Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Trần Mộ nhìn nửa đoạn xích năng lượng còn lại trên tay, trong lòng thầm run. Sự tàn nhẫn lão luyện của đối phương, thật sự đáng cho hắn học hỏi. Tầng thuẫn năng lượng thứ chín thật ra không phải là thuẫn năng lượng, mà chỉ là một tầng năng lượng thể bất ổn định có hình thuẫn năng lượng, vừa chạm vào sẽ gây nổ mạnh.

Tầng thuẫn năng lượng thứ mười mới chân chính là lồng năng lượng! Mượn lực sóng xung kích hình thành từ vụ nổ, tăng tốc độ thoát ly của mình, phương án này cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là một đòn rất hiểm. Cần dũng khí và quyết tâm, còn cả thực lực, trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy, Trần Mộ sao không bội phục?

Trần Mộ nhanh chóng đáp xuống đất. Hai chân vừa chạm đất, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đổi tạp năng lượng. Một mạch hoàn thành các bước này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa rồi cũng như nỏ mạnh hết đà, năng lượng trong tạp năng lượng còn không đến một trăm đơn vị. Mà bộ phận lúc trước bị năng lượng thể của ngôi sao xanh xâm thực, cũng biến thành bộ phận yếu nhất của thân xích, sớm vỡ vụn khi va chạm.

“Trận đánh hôm nay có thể nói là kinh điển! Kiều tiên sinh một trận đánh trọng thương Đảng Hàm, chắc chắn truyền khắp liên bang! Thứ hạng tăng lên là hiển nhiên, Vũ Sơn xin chúc mừng tiên sinh trước!” Tằng Vũ Sơn từ đám người đi ra, cười dài kính cẩn hướng Trần Mộ chúc mừng.

Vốn trong đám người có chút xao động, vài người thấy Tằng Vũ Sơn đi ra, mặt lộ vẻ kiêng kị, chợt bình tĩnh lại.

Trần Mộ lắc đầu: “Tằng huynh đệ nói đùa, ta với Đảng Hàm chỉ có thể tính là ngang tay.” Nói xong, không hề nói tiếp.

Tằng Vũ Sơn cũng không dây dưa vấn đề này, mà liếc mắt vào đám người, nói như nhắc nhở: “Trong Trát Nhĩ Kiền, tựa hồ không ít kẻ có hứng thú với Kiều tiên sinh a.”

“Kẻ có hứng thú với các ngươi còn nhiều hơn.” Trần Mộ thần sắc không đổi, trả lời thẳng thừng.

Đột nhiên hắn thoáng cái hiểu ra nhiều chỗ, những cao thủ này có tám chín phần mười là hướng đến Sương Nguyệt Hàn Châu. Từ khi hắn tao ngộ Thiên Vân, đến bây giờ, những dấu vết lộ ra đều chứng minh có kẻ âm thầm ở trong bóng tối nhắm vào Sương Nguyệt Hàn Châu, tuy nhiên hắn vẫn không rõ rốt cuộc mục đích cuối cùng của độc thủ phía sau màn là gì.

“A a.” Tằng Vũ Sơn cười khẽ, nhún nhún vai ra vẻ tùy ý nói: “Xem ra chúng ta có cùng tiếng nói, vậy càng nên thân cận, thân cận.” Vẻ mặt hắn như là tùy ý, nhưng vẫn mơ hồ toát ra vẻ chờ đợi.

Trần Mộ ngẩn ra. Tằng Vũ Sơn có ý gì hắn sao lại không hiểu? Tằng Vũ Sơn muốn cùng mình hợp tác, điều này làm cho hắn rất bất ngờ. Lục Đại nơi nào lại không có cao thủ vô số? Cứ như Thiên Vân, muốn đối chọi với Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không khác gì trứng chọi đá. Dù nơi này đột nhiên nhảy ra một cao thủ, cũng tuyệt đối không có vốn liếng mà so sánh với Sương Nguyệt Hàn Châu.

Thế nhưng, không ngờ Tằng Vũ Sơn lại ném cho mình cành ô liu! Chẳng lẽ nhân thủ Sương Nguyệt Hàn Châu không đủ? Ý niệm này nảy ra trong đầu, Trần Mộ liền cảm thấy có chút hoang đường. Nhưng hết lần này đến lần khác, ý nghĩ có vẻ vô cùng hoang đường này cứ trước sau xuất hiện trong đầu hắn, luẩn quẩn không chịu rời đi.

Trần Mộ tâm tư linh hoạt, bình tĩnh nói: “Kiều Nguyên một mình đã quen, chỉ sợ phụ lòng hảo tâm của Tằng huynh đệ. Rất xin lỗi, ta còn có việc, xin đi trước một bước.”

Nói xong ra hiệu A Tang dẫn đường. A Tang lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng bước lên trước dẫn đường, người trên phố rất tự giác nhường ra một lối đi. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Mộ tràn ngập kinh sợ và tôn kính, đó là đãi ngộ mà cường giả hưởng thụ.

Nhìn Trần Mộ và A Tang rời đi, Tằng Vũ Sơn vẻ mặt đăm chiêu. Bất quá khi ánh mắt hắn chạm đến A Tang bên cạnh Trần Mộ, bỗng sinh cảm giác kinh diễm.

“Tên họ Kiều xấu xí lại dám ra vẻ trước mặt bọn ta, lão nương giết hắn!” Lị mở miệng đầu tiên. Vẻ mặt nàng vừa rồi còn yêu thích Trần Mộ, hiện giờ tức giận đến hận không thể nhảy dựng lên, trở mặt còn nhanh hơn giở sách.

Những đệ tử khác vẻ mặt cũng không vui, lúc bình thường, bọn họ kẻ nào không mắt đặt trên trán, kiêu căng tự phụ? Lần này bị mất mặt trước nhiều người như thế, trong lòng tự nhiên khó chịu!

“Tiếc cho mỹ nữ bên cạnh hắn! Không ngờ Trát Nhĩ Kiền cũng có mỹ nữ cấp bậc này!” Một vị đệ tử nam cất lời, mang theo biểu tình đố kị sâu sắc.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, bọn họ kiềm chế lửa giận trong lòng. Trước mắt bao nhiêu người, bọn họ còn muốn giữ lại một điểm phong độ, chỉ đành trơ mắt nhìn hai người rời đi.

Ở một tòa cao ốc cách Trần Mộ chừng 2km, ba gã nam tử đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào Trần Mộ.

“Hắn mạnh lên.” Thanh âm Văn yêu dị giống như viên hồng ngọc hình lăng trụ trên mặt nạ hắn. Bên cạnh hắn, có hai người đứng, tên phía bên trái khí chất rất trầm ổn, là Úy Trì Bách. Nam tử bên phải mặt giăng đầy sẹo làm kẻ khác trông thấy mà giật mình, hắn híp mắt, chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Mộ đang rời xa. Trong ánh mắt một phiến oán độc.

“Nếu lần trước gặp ngươi, hắn có thực lực như bây giờ, ngươi đã chết.” Văn bình thản nói.

“Ta cũng mạnh hơn.”

Tiếng nói rin rít khó nghe như tiếng đao cắt thủy tinh, nam nhân đầy sẹo xấu xí kia vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại xiết chặt hai nắm đấm, gân xanh ẩn hiện. Nếu như Trần Mộ thấy hắn, nói không chừng cũng không thể nhận ra, hắn chính là Cận Âm bị Trần Mộ đánh trọng thương.

“Ngươi lần trước gặp hắn, hắn cũng dùng Hoàng Kim Ngôn Tỏa?” Văn đột nhiên hỏi.

“Không phải.” Cận Âm lắc đầu: “Là một loại tạp phiến khác rất kỳ quái.” Ngữ khí hắn dừng lại một lúc, rồi bổ sung một câu: “Rất mạnh.”

“Nga.” Văn cười khẽ hai tiếng: “Thật là tên thú vị. Không nghĩ tới Hoàng Kim Ngôn Tỏa của Mạc Tháp đến tay hắn lại phát huy được uy lực lớn đến vậy. Ngô, ngay cả Đảng Hàm đối với trương tạp phiến này cũng có hứng thú lớn như thế, chẳng lẽ tạp phiến này thật sự có gì kỳ diệu sao?”

Úy Trì Bách nghiêng đầu hỏi: “Có muốn ta đi đoạt lấy nó không?”

“Quên đi. Chính sự quan trọng hơn. Lúc này không nên chen ngang.” Văn trầm ngâm nói.

Úy Trì Bách gật đầu không nói, trong mắt Cận Âm hiện lên một tia không cam lòng.

Trần Mộ vừa đi, trong lòng vừa cân nhắc lời của Tằng Vũ Sơn vừa rồi. Bất quá hắn chắc chắn sẽ không đi tranh vũng nước đục này, mặc dù hắn cảm thấy kẻ đánh Sương Nguyệt Hàn Châu không có bao nhiêu phần thắng, nhưng nếu người khác dám đánh Sương Nguyệt Hàn Châu, mà không có vài phần chỗ dựa, hắn cũng không tin. Những kẻ đó có lẽ không cách nào chính thức tạo thành uy hiếp với Sương Nguyệt Hàn Châu, nhưng để giết hắn, phỏng chừng tuyệt không phải là vấn đề lớn.

Huống gì, hắn còn phải nhanh chóng chạy tới khu Đông Thụy, không nên ở lâu tại Trát Nhĩ Kiền. Cho đến bây giờ, mọi thứ đều thuận lợi, mình cũng nên hoàn thành tốt mục tiêu đã định. Mỗi một trận chiến đều kinh hiểm dị thường, Mạc Tháp, Cận Âm, hơn nữa là Đảng Hàm hôm nay, kẻ nào hắn cũng không nắm chắc tất thắng. Vận khí của hắn cũng rất tốt, nếu trận chiến này sớm phát sinh, có thể khả năng chiến bại của Trần Mộ đại tăng.

Chỗ tốt có được, không bằng thu lại, cái thứ vận khí này cũng không dựa vào mãi được.

Trần Mộ trong trầm tư không chú ý đến A Tang, cặp mắt thu thủy từ đầu đến cuối vẫn yên lặng đặt trên người hắn. Trong trạng thái suy tư, Trần Mộ còn có mị lực khác, khuôn mặt xấu xí vô cùng, tựa hồ lúc này đột nhiên trở nên nhu hòa, thuận mắt hơn nhiều.

Nói thật, A Tang hôm nay bị chấn động.

Đảng Hàm là ai nàng không nhận ra, nhưng cũng không gây trở ngại cho nàng có tự mình lý giải đối với trận chiến đấu này. Hình tượng Kiều Nguyên ngông cuồng bất kham phút chốc in sâu trong lòng nàng. Nàng chưa từng gặp qua người nào tràn ngập khí phách như thế, chiến ý mênh mông, lẫm liệt như thiên thần! Những cao thủ được xưng là hào khí nàng đã gặp qua so với hắn chỉ là đồ ẻo lả.

Tất cả mọi người hôm nay chỉ làm nền cho nam nhân xấu xí này, mà ngay cả nàng cũng cảm thấy Tằng Vũ Sơn anh tuấn nho nhã, trước quang mang chói mắt của Kiều Nguyên cũng ảm đạm thất sắc. Khi nàng nhìn lại Tằng Vũ Sơn, cũng không có cảm giác tim đập thình thịch như lần đầu tiên thấy hắn.

Không tự chủ được, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên câu nói mà mẫu thân từng nói với nàng.

Có nam nhân, càng tiếp xúc con càng mê muội hắn.

Đột nhiên nảy ra những lời này, làm A Tang có chút ngẩn người, ánh mắt nàng như keo dính, chăm chú nhìn vào Trần Mộ.

Hắn sao không liếc mắt nhìn mình một lần? Qua hồi lâu, A Tang cảm thấy có chút tức giận. Đến lúc phản ứng lại, trong lòng giật mình. Đáng chết! Mình sao lại có ý niệm này trong đầu?

Khuôn mặt trong phút chốc đỏ ửng lên.

Lúc này ngẫm lại, Kiều Nguyên từ khi thấy nàng, vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt, kể cả khi thấy chân dung mình cũng vậy. Cuối cùng nàng cho rằng Kiều Nguyên này là một người tràn ngập mâu thuẫn. Thân ảnh kia khí phách cuồng ngạo vô cùng , với người này đang trầm mặc suy tư trước mắt, thật là một người sao?

A Tang chỉ cảm thấy đầu óc mình rối bời, không biết bản thân suy nghĩ cái gì.

“Có còn xa không?”

A Tang như bị sét đánh trúng, trong đầu toàn bộ rối loạn lập tức biến mất. Nàng khẽ kinh hoảng liếc mắt nhìn chung quanh một cái, trong lòng thầm kêu không xong, vừa rồi thất thần, đi lạc đường!

Bất quá nàng rất nhanh giả bộ vẻ bình tĩnh: “Đại khái còn mười phút đi đường.”

Trần Mộ “nga” một tiếng, liền không nói nữa.

Không nhịn được lén liếc mắt nhìn Trần Mộ một cái, thấy miệng hắn ngậm chặt, không có chút ý định nói chuyện, không hiểu tại sao trong lòng nàng có chút thất vọng.

“Ngươi sao lại từ chối Tằng Vũ Sơn? Cùng Sương Nguyệt Hàn Châu hợp tác không tốt sao? Ta nghe nói, tạp tu được Sương Nguyệt Hàn Châu coi trọng, cũng đạt được nhiều điều kiện tốt lắm a!” A Tang có chút không rõ mà hỏi thăm.

Thật ra lúc Tằng Vũ Sơn hướng Kiều Nguyên tung cành ô liu, nàng rất kinh ngạc. Đối với tạp tu thông thường mà nói, có thể được Sương Nguyệt Hàn Châu khen ngợi, đây là vinh quang cực lớn. Nàng không rõ Trần Mộ tại sao lại cự tuyệt, chẳng lẽ có một chỗ dựa lớn như thế lại không tốt sao?

Huống chi, thái độ Tằng Vũ Sơn rất nhún nhường, điều này đối với Sương Nguyệt Hàn Châu mà nói, lại là chuyện không dễ.

“Ta còn có việc, sẽ không ở đây dây dưa nhiều.” Trần Mộ bình tĩnh nói. Trên mặt hắn nhìn không ra nửa điểm dấu vết vừa trải qua một trận đại chiến.

A Tang im lặng.

Vừa đi, hắn vừa buông lỏng thân thể. Hắn phải tận dụng thời gian khôi phục thể lực, hiện tại trong Trát Nhĩ Kiền tràn ngập hỗn loạn, vạn nhất gặp điều gì ngoài ý muốn, tình cảnh của mình sẽ không ổn. Hắn lúc này chỉ muốn nhanh đến hãng buôn Nam Tinh, mua hai loại tài liệu kia, sau đó trở về nghỉ ngơi thật tốt.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK