trần Mộ không khỏi cười khổ, hắn có thể lĩnh ngộ ra Kim Đồng Chức đã là không tồi rồi.
Ánh mắt Đường Hàm Phái chuyển tới vết thương chằng chịt trên cơ thể Trần Mộ, kinh ngạc nói:
- Khó trách ngươi dám khiêu chiến với ta, hóa ra cũng có chỗ dựa. Không cần nương tay nữa! Chẳng lẽ đệ tử của Tây Trạch mà chỉ có chút chút vậy thôi à?
Thân hình Trần Mộ khẽ động một chút đã xuất hiện bên cạnh Vương Ca.
Nhóc Vương Ca vẫn mút mút ngón tay út, bộ dáng ngơ ngác khiến người ta bật cười, dường như không biết nguy hiểm đã tới gần.
Cánh tay phải Trần Mộ đột nhiên cử động một cách kỳ lạ, mỗi khối cơ bắp trên tay đột nhiên chấn động. “Hưu”, một đạo đao khí rời tay bắn tới. Đao khí chém ra gần như trong suốt, trông như một mảnh thủy tinh, tiếng xé không khí của nó vang lên rất nhỏ. Nửa năm nay, Hư Không kỹ của hắn lại gia tăng một bậc.
Đao khí trong suốt như thủy tinh tạo thành vô số tàn ảnh, dùng tốc độ mắt thường khó nắm bắt bắn về phía nhóc Vương Ca.
Trần Mộ thở hổn hển, lần này để đảm bảo có thể đánh trúng nhóc Vương Ca, có thể nói hắn đã dùng hết tất cả sức lực. Điểm này có thể nhìn ra từ tốc độ khủng bố của đạo đao khí.
Trúng rồi! Đao khí như một thanh cương đao rời vỏ, nhanh chóng cắt nhóc Vương Ca thành hai nửa. Trần Mộ vừa nơi lỏng một hơi, con ngươi lại đột nhiên co lại, hai nửa của nhóc Vương Ca sáng lên rực rỡ rồi nhanh chóng khôi phục như lúc đầu.
Sao lại như vậy?
Đường Hàm Phái cười nói:
- Vương Ca là năng lượng thể, loại công kích này đối với nó căn bản vô hiệu. Ngươi không cần giấu giấu giếm giêm, không cần đoán ta cũng biết ngươi đang kéo dài thời gian. Sát chiêu của ngươi hẳn trong cái hộp này.
Ngón tay trắng trẻo thon thả của gã chỉ thẳng vào chiếc hộp kim loại đang lơ lửng. Trần Mộ biến sắc.
- Vừa rồi năng lượng công kích vào mà nó lại không chút hao tổn, ngay cả vị trí cũng không thay đổi.
Đường Hàm Phái ung ung nói:
- Ta biết Đông Vệ các ngươi am hiểu tạp giới, tập hợp lực lượng của toàn bộ Đông Vệ để làm ra, chắc chắn không phải vật phàm. Ngươi kéo dài thời gian chắc cũng đủ rồi đó, ta ngược lại lại rất mong đợi đây.
Đường Hàm Phái chỉ tay, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ngươi có biết vì sao ta lại rất để ý tới ngươi không?
Gã lẩm bẩm nói:
- Ngươi luôn có thể phá cũ tạo mới. Cho dù là chế tạo tạp phiến hay sáng tạo ra Đông Vệ đều là tạo mới cả. Phá vỡ trật tự cũ, ta rất thích.
- Tới đây đi!
Đường Hàm Phái thẳng lưng lên, cả người như một thanh bảo kiếm xuất bao, hiểm lộ phong mang!
Thân hình Trần Mộ lại đột nhiên gập lại bỗng dưng lao xuống phía dưới.
“Ha ha, muốn chạy sao?” Mi mắt Đường Hàm Phái khẽ giật một cái, sát khí tỏa ra tứ phía:
- Lúc này cũng kém không nhiều lắm rồi! Nếu đã không muốn đánh, vậy chết đi!
Nhóc Vương Ca giơ đôi bàn tay trắng trẻo lên, trong không khí năng lượng ba động kinh người dần dần tảo ra như nước biển trào dâng.
Năng lượng ba động như làn sóng nước tận thế lan tỏa. Từng đám mây bắt đầu tụ tập trên đỉnh đầu Vương Ca, trong chớp mắt, cả thành La Dữu mây bay đầy trời, sấm sét vang dội.
Các tạp tu xa xa xung quanh đều ngây ngốc nhìn, sắc mặt không còn chút máu, uy thế như vậy tạp tu có thể làm được sao?
Mặc dù Đường Hàm Phái luôn nổi danh thiên hạ đệ nhất song sự cường đại của gã vượt xa sức tưởng tượng của mọi người! Dưới uy thế của lực lượng như vậy, ngưới có lẽ sẽ cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến, khiến người ta khó có thể nảy sinh ý định chống cự!
Trần Mộ không hề quay đầu lại, hắn cũng không cần quay đầu lại, năng lượng chấn động mãnh liệt trên bầu trời khiến mỗi tế bào trên người hắn đều không tự chủ mà trở nên run rẩy! Tốc độ của hắn chẳng những không giảm, ngược lại còn tăng lên, tiếng gió vù vù vang lên bên tai, hắn tựa như một ngôi sao băng từ trên bầu trời lao xuống mặt đất.
- Thoát được sao?
Giọng nói của Đường Hàm Phái hờ hững kèm theo một chút khinh thường, Trần Mộ quay đầu chạy trốn khiến thiện cảm của y đối với Trần Mộ lập tức biến mất.
Song, ngay lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh!
“Đinh!” Âm thanh trong trẻo vang lên, thậm chí lôi điện cuồn cuộn cũng không cách nào ngăn cản! Đường Hàm Phái không khỏi quay đầu lại nhìn. Chiếc hộp kim loại đã biến mất, nơi đó chỉ còn lại một hình cầu màu đen! Tối đen tuyệt đối, tựa như ở đó không gian đổ dồn thành một khối rồi tan biến thành hư vô, Đường Hàm Phái đột nhiên biến sắc! Khuôn mặt nhóc Vương Ca cũng lộ vẻ đau đớn.
“Tê tê tê!” Từng tia sét trên áng mây điên cuồng đánh vào quả cầu tối. Cảnh tượng điện mang chi chít chen nhau tràn vào một quả cầu tối khiến người ta kinh hãi vô cùng.
Quả cầu tối nho nhỏ đó lại tựa như một quái thú tham lam ăn mãi không đủ no. Khuôn mặt nhóc Vương Ca càng lúc càng lộ vẻ đau đớn, thân hình nó cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, nó quay người chạy song cho dù cố gắng đến mấy cũng không thể chuyển động được chút nào. Vài giây sau, nhóc Vương Ca biến thành một chùm sáng rực rỡ, cùng với những tia điện kia bay về phía quả cầu màu đen, dường như quả cầu đó có lực hút đối với nó, càng tới gần lực hút càng lớn.
Sắc mặt Đường Hàm Phái lần đầu tiên biến đổi, trở thành một màu tái nhợt! Chỉ trong nháy mắt gã đã hiểu ra tác dụng của quả cầu màu đen này, hấp thu năng lượng! Nó có thể hấp thu tất cả năng lượng!
Gã có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng tạp trong độ nghi của y đã bắt đầu rục rịch không nghe theo gã sử dụng!
Gã đột nhiên hiểu ra, Trần Mộ cũng chẳng phải muốn chạy trốn y, chỉ là không muốn ngã chết mà thôi!
Đường Hàm Phái không chút do dự, dùng hết toàn bộ cảm giác, miễn cưỡng khống chế năng lượng trong độ nghi, quay người bay xuống mặt đất.
Trần Mộ nhìn lên không trung, món đồ chơi kia cũng chẳng phân biệt địch ta!
Năng lượng trong độ nghi càng lúc càng hỗn loạn, càng lúc càng khó khống chế! May mà mặt đất lúc này đã cách hắn không xa, với tốc độ này…
Chết tiệt! Năng lượng trong độ nghi không thể khống chế được, liên tiếp hóa thành từng đạo ánh sáng bay về phía quả cầu tối. Trần Mộ kinh hãi, không có năng lượng, khí lưu tạp lập tức mất đi hiệu lực, hắn lại không có cách nào để chậm lại! Chết tiệt! Hắn không nhịn được lần thứ hai chửi lên. Lúc này Trần Mộ còn cách mặt đắt năm mươi mét, không còn cách nào khác, hai nắm đấm điên cuồng đấm xuống, từng đạo khí đạn bắn ra! Hắn chỉ có thể mượn chút lực phản chấn như vậy!
Giữa lúc sinh tử, hắn sử dụng hết mọi sức lực, đôi mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng gào thét, hai nắm đấm tạo thành hư ảnh. Vô số đạn khí như viên ngọc bắn xuống, đống đổ nát phía dưới lúc này đã nổ thành vũng bùn, ngay cả bùn cũng bị đánh văng ra..
“Bịch!” Trần Mộ nặng nề rơi xuống vũng bùn, đầu óc ong lên!
Một hồi lâu sau hắn mới ráng sức gượng dậy, toàn thân gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn, hai cánh tay cũng sắp không cử động được nữa, đây là di chứng sau khi sử dụng Hư Không kỹ! Hắn ráng sức tỉnh táo lại, nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Cuối cùng cũng vẫn sống! Vừa rồi thật đáng sợ!
Ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng lại. Đường Hàm Phái! Cách đó không xa, Đường Hàm Phái khổ sở bước! Gã cũng tiếp đất an toàn! Khả năng khống chế cảm giác thực đáng sợ!
Tuy nhiên, lúc này Đường Hàm Phái cũng đã phát hiện Trần Mộ, y ngừng bước, biết lúc này chạy trốn cũng vô ích. Năng lượng trong độ nghi của y đã bị hút sạch. Trần Mộ mặc dù nhìn qua thảm hại hơn nhiều song vô tạp lưu đã trở thành cọng rơm cứu mạng.
“Ngươi thắng!” Đường Hàm Phái thần sắc bình tĩnh:
- Ta chỉ muốn hỏi một chuyện, cái hộp kia là gì?
Nhìn kỹ Đường Hàm Phái trong một thoáng, Trần Mộ không do dự ra tay!
Đợi xác của Đường Hàm Phái ngã xuống mặt đất hắn mới chậm rãi nói ra bốn chữ:
- Lỗ Đen Năng Lượng.
o0o
Cả thành La Dữu hiện giờ đã trở nên hỗn loạn, các tạp tu ngơ ngác phát hiện tất cả năng lượng tạp trong độ nghi đột nhiên không chịu khống chế nhanh chóng biến mất!
Lúc đó, vô số tạp tu ngã xuống từ trên bầu trời mà chết! Các tạp tu khác cũng mất đi sức chiến đấu, tạp tu của Đông Vệ đã sớm có chuẩn bị, bọn họ vốn học một ít kỹ xảo vô tạp lưu, dưới cục diện như vậy hoàn toàn chiếm ưu thế.
Khi Trần Mộ đi ra từ trong đống đổ nát, cả Đông Vệ reo hò mừng chiến thắng! Mọi người đều hiểu, đại cục đã định!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK