Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động lớn của tập đoàn Trung Châu không chỉ khiến đám người Tiểu Man thất kinh, nó còn lan ra cả liên bang.

Trong cùng một ngày, vào giờ vàng khi mọi người vừa tan việc, chuẩn bị dùng cơm thì hơn 90% giao lưu bình thai nổi danh đều phát cùng một quảng cáo! Cùng lúc đó, các bảng huyễn tạp quảng cáo giống nhau cùng lúc xuất hiện ở các thành phố lớn, đặc biệt ở ngũ đại hoa khu và các nơi đông dân cư.

Kỹ thuật liên lạc trong rừng rậm, danh từ mới này vừa xuất hiện liền khiến cả liên bang chấn động! Mà chủ phát minh của nó - tập đoàn Trung Châu cũng rơi vào sự chú ý của mọi người.

Lúc đó có rất nhiều người dè bỉu phần quảng cáo này, cho rằng đây là trò lừa đảo của tập đoàn Trung Châu. Các tập đoàn, công ty lớn nghiên cứu kỹ thuật này nhiều vô kể nhưng cho tới giờ vẫn chưa nghe nói có ai đạt được thành quả nào. Chẳng lẽ một tập đoàn vô danh như Trung Châu lại có thực lực hơn sao?

Điều này cũng nói lên phần lớn suy nghĩ của dân chúng trong liên bang, bọn họ không tin tưởng lắm.

Tuy nhiên ngay sau đó thì tập đoàn Trung Châu công bố các số liệu thí nghiệm trên các giao lưu bình thai nổi tiếng. Người thường khó lòng hiểu được các số liệu này nhưng lại khiến những người trong nghề giật mình!

Những số liệu này đủ để chứng minh tập đoàn Trung Châu không khoác lác.

Đêm nay cũng như mọi đêm khác, vô số các công ty, tập đoàn đều nhanh chóng tổ chức phân tích những số liệu này với hiệu suất kinh người. Đến khi trời sáng thì bọn họ cũng có kết quả phân tích ban đầu, dù là công ty hay tập đoàn nào đều có chung một kết luận - tập đoàn Trung Châu đã có bước đột phá trong lĩnh vực thông tin rừng rậm.

Liên tục có tổ chức phân tích chứng minh số liệu này chính xác, lúc này tập đoàn Trung Châu mới thực sự khiến cả liên bang oanh động! Một hồi sóng to gió lớn cũng vì vậy mà tiến vào giai đoạn căng thẳng.

Hầu như mỗi tập đoàn có thực lực đều nghiên cứu về lĩnh vực này, bọn họ hiểu rõ kỹ thuật này có giá trị đến mức nào.

Các tập đoàn lớn có thực lực mạnh mẽ liền phái các đoàn đàm phán. Trong thời gian ngắn, vô số người ùn ùn kéo tời thành La Dữu, vé xe đi tới đây từ các khu, các thành phố khác đều hết sạch.

Một chuyện lớn như vậy xảy ra ở thành La Dữu khiến mỗi người dân đều cảm thấy tự hào, chủ đề của họ là kỹ thuật thông tin trong rừng rậm và tập đoàn Trung Châu. Mọi người bàn tán vô cùng sôi nổi, đoán xem tập đoàn Trung Châu sẽ hợp tác với ai. Lục đại, chính phủ hay các tập đoàn khổng lồ khác, bộ dáng cứ như mình là nhân viên của tập đoàn Trung Châu.

Nhờ vào điều kì diệu này mà tình cảnh của tập đoàn Trung Châu hoàn toàn thay đổi. Đầu tiên là người đứng đầu chính phủ dẫn theo các viên chức quan trọng đến chúc mừng. Bọn họ không hề nhắc đến việc bồi thường của tập đoàn Trung Châu, ngược lại ra sức khen ngợi sự đóng góp của tập đoàn cho thành La Dữu trong mấy năm nay. Ngay sau đó là các thế lực vốn liên kết gây sức ép lên Trung Châu cũng sôi nổi phái nhân vật quan trọng đến tặng lễ vật, lúc này thì ai cũng hiểu cái liên minh vừa thành lập đã tan rã.

Tâm lý hoảng hốt của nhân viên tập đoàn Trung Châu cũng ổn định lại. Mỗi người đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu kiêu ngạo bước vào trụ sở tập đoàn. Những nhân viên có ý định nghỉ việc thì vội lén xé thư từ chức.

Điện thoại viên là người bận rộn nhất ở tập đoàn Trung Châu, tất cả thông tin tạp của họ đều bị quá tải. Mỗi nữ điện thoại viên bắt đầu làm việc từ nửa đêm, hầu như không có một phút rảnh rỗi, nói đến mức khô cả cổ. Tuy nhiên không hề thấy vẻ mệt mỏi hiện trên khuôn mặt họ, thay vào đó là sự phấn khởi chưa từng có!

Đoạn quảng cáo này không chỉ mang lợi ích tới cho tập đoàn Trung Châu mà còn cả công ty sản xuất ra nó. Thiên Dực đã để lại ấn tượng rất sâu cho mọi người, một ít công ty bắt đầu chú ý tìm hiểu về công ty huyễn tạp quảng cáo vô danh này. Ở thành La Dữu, khi mọi người thấy biểu tượng đặc biệt của Thiên Dực trong đoạn quảng cáo thì mới chợt hiểu ra.

Thì ra là do Thiên Dực làm, đúng là không tầm thường!

Tiếng tăm của Thiên Dực trong giới huyễn tạp quảng cáo tại thành La Dữu đã hoàn toàn áp đảo các công ty khác, chính thức lên ngôi vị số một. Không chỉ có vậy, cuộc gọi từ các cố vấn của những tập đoàn lớn gần như khiến Bặc Cường Đông phát điên!

Giọng của hắn đã trở nên khàn đục, hắn liên tục nhận được các cuộc gọi từ sớm đến giờ. Hắn không biết các tập đoàn này tìm được cách liên lạc với Thiên Dực ở đâu, càng không biết tại sao tất cả đều gọi vào thông tin tạp của mình.

Tấm thông tin tạp này gần như bị phá hủy.

Các nhân viên khác bên cạnh vừa hâm mộ vừa lộ vẻ lực bất tòng tâm. Bặc Cường Đông vò đầu bứt tóc không ngừng than khổ, đầu óc quay cuồng. Các cố vấn này đều là những người mà lúc trước hắn ngưỡng mộ, một sợi lông chân của bọn họ cũng to hơn bắp đùi hắn. Tim hắn đập liên hồi, cẩn thận từng li từng tí để tránh phạm phải bất cứ sai lầm nào.

Đến khi tên các tập đoàn tiếng tăm vang trời rơi vào tai thì hắn đã chết lặng.

Điều làm hắn hoảng hốt chính là hắn không hề biết ông chủ ở đâu! Hắn không dám tự tiện quyết định bất cứ hợp đồng nào ở đây mà không có ông chủ. Không chỉ có ông chủ biến mất, gã vệ sĩ cùng nữ thư kí xinh đẹp bên cạnh ông chủ cũng mất tích.

Lúc này, Trần Mộ và Lộ Tiểu Như đang ở chỗ Tô Lưu Triệt Nhu.

Lộ Tiểu Như đang đùa với cô bé mà nàng cứu lần trước. Nhờ nàng chọc đủ cách mà cô bé rốt cuộc cũng nở nụ cười ấm áp trên khuôn mặt u sầu.

- Vị tiểu thư này không chỉ xinh đẹp, lại còn là một vị thiên sứ lương thiện!
Tô Lưu Triệt Nhu đi tới cạnh Trần Mộ, giọng nói mang theo sự kính trọng.

“Thiên sứ!” Trong lòng Trần Mộ nổi lên một cảm giác quái dị, không biết đã có bao nhiêu kẻ chết trên tay nàng, vậy mà có người so sánh nàng với là thiên sứ! Nhưng nhìn cảnh trước mắt, Lộ Tiểu Như thực sự vui vẻ, cùng với nét tươi tắn và ngây thơ trên mặt Tô Lưu Triệt Nhu, Trần Mộ phát hiện mình không có cách nào phản đối.

Hắn chỉ có thể giữ im lặng.

Tô Lưu Triệt Nhu nghịch ngợm xoay người, cười khẽ:
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Màu xanh trắng giao nhau trên bộ y phục tạp tu chữa bệnh trên người nàng làm cho Trần Mộ nghĩ tới “vị đạo” (ý nghĩa) của từ này!

Trần Mộ ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết ta tìm ngươi có việc?

Tô Lưu Triệt Nhu nhún nhún vai, giang hai tay nói:
- Nếu như không phải có việc thì người điềm đạm như ngươi sao lại tìm đến chỗ này chứ?

Động tác này của nàng nhẹ nhàng mà tùy ý, nụ cười ôn hoà, thân mật liền giảm khoảng cách giữa hai người không ít.

Nàng nói tính cách của mình lãnh đạm, Trần Mộ cũng không để ý. Nhưng lúc cảm giác xa lạ lúc ban đầu biến mất, hắn cũng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, gật đầu thừa nhận:
- Đúng là ta tìm ngươi có việc, thân thể ta có chút vấn đề nên muốn nhờ ngươi kiểm tra giúp.

- A? Có vấn đề gì?
Vẻ tuỳ ý trên mặt Tô Lưu Triệt Nhu biến mất, thay vào đó là nét nghiêm cẩn và chăm chú.

Thái độ của Tô Lưu Triệt Nhu cũng lây sang Trần Mộ, vẻ mặt thư thái của hắn liền trở nên nghiêm túc.

Tô Lưu Triệt Nhu chỉ nghiêm mặt trong chốc lát rồi bật cười. Trần Mộ hơi buồn bực, tỏ vẻ không hiểu.

- Mặt của ngươi nghiêm túc làm ta nghĩ đến ông già bán hàng bên vệ đường.
Tô Lưu Triệt Nhu phì cười, bên cạnh nét trang nhã, bây giờ nàng mới lộ ra vẻ tinh nghịch của một cô gái.

Trần Mộ liền cảm thấy xấu hổ, rất hiếm khi thấy được bộ mặt này ở hắn. Nụ cười của Tô Lưu Triệt Nhu càng rõ hơn.

- Chỉ đùa một chút thôi. Được rồi, chúng ta nói chuyện chính. A, ngươi có vấn đề ở đâu?
Tô Lưu Triệt Nhu nghiêm túc hỏi.

Trần Mộ không hề tức giận, tính hắn cô độc nên không quen tiếp xúc với người lạ. Tuy nhiên khi hắn đã làm quen với đối phương, trở thành bạn bè thì tính hắn khá tốt. Ví như Lôi Tử, hay Hoa thúc mà hắn tôn kính.

Chỉ do phải trải qua những chuyện sau này nên mới làm cho lòng cảnh giác và đề phòng của hắn thêm nặng nề, cộng thêm Weah bên cạnh giống như một khối băng nên hắn càng thêm cô độc.

Hắn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Tô Lưu Triệt Nhu, tự nhiên sẽ không vì bị trêu chọc mà để bụng.

Trần Mộ không biết hình dung ra sao, hắn khoa chân múa tay nửa ngày nhưng vẫn không tìm được từ thích hợp để miêu tả. Hắn cau mày, hai tay không ngừng múa may có vẻ rất ngộ nhưng nàng không cười mà chăm chú nhìn Trần Mộ.

Một lúc sau, Trần Mộ phát hiện muốn nói rõ ra thì rất khó, đành bất đắc dĩ nói:
- Ta nghĩ ngươi kiểm tra là biết.

- Được rồi, đi theo ta.
Tô Lưu Triệt Nhu cũng không trêu chọc hắn, dẫn Trần Mộ đến một phòng chuyên kiểm tra thân thể. Căn phòng không hề có ai, bên trong là các loại thiết bị kì lạ mà hắn chưa từng thấy qua.

- Đây là phòng kiểm tra, thiết bị ở đây khá hiện đại so với khu Đông Chính.
Tô Lưu Triệt Nhu giới thiệu, nàng vừa nói vừa chỉ vào chiếc giường ở giữa phòng:
- Ngươi nằm lên giường đi.

Trần Mộ nằm lên giường, xung quanh được đặt rất nhiều thiết bị.

Vẻ mặt Tô Lưu Triệt Nhu rất nghiêm túc, nàng nhanh chóng mở các thiết bị rồi dặn Trần Mộ:
- Đừng lo, hãy điều chỉnh hơi thở, cố để nhịp hô hấp ổn định.

Các thiết bị xung quanh bắt đầu chạy, đủ loại ánh sáng đầy màu sắc hiện lên trong phòng, bên trên là nhiều số liệu xa lạ với Trần Mộ.

Hắn hít sâu một hơi, ngưng thần tĩnh khí, ổn định nhịp hô hấp.

Trong mắt Tô Lưu Triệt Nhu hiện lên vẻ tán thưởng, qua đây có thể thấy rõ tố chất tâm lý của Tào Đông vô cùng vững vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK