Trần Mộ gặp nguy hiểm.
Mô hình trong đầu hắn đã phác ra quỹ tính chuyển động của ‘Tiêm Vân Bạo’, cảm giác vững vàng tập trung vào đoàn khí lưu đang nhanh chóng tiếp cận giữa không trung, vị trí, góc độ xâm nhập tốt nhất đều được hắn tính toán tới.
Tuy vậy, những viên năng lượng bao quanh người hắn đã hư hỏng gần hết, điều kiện thay đổi khiến kết quả tính toán cũng thay đổi, hắn không thể hoàn toàn triệt tiêu lực trùng kích của ‘Tiêm Vân Bạo’.
Đúng vậy, không thể!
Nhưng vậy thì làm sao?
Ngẩng đầu nhìn Cận Âm uy thế kinh người đang ầm ầm từ trên cao hạ xuống, trong mắt hắn chỉ có chiến ý vô tận và khao khát chiến thắng điên cuồng.
Oanh. Trong não như có nước thép nóng chảy đột ngột tràn vào, thống khổ thiêu đốt và khoái cảm trong phút chốc tràn ngập toàn thân.
Hắn đang run rẩy. Từng tế bào toàn thân đang run rẩy. Giây phút này, cái gì lý trí, cái gì tỉnh táo, tất cả đều bị vứt sạch. Hắn cảm giác trong cơ thể tựa hồ có thứ gì đó đang điên cuồng bành trướng, giống như chỉ một giây sau cơ thể hắn sẽ nổ tung. Hắn muốn kêu gào, hắn muốn gầm thét.
Nhìn lên bầu trời, hai mắt trợn tròn, không chút sợ hãi đối mặt với luồng khí lưu đủ sức xé nát cơ thể.
Trong khí lưu, thân hình Cận Âm chợt ẩn chợt hiện, từ bên trong phát ra tiếng gầm rít làm người ta da đầu tê dại, tiếng nổ ầm ào phảng phất như trời cao giáng xuống thiên phạt, mang theo khí tức hủy diệt và chết chóc.
Gần nữa, gần nữa. Chính là lúc này..
Tới đi. Không ai cản nổi ta!
Tiếng rít gào lặng lẽ vang dội trong lòng hắn, tâm linh gầm thét kêu gọi thắng lợi. Khẽ nâng tay phải, năm ngón tay bắn ra như chớp. Nhanh, quá nhanh. Một loạt hư ảnh bao phủ cả bàn tay, không ai có thể thấy rõ động tác của hắn.
Trong phút chốc, những hạt năng lượng hư hỏng tan vỡ, chúng nhất tề bắn về phía Cận Âm đang lao tới chỗ Trần Mộ. Tốc độ của cả hai đều cực nhanh, chưa kịp nháy mắt, hai bên đã va chạm.
Đoàn khí cao tốc của Cận Âm đâm vào đám hạt năng lượng.
Dù vậy, va chạm kịch liệt như tưởng tượng lại không xảy ra. Những hạt năng lượng nhìn cực kỳ bé nhỏ nhưng lại không hề chịu ảnh hưởng bởi đoàn cao tốc khí lưu đủ sức xé nát cương thiết, chúng yên tĩnh phân bố bên trong khí lưu, cực kỳ quỷ dị.
Cận Âm hai mắt đỏ ngầu, trong lòng cực kỳ khoái trá. Đây chính là tử kỳ của tên quỷ xấu xí kia. Hắn không tin Kiều Nguyên có thể phá giải ‘Tiêm Vân Bạo’. Phi hành cực nhanh, khí lưu trước mặt không ngừng kích động, thân ảnh Kiều Nguyên trước mặt hắn đã có chút mơ hồ.
Giây tiếp theo, hắn sẽ biến thành một đống thịt vụn.
Song, hắn không biết, đúng lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ đồng thần sắc biến đổi. Úy Trì Bách ẩn trong bóng tối sắc mặt chợt biến, mà ánh mắt Văn cũng đồng thời biến hóa.
Họ nhìn thấy một cảnh quỷ dị.
Những hạt năng lượng trắng đen vừa rồi còn hỗn loạn vô cùng đột nhiên xếp thành năng lượng kết cấu cực kỳ ngăn nắp. Hạt năng lượng đen và hạt năng lượng trắng đan xen chằng chịt, giống như, giống như một bàn cờ hình vuông cực lớn, còn Cận Âm giống như dã thú vừa chui vào lồng.
Chiến ý tích lũy trong ngực Trần Mộ lúc này đã lên tới cực điểm, con ngươi điên cuồng đã không còn một chút khắc chế, khuôn mặt cương nghị phút chốc biến thành hung ác, hoang dại!
Giết!
Mọi người chỉ cảm thấy đôi mắt chợt đau đớn, vô số hào quang bùng lên, khối cờ trắng đen trong phút chốc cực kỳ chói mắt. Vô số đường nét đan xen ngang dọc, dày đặc, mỗi chùm ánh sáng bắn ra đều khiến những kẻ nhìn vào phải đau đớn.
‘Kỳ Lung Thiên Cát.’
Mỗi chùm năng lượng đều cắt ra một lỗ nhỏ trên đoàn khí bên người Cận Âm. Cả lồng cờ này có bao nhiêu chùm năng lượng?
Dày đặc, không dưới mười vạn chùm năng lượng trong nhát mắt biến đoàn khí cạnh Cận Âm thành mảnh nhỏ!
Cận Âm chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, hào quang chói mắt này cả đời hắn cũng không thể quên nổi. Cảnh tượng đáng sợ từng xuất hiện trong giấc mơ ấy lại một lần nữa xuất hiện, từng chùm ánh sáng đẹp đẽ mà trí mạng, vô số chùm ánh áng bắn ra biến thành lồng giam.
Bản thân lại một lần nữa bị giam trong đó.
Mầm mống sợ hãi chôn sâu trong lòng lại xâm chiếm tâm linh Cận Âm, chiến ý mênh mông, quyết tâm liều chết, trong một khắc này chợt xuất hiện một tia chùng xuống, nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Cận Âm vô thức rụt lại, thời gian cực ngắn, chưa đến một phần mười giây.
Nhưng một thoáng sơ hở ngắn đến không thể ngắn hơn này lại bị Trần Mộ nắm bắt được. Hắn không biết vì sao vào lúc này mà đối thủ lại có sai lầm kém cỏi đến như thế, nhưng hắn không định bỏ qua.
Không chút suy nghĩ, lồng cờ dưới sự khống chế của Trần Mộ, có sự điều chỉnh cực nhỏ. Những chùm ánh sáng ngập trời đồng loạt bắn tới, không tia nào sai lệch quá 3cm! Sắc mặt Cận Âm chợt biến, gần như chỉ sau một giây xuất hiện sai lầm hắn đã tỉnh ngộ. Nhưng mà, đã muộn mất rồi.
Cao thủ tranh đấu, chỉ một sai lầm cực nhỏ cũng rất có thể làm mất mạng.
Gã đàn ông mang mặt nạ đồng xanh ánh mắt vụt nở to, giật nảy mình, hắn ngơ ngẩn nhìn trận đấu, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Tạp tu bình thường có lẽ không thấy rõ, nhưng cao thủ cấp bậc như hắn tự nhiên có thể phát hiện tình thế biến hóa. Như hắn thấy, thanh thế Cận Âm vẫn dọa người như trước, nhưng khí thế đã rối loạn, đến cả khống chế khí lưu cũng có chút lực bất tòng tâm.
Bất quá, hắn vẫn không cho rằng Kiều Nguyên có thể chiến thắng. Cận Âm thật sự đã có sai lầm, nhưng Kiêu Nguyên căn bản không thể hoàn toàn phá giải chiêu này. Huống chi còn có Đảng Hàm rình rập ở bên, tìm kiếm cơ hội một kích trí mạng.
Hai mắt Cận Âm chợt đỏ lên, hắn không ngờ rằng trong thời khắc này mình lại có sai lầm trí mạng như thế. Hắn vì sự nhát gan của mình mà xấu hổ. Trong mắt lóe lên một tia quyết định, tiết tấu rung động thân thể bỗng tăng lên vài phần.
Khí lưu đã gần rối loạn được Cận Âm liều chết phát lực lại tụ họp một chỗ.
Ở một góc Văn khẽ than: “Không ngờ Cận Âm cũng có huyết tính như vậy.”
Úy Trì Bách buồn bã, không lên tiếng. Cận Âm vừa rồi phát lực cũng là bỏ qua hy vọng sinh tồn. Khó khăn nhất của ‘Tiêm Vân Bạo’ là đến lúc cuối cùng thoát ly, tạp tu sử dụng chiêu này, tối hậu đều phải lưu lại một phần dư lực, chính là để rời đi. Vừa rồi Cận Âm phát lực, chính là vứt bỏ hy vọng thoát ly cuối cùng của bản thân hắn.
Mặc Tháp chết rồi, Kiệt Lạp Mỗ chết rồi, Bảo lặc chết rồi, bây giờ Cận Âm cũng phải chết. Bảy tiểu đội đội trưởng của Thiên Vân, giờ chỉ còn lại ba người, trong lòng hắn khó mà tiếp nhận nổi.
Tình thế chiến trường đã tới lúc kịch liệt nhất.
Trần Mộ khống chế ánh sáng từ bàn cờ liều mạng cắt phá khí lưu, còn Cận Âm thì liều mạng tụ tập khí lưu đồng thời tránh né những chùm ánh sáng trí mạng.
Cận Âm cả người đầy máu, trong khối cờ dày đặc vô cùng này, muốn tránh né tất cả căn bản là không thể. Nhưng chiến ý của hắn cường liệt vô bì, càng về sau, hắn hoàn toàn không để ý tới những chùm ánh sáng, ngoài trừ một vài bộ phận trí mạng, ánh sáng bắn tới những chỗ khác hắn đều coi như không.
Máu tươi bắn ra hòa vào khí lưu cao tốc, từ xa nhìn lại phảng phất như một chiếc nón đỏ tươi.
Trần Mộ hai mắt trợn tròn, không thể nhìn ra nửa điểm lãnh tĩnh ngày thường. Hắn điên cuồng thôi động cảm giác, thôi động năng lượng, liên tiếp máy móc mà chuẩn xác lặp lại từng nhát cắt.
Hắn quên đi tất thảy, trong mắt chỉ còn luồng không khí hình nón càng lúc càng tới gần.
Hắn phải chiến thắng!
Niềm tin mãnh liệt vô cùng như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, gào thét điên cuồng trong tâm hắn. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, khống chế càng lúc càng tinh tế, nhát cắt càng lúc càng chuẩn xác, cảm giác càng lúc càng mẫn cảm.
Hắn chưa từng khát khao thắng lợi như thế, Trong tâm chiến ý cuồng thăng, như hỏa diễm thiêu đốt trái tim, ngọn lửa này kích thích từng tế bào trong cơ thể. Hắn tựa hồ thoát ly khống chế thân thể, tựa hồ thoát ly khống chế cảm giác, trong đầu chỉ còn một niềm tin.
Ta phải chiến thắng!
Cận Âm cả người đầy máu, dưới áp lực không khí, tốc độ mất máu vượt xa lúc bình thường, thần trí bắt đầu có chút mơ hồ, hắn nghiến chặt răng, gắng gượng chống cự.
Gần tới rồi. Gần tới rồi. Mình sắp đánh trúng hắn rồi!
Đúng vậy, quá gần. Khoảng cách giữa hắn với Trần Mộ chỉ còn năm mét!
Đột nhiên, một chùm ánh sáng bắn tới trước yết hầu. Nếu như là lúc trước, hắn có thể rất nhẹ nháng tránh được, nhưng với hắn hiện tại, động tác này lại cực kỳ khó khăn. Hắn chỉ còn lại một tia lực lượng cuối cùng, nếu tránh né chùm ánh sáng này, vậy khí lưu vẫn phải một mực ước thúc trong chốc lát sẽ tan vỡ.
Cận Âm cắn môi, khuôn mặt đầy vết thương lộ ra vẻ an tường khó diễn tả. Hắn không hề tránh né, chỗ yết hầu như có cảm giác gì đó, nhưng hắn không thể phân biệt được nữa. Trước mắt càng lúc càng mơ hồ, thế giới đang dần rời xa hắn, chỉ có những màu sắc loang loáng.
Cuối cùng ta đã làm được..
Trong sát na Cận Âm mất ý thức, khí lưu kích động tan vỡ, không khí đạn hình mũi nhọn hoàn toàn biến thành màu đỏ lửa, nó đang bên bờ sụp đổ, nhưng khoảng cách đến chỗ Trần Mộ quá gần, gần đến mức cho dù đang sụp đổ, Trần Mộ cũng không thể tránh được.
Một chùm ánh sáng cuối cùng dọc theo đường trục dọc mũi không khí hung hăng cắt xuống.
Nếu như, nếu như có thêm vài hạt năng lượng, thêm mấy chùm ánh sáng, hắn có thể hoàn toàn bắn tan khối không khí này. Nhưng mà, đã không còn hạt năng lượng, đã không còn ánh sáng.
Oanh!
Nhát cắt cuối cùng của Trần Mộp trực tiếp làm mép biên đạn không khí tan vỡ. Vô số khí lưu chấn động bắn ra bốn phía, những khí lưu này tốc độ cực cao, so với lưỡi đao còn sắc bén hơn.
Nam nhân đeo mặt nạ đồng tiến lên một bước, nhẹ nhàng thay phu nhân chặn lại một đạo khí lưu đỏ tươi. Những người khác lại không có được vận khí tốt như vậy, rất nhiều tạp tu bởi không kịp dựng lồng năng lượng nên bị thương, tiếng kêu la vang lên khắp nơi, khung cảnh hỗn loạn đến cực điểm.
Mà Trần Mộ ở gần không khí đạn nhất cũng là bi thảm nhất. Cả người hắn bị đánh bay, phi thẳng tới chỗ Đảng Hàm, đường bay vẽ lên một đường cong máu.
Chính lúc này, Đảng Hàm vẫn một mực chờ đợi cuối cùng cũng ra tay.
Một quả Hải Tinh năng lượng đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện, năm cái chân như năm mũi tên sắc bén, âm thầm bắn tới chỗ Trần Mộ giữa không trung.
Một pha đánh lén hoàn mỹ.
Không có dấu hiệu, không có tiếng động, lựa chọn thời cơ không chút sai lệch, vị trí năm xúc tu đâm tới đều là chỗ yếu hại, chỉ cần bất cứ chiếc nào thành công, Trần Mộ cũng không thể sống sót. Tất cả, tựa hồ đều biểu thị, lần đánh lén này sẽ kết thúc một cách hoàn mỹ.
Mắt thấy năm xúc tu sắp sửa đâm vào cơ thể Trần Mộ, trên mặt Đảng Hàm không khỏi lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Đột nhiên, thân thể Trần Mộ giữa không trung chợt vặn vẹo một cách quái dị, né khỏi những chỗ yếu hại! Phốc phốc phốc! Hắn không hoàn toàn tránh né, ba xúc tu đâm vào cơ thể, ba dòng máu bắn ra.
Đảng Hàm chợt nhìn vào đôi con ngươi Kiều Nguyên, vẻ cuồng hỉ trên mặt lập tức cứng lại.
Đó là một đôi mắt thế nào a! Hắn chưa từng nhìn thấy ai có đôi mắt lộ vẻ dữ dằn như vậy, hoang dại như vậy, đầy chiến ý kiên định như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết sợ sao?
Ngay lúc Đảng Hàm đang ngạc nhiên, giữa không trung Trần Mộ như một con lươn trơn tuột lướt vòng qua chỗ hắn.
Đảng Hàm nhất thời kích động, hắn vô thức lựa chọn lồng năng lượng, giống như chỉ có lồng năng lượng mới đem đến cho hắn chút cảm giác an toàn. Còn may, còn may, hắn còn cách mình bảy tám mét, cũng đủ dựng lồng năng lượng. Trong lòng Đảng Hàm thầm thấy may mắn.
“Ba!”
Tiếng không khí nổ vang lên thanh thúy, tay phải Trần Mộ toác ra, từ vai đến khuỷu tay, đến cổ tay huyết nhục bay đầy, bắn ra một làn sương máu.
Đảng Hàm vẻ mặt ngưng trệ, cổ họng nổi lên một đường tơ máu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK